Xuyên Đến Nữ Tôn Quốc

Chương 184:




Cả nhà râm ran tiếng cười nói. Hiểu Linh cố giữ huynh đệ Vân Sương ở lại ăn cơm trưa nhưng họ từ chối. Vân Sương nói ở nhà còn rất nhiều chuyện phải lo. Lưu Minh cũng cần về soạn lại đồ đạc, chừng vài ngày tới hắn sẽ tới Phạm gia, khi đó tha hồ nhiều thời gian nói chuyện. Nhân cơ hội mấy này, Lưu Minh cũng muốn học thêm một số món làng quê để sau này còn vào bếp nhà vợ.
Lúc tiễn hai huynh đệ ra ngoài cổng, ánh mắt Hiểu Linh bất chợt chạm phải mấy chậu cúc. Cô nói:
-       Hai người chờ ta một lát.
Vân Sương cùng Lưu Minh dừng lại:
-       Có chuyện gì sao, Hiểu Linh?
Hiểu Linh nhẹ cười, đi tới một chậu cây, kiểm tra lại vết ghép thân xem đã hoàn toàn liền sẹo chưa. Khi thấy mọi chuyện đã ổn, Hiểu Linh nở một nụ cười rồi bê chậu hoa tới trước mặt Vân Sương đặt xuống, thần thần bí bí hỏi:
-       Vân Sương huynh thử nhìn xem chậu hoa này có gì đặc biệt?
Vân Sương nghi hoặc cúi xuống nhìn. Những bông hoa nở rất xinh đẹp nhưng cũng không có gì bất thường. Hắn lại nhìn xuống lá cây. Mọi thứ không có gì lạ cả. Hiểu Linh rốt cuộc muốn hắn thấy cái gì đây. Đánh ánh mắt khó hiểu nhìn Hiểu Linh thì chi thấy một nụ cười nhẹ. Vân Sương và cả Lưu Minh đều chăm chú nhìn lại một lần nữa. Loại cúc này là cúc thường thấy, không phải là giống mới. Hoa nở rất xinh nhưng dường như cũng không phải là đợt hoa đầu. Vân Sương lắc đầu:
-       Thật xin lỗi, ta không nhìn ra chậu cúc này có gì đặc biệt.
Hiểu Linh cười cười:
-       Huynh hãy nhìn từ gốc, thân rồi tới hoa của từng cây. Chịu khó một chút… sẽ thấy.
Nghe theo Hiểu Linh chỉ dẫn, Vân Sương một lần nữa chú ý đến chậu cúc. Và lần này thật sự quá kỳ lạ khi hắn thấy một gốc cây lại cho ra hai màu hoa hoàn toàn khác biệt. Hắn có chút không tin, đưa tay chạm lên thân cúc đó, chậm rãi di chuyển để đảm bảo mắt mình không nhìn lầm. Ánh mắt không rời, nhưng miệng đã bật ra câu hỏi:
-        Làm thế nào muội có thể tìm được một cây như vậy… chậu này.. phải có mấy cây a… Ta đi nhiều, xem nhiều… những vườn cúc của nhà quan gia rất nhiều giống quý hiếm nhưng cũng không có cây nào có thể cho ra hai màu hoa khác biệt như vậy. Cái này.. thật quá thần kỳ.
Hiểu Linh cười cười… nói:
-       Chậu cúc này tặng cho huynh.
Vân Sương lập tức phản đối:
-       Không thể… vạn lần không được. Chậu cúc này ta sẽ giúp muội bán đi. Chắc chắn nó sẽ rất được săn đón bởi các vị quý quân. Một thứ khả ngộ bất khả cầu thế này, ta được nhìn thấy đã là diễm phúc rất lớn rồi. Để ta xem… một chậu này giá ít nhất cũng vài vạn lượng.. Hiểu Linh, muội đừng vội nói giá đó làm sao có thể. Ta cam đoan có thể bán cho muội.
Hiểu Linh có chút sững người. Vài vạn lượng bạc một chậu ba bốn cây hoa cúc thường thường… Nếu như vậy, chỉ cần bán đi khoảng mười chậu thì Phạm gia đã có thể trở thành địa chủ nơi này rồi. Đột nhiên Hiểu Linh nghĩ đến việc ban đầu định mua cả luống cúc để làm thì có chút  hoảng sợ. Nếu thật sự cô làm vậy, chẳng phải trở thành cao điệu khiến người ngoài chú ý rồi sao. Thật may, mọi chuyện còn mới chỉ là dự kiến. Nếu đã có lời của Vân Sương, cô thay đổi chút kế hoạch.
Hiểu Linh đáp:
-       Thực ra…. Ta tặng huynh cũng là có ý đồ của mình. Thật ra ta không chỉ có một chậu hoa này… mà có tới mười chậu.
Nhìn thấy một chậu đặc biệt đã khiến Vân Sương sững sờ, nhưng điều mà Hiểu Linh vừa nói thật sự như sét đánh ngang tai hắn. Giọng Vân Sương không tránh khỏi run rẩy vì phấn khích:
-       Ta… ta có thể nhìn một chút được không?
Hiểu Linh nhẹ cười:
-       Đương nhiên có thể. Tất cả đều ở bên kia.
Hiểu Linh chỉ tay về phía những chậu hoa tưởng chừng rất giản dị đặt ở một góc sân đó. Vân Sương cùng Lưu Minh chậm rãi lại gần. Thật sự mỗi chậu đều có một hai cây đặc biệt như vậy… Nói không chừng đây lại là một phát kiến mới của Hiểu Linh.
-       Ta tặng huynh chậu hoa kia là mong huynh có thể giúp ta bán đi mấy chậu này cho các quý quân khác. Dân chúng bên ngoài không có nhiều tiền, cũng không quá chú ý đến những thứ đặc biệt này. Nên thật sự muốn nhờ các mối quan hệ của huynh mà bán đi, kiếm chút bạc cho Phạm gia.
Vân Sương nhìn đã đủ liền đứng dậy. Ánh mắt long lanh hưng phấn:
-       Nếu đã như vậy, ta sẽ tổ chức một bữa tiệc ngắm hoa lớn để giới thiệu chậu cây này. Nhưng sẽ không phải ở đây mà sẽ tới Thành Tây Đô làm một chuyến. Sau đó, sẽ ủy thác cho một sàn đấu giá uy tín ở đó bán đi chín chậu hoa còn lại. Giá… chắc chắn sẽ tốt hơn nhiều bán trao tay. Muội có điều không biết, tổ gia chính đường của
Hà gia là ở Tây Đô, nhưng khi thê chủ ta qua đời để lại cha già con thơ, đám tỷ muội của nàng ấy thật sự đã thâu tóm hết Hà gia rồi đẩy chúng ta về Tây Giai. Đây là cơ hội để ta tặng cho đám người đó một cú tát khi ta sống rất tốt ở đây, còn có được thứ mà bọn họ phải thèm khát.
Hiểu Linh chỉ nhẹ cười. Mỗi cây mỗi hoa, mỗi nhà mỗi cảnh. Hà gia giàu có lại càng nhiều chuyện đau đầu hơn. Có điều, Hiểu Linh cũng không quá quan tâm lắm… giúp được Vân Sương cũng là điều tốt, dù sao thì cô cũng nhờ vả người ta.
-       Tất cả đều nghe Vân Sương huynh sắp đặt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.