Không gian lại một lần nữa im lặng. Hiểu Linh vẫn chăm chú nhìn phản ứng của từng người bọn họ bên dưới. Cô cố tình tạo cảm giác đáng sợ để xem họ như thế nào. Lướt ánh mắt sang cậu bé đứng nép gần tỷ tỷ của mình, Hiểu Linh hỏi:
- Phan Nhan đúng không? Bước lên hai bước, ngẩng mặt lên ta xem.
Cậu bé run lên một nhịp rồi cũng cố gắng bước lên. Nữ nhân kia nắm tay siết chặt, bất an rốt cuộc không nhịn được ngẩng đầu lén nhìn người kia một chút.
- Ngươi nói xem nếu ta giữ ngươi lại, ngươi có thể làm gì? Phạm gia ta không khắc nghiệt nhưng cũng không nuôi kẻ nhàn rỗi.
Phan Nhan run run đáp:
- Bẩm gia chủ… tiểu nhân chỉ là… chỉ là có chút yếu ớt, không thể làm việc quá nặng, phơi nắng hay chịu lạnh quá lâu. Còn… còn lại cũng không đến mức như phụ thân và tỷ tỷ nói. Tiểu nhân… tiểu nhân có thể làm các việc vặt trong nhà.
Hiểu Linh khẽ ồ một tiếng rồi thình lình nói:
- Nếu ta muốn nạp ngươi làm tiểu thị thì sao?
Câu nói của Hiểu Linh khiến tất cả những ai nghe thấy đều giật mình. Ngọc Lan không hề che dấu ánh mắt khó hiểu nhìn sang. Nhưng cái Hiểu Linh chú ý lại là ánh mắt có đôi phần tuyệt vọng của gia đình kia. Cô khẽ mỉm cười nói:
- Ngươi không làm nổi việc nặng, nhan sắc cũng xem như ưa nhìn, thuận mắt. Ta trước nay không ép buộc người khác, ngươi nghĩ sao?
Phan Nhan cúi đầu, hay tay vô thức đan vào nhau, lí nhí đáp:
- Nếu.. nếu là ý muốn của gia chủ. Tiểu nhân…
Hiểu Linh ngắt lời:
- Ta hỏi là ý muốn của ngươi ra sao?
Phan Nhan quỳ sụp xuống, dập đầu:
- Gia chủ… cầu xin ngài. Tiểu nhân không muốn làm thị. Tiểu nhân cho dù tự vấn tóc ở vậy hầu hạ gia chủ cũng không muốn làm thị. Cầu ngài.
Nguyễn thị cùng con gái cũng đồng loạt quỳ xuống. Bọn hắn sinh ra là nô bộc, nhiều điều không thể tự quyết nhưng chỉ duy nhất không muốn làm thị cho người. Dù trước kia bị những người khác nói là ngu ngốc, không biết vươn lên nhưng cả nhà bọn họ vẫn không muốn buông bỏ chấp niệm đó. Nghèo cũng được, cô độc cũng được, chỉ cần an ổn, hạnh phúc bên nhau là được.
Nhìn phản ứng của ba người kia rốt cuộc Hiểu Linh cũng hoàn toàn yên tâm. Cô mỉm cười nhẹ giọng nói:
- Mấy người đứng hết lên đi. Ta quyết định giữ gia đình ngươi ở lại. Giờ thì lui ra đi.
Giọng nói kia đột nhiên thay đổi thái độ khiến cha con Phan gia ngây ngẩn. Bọn họ ngẩng đầu nhìn người kia mỉm cười, khuôn mặt hiền lành thì có chút an tâm hơn một chút mà chậm rãi đứng dậy. Phan Nhân ngập ngừng nói:
- Gia… gia chủ… vậy.. vậy còn chuyện nạp thị?
Hiểu Linh khẽ lắc đầu đáp:
- Ta chỉ muốn xem thái độ của các ngươi thế nào mà thôi. Phạm gia ta không chứa được những kẻ tâm tư bất chính. Chỉ cần các ngươi an phận làm việc, ta sẽ không bạc đãi các ngươi. Có điều, ta không phải là người thích sắp đặt chuyện hôn nhân cho kẻ dưới nên việc các ngươi thành gia lập thất thế nào ta sẽ không quan tâm cũng không can dự. Các người cưới gả thế nào báo cho ta một tiếng là được, đừng trông chờ chúng ta chỉ hôn gì đó. Giờ thì ra ngoài đi, một lát ta sắp đặt chỗ ăn ngủ cho các ngươi.
Gia đình Phan gia ngây ngẩn cả người. Vốn nô bộc chính là món hàng, cho tặng, chỉ hôn thế nào đó là quyền của gia chủ. Vậy mà nay gia chủ lại nói rõ không can thiệp chuyện hôn sự của bọn hắn… cái này thật sự là diễm phúc mà Phan gia có được. Có lẽ ông trời thương nhà hắn thành thật nên mới để bọn hắn được gia chủ mua về. Nguyễn thị cúi đầu vái tạ:
- Tạ gia chủ… chúng tiểu nhân sẽ không làm ngài thất vọng.
Nói xong, bọn họ thành thật đi ra ngoài. Ngay ngoài cửa, có vài người nam nhân đang đứng chờ. Nguyễn thị biết đây chắc chắn là các nam nhân trong nhà thì vội chắp tay xá chào.
Ngọc Lan vừa thấy người rời khỏi liền cười cười trêu chọc Hiểu Linh:
- Ban nãy muội nói nạp thị mà ta suýt chút nữa sặc nước trà rồi. Ta còn tưởng muội đổi tính a…
Hiểu Linh cười đáp:
- Ta chỉ muốn kiểm tra bọn hắn mà thôi. Biết rõ trước còn hơn sau này có chuyện. Phan Nhan kia nhìn cũng mười lăm, mười sáu rồi. Nếu thật sự có tư tưởng kia thì chắc chắn không thể giấu được. Ta không muốn mang người về làm lại thành gây lục đục trong gia đình. Vân Sương huynh chọn người quả nhiên tinh tường. Có điều… giờ nhà ta có chút nhỏ, không biết nên sắp đặt bọn họ thế nào đây?
Hiểu Linh nói xong thì bất giác nhíu mày. Ngọc Lan thì cười cười đáp:
- Chẳng phải muội có cái nhà tằm đang bỏ trống sao? Sắp xếp bọn họ ở trong đó là được rồi. Thêm hai cái chõng tre là có chỗ ngủ. Ra giêng bắt đầu xây nhà, có kẻ ăn người ở làm việc cũng sẽ nhàn hơn một chút.
Hiểu Linh gật đầu đáp:
- Tỷ nói cũng phải. Ta khi đó không hiểu lửa nóng hun đầu hay sao mà một hơi làm luôn nhà tằm trong khi hom dâu còn chưa xin được. Dâu tằm trồng cũng phải mất một năm mới bắt đầu cho lá, khi đó có muốn nuôi tằm thì cũng mới nuôi được.
Ngọc Lan cười trêu ghẹo:
- Cái đó chẳng phải muội dựng nhà vì muội phu muốn nuôi tằm sao. Sủng phu lang cũng sủng đến như muội là cùng. Cây dâu còn chưa trồng liền vội vã làm nhà tằm. Thật sự lúc trước thăm nhà muội ta có chút buồn cười, hóa ra Phạm Hiểu Linh muội cũng có những lúc tính toán sai như vậy.
Hiểu Linh khẽ nhún vai:
- Phu lang của ta thì ta sủng là đương nhiên. Ta không đi sủng người khác là được rồi. Tỷ có trêu ghẹo nữa cũng vậy mà thôi.