Xuyên Đến Bộ Lạc Nguyên Thủy

Chương 7: Dệt vải




Editor: ChieuNinh_dd.lequydon
Liễu Thư có mang ấu tể, cái đáp án khẳng định này, trong lúc nhất thời làm cho tất cả tộc nhân Dực Hổ đều ngây ngẩn cả người, tiếp theo hoàn hồn chính là một phen kinh hỉ. Đều biết con nối dòng thú nhân gian nan, giống cái thú nhân kết làm bạn lữ tối thiểu cũng cần phải nhiều năm mới có thể có đứa nhỏ, cho nên cứ việc chờ đợi, nhưng cái nhận thức không thể không tiếp nhận này, vẫn làm cho rất nhiều người bất đắc dĩ.
Hiện tại Liễu Thư thế nhưng chỉ sau ký khế ước chẳng qua mới mấy tháng liền có thai, tuyệt đối là một trong nhanh nhất từ trước tới nay, mọi người kinh hỉ qua đi, không có bạn lữ thì hoàn hảo, thú nhân còn có giống cái ký khế ước qua biểu tình nhìn Liễu Thư chính là các loại hâm mộ, vận khí này thật tốt quá đi.
Này trong đó trừ bỏ hai người Alice Kathy, ngay cả Elsa và Laura cảm xúc nhất, Elsa và Lý Đạt đã kết làm bạn lữ thật lâu, vẫn đều chưa có đứa nhỏ, tiếc nuối đến nay, hiện tại xem tốc độ Liễu Thư, quả nhiên là hâm mộ không thôi.
Laura cũng vậy, cô còn ký khế ước trước cả Liễu Thư đây, hiện tại đều không có tin tức, tuy nói là sớm đã làm tốt chuẩn bị mấy năm trước, nhưng trong lòng vẫn thở dài.
"Tốc độ này, thực mau nha." Kathy cũng đỏ mắt, nhưng mà bởi vì ngày đầu tiên trao đổi có hồng anh quả, trong lòng có cơ sở cũng không phải rất ăn vị, nhưng mà vẫn hết sức cảm thán vỗ vỗ bả vai Liễu Thư: "Cậu nhất định là ruột thịt của thần thú."
Liễu Thư: "..." Cô có thể nói, cô là bị lừa gạt sao, vẫn là cái loại bắt buộc ấy.
"Vu y chúng ta cần chăm sóc Tiểu Thư thế nào?" Alice nhìn cũng bị đụng đến một bên Vu y Dực Xà, bưng lên một chén nước hỏi.
"Cũng không có gì, chủ yếu nhìn đừng để cho giống cái quá mệt mỏi, trước ba tháng càng trọng yếu, ừm, các ngươi lập tức liền phải đi về?" Nhớ tới cái này Vu y Dực Xà liền nhíu mày lại: "Lúc sau các ngươi thật sự là không dễ xuất hành."
"A..." Lời Vu y Dực Xà làm cho Phách Nhĩ bọn họ đều khó xử, ngày trao đổi đều trôi qua, bọn họ tự nhiên là phải nhanh một chút chạy trở về, trong bộ lạc việc vặt còn khá nhiều, bọn họ đều cần bận việc, có người rời nhà lâu đều rất nhớ người nhà. Nếu ở tại chỗ này, chẳng lẽ phải đợi Liễu Thư sinh hạ đứa nhỏ, như vậy một phen ép buộc xuống, còn không biết bao lâu mới có thể trở về đây.
"Không cần." Cho dù mọi người thật sự đồng ý lưu lại, Liễu Thư cũng không thể đáp ứng, bởi vì như vậy, đến lúc đó cho dù sinh hạ ra đứa nhỏ, mang theo ấu tể lại không dễ chạy đi. Huống hồ đây là tại bộ lạc Dực Xà, rốt cuộc là người từ ngoài đến, không thể thoải mái như trong nhà, bản thân Liễu Thư cũng ở không quen.
Lúc này Allen đã hoàn toàn tỉnh ngộ lại, sau đó chính là hóa thân trạng thái ngốc ba ba, động tác ôm Liễu Thư nhẹ như ôm phẩm dễ vỡ. Khi làm bàn tay to đặt lên bụng của cô, lại một chút lực cũng không dám dùng, vẫn là Liễu Thư không kiên nhẫn, trực tiếp lấy hắn tay một phen đặt trên bụng mới từ bỏ, thật sự là thần phiền, ngốc ba ba cái gì, hết chỗ nói rồi.
Không nói gì liếc mắt kiểu tươi cười bạn lữ ngốc ba ba, Liễu Thư vẫn nghiêm túc nhìn Vu y Dực Xà: "Cái này chỉ sợ là không có biện pháp, chúng ta không thể tiếp tục vẫn ở tại chỗ này, trở về là nhất định, nếu không mai này khẳng định sẽ càng phiền toái."
Kỳ thực loại tình huống này Vu y cũng rõ ràng, nhưng lại ngạc nhiên, giống cái Liễu Thư này cũng thực dũng cảm, chợt gật đầu cười nói: "Xem ra việc này do các ngươi tự mình quyết định, nhưng mà mặc kệ các ngươi rời đi hay không rời đi, ta đều sẽ chuẩn bị tốt cần có cho ngươi."
"Vậy phiền toái Vu y." Liễu Thư thực cảm tạ.
"Không có, Hiển Hách hai ngày này con liền nhiều chạy chạy bên này, chiếu cố vị giống cái có mang ấu tể này, biết không?" Xoay người, Vu y liền dặn dò tiểu giống cái cùng đi đến. ChieuNinh~^&*dien~dan~lequydon{}:D^d^l^q^d
"Đã biết Vu y, con sẽ chăm sóc người ta cẩn thận." Tiểu giống cái ngoan ngoãn gật đầu, trên khuôn mặt nhỏ nhắn nõn nà, tươi cười linh động.
Liễu Thư chú ý tới kiểu dáng quần áo mặc trên người tiểu giống cái và Vu y rất giống, không tự chủ được sờ sờ cằm nói: "Vị này là..."
"Vu y kế nhiệm bộ lạc Dực Xà." Vu y cũng không có nửa phần giấu diếm, thống khoái nói ra, thân phận tiểu giống cái.
Vu y kế nhiệm, Liễu Thư nghiêm túc nhìn người ta hai mắt, rốt cục thì xác định, nhớ tới Alice các nàng từng nói với cô, chuyện Vu y kế thừa, xem như biết được, tuổi Vu y Dực Xà không lớn, hiện tại tìm người kế thừa, hẳn là có thú nhân muốn ký khế ước đi.
Tiễn bước Vu y cùng Vu y kế nhiệm tương lai bộ lạc Dực Xà, còn có Đạt Thản, trong gian phòng liền náo nhiệt, mặc kệ hâm mộ hay không hâm mộ, dù sao là không có ghen tị hận. Mọi người đều cao hứng phấn chấn chúc mừng Liễu Thư cùng Allen, Kathy còn đùa giỡn trêu chọc nói, ở cùng một chỗ nhiều với Liễu Thư, không chừng có thể dính chút vận khí, quả thực Liễu Thư nghe mà hoàn toàn không nói được gì. Rốt cuộc là cơn gió nào lại thổi rút cô nàng, còn đặc biệt yêu cầu mê tín, rốt cuộc là cái tiết tấu gì đây, ngã ~
"Yên tâm đi, anh sẽ chăm sóc cho em." Allen là thực không muốn để Liễu Thư qua lại xóc nảy, nhất là hiện tại cô có đứa nhỏ, nhưng mà ở lại bộ lạc Dực Xà cũng không được, cho nên chỉ có thể là hiện tại trở về, tốt nhất là càng sớm càng tốt, ngẫm lại vẫn cảm thấy thực có lỗi với cô.
"Đừng nghĩ nhiều." Xoa bóp lỗ tai thú nhân, cảm giác thời điểm không có thú hình nắm bắt thoải mái, Liễu Thư liếc mắt nhìn thú nhân khác một cái, giận dữ nói: "Nếu chờ một chút mài nói, thời điểm chúng ta trở về cũng sắp mùa thu, trên đường mãnh thú ra vào khẳng định càng nhiều, mọi người cũng sẽ không muốn đợi ở đây cho đến mùa đông đi."
Liễu Thư nói xem như hoàn toàn đánh mất băn khoăn của mọi người, một khi đã như vậy, như vậy hiện tại chương trình một ngày trở về cũng cần nâng lên, nhưng mà còn có một khoản giao dịch cùng bộ lạc Dực Xà, bây giờ còn không thể đi, nhưng phải gia tăng tốc độ rồi.
Rất nhanh, các thú nhân phải đi nói chuyện cùng người bộ lạc Dực Xà, muốn trao đổi nhanh hơn, mà đồ của nhóm giống cái đều trao đổi xong rồi, xem như hoàn toàn là để đó không dùng, sau đó... cũng đều vây quanh Liễu Thư loạn thất bát tao.
Liễu Thư gặm một trái cây, không nói gì nhìn mình bị vây quanh giống như gấu trúc trân quý, liếc mắt trợn trắng nói: "A, thế nào còn gấp hơn tớ đây, đến cũng là như vậy."
Nói lên cái này, cô đột nhiên nghĩ đến Vu y bộ lạc Dực Xà nói mình là có một tháng, chiếu theo tính toán như vậy, chính là thời điểm vừa rời khỏi bộ lạc thì hoài thai.
Nhớ tới thời điểm ngày đầu tiên cắm trại, một hồi nghịch nước trong đầm...
Vì thế đám người vây xem Liễu Thư Gina liền trơ mắt nhìn cô, vốn mặt trắng nõn, đột nhiên thay đổi như bảng màu, càng ngày càng hồng, cuối cùng thành công biến thành một cái đèn lồng màu đỏ lớn sáng rực, còn là người hình ... 囧~
"Đừng không biết lòng tốt của người ta nha, chúng ta đều lo lắng cho cậu, lúc đến không biết nên không có biện pháp, hiện tại đã biết cũng phải che chở thật kỹ." Gina nói xong, ánh mắt lại nhìn bụng Liễu Thư giống như nhìn cái gì, ôn nhu không thôi, chẳng qua làm cho Liễu Thư liền rét lạnh một chút.
"Được được được, tớ đã biết, tớ nhất định hầu hạ tốt tiểu tổ tông trong bụng." Bất đắc dĩ quăng một cái liếc mắt rõ ràng.
"Cũng là bảo bối đáng giá." Alice bật cười, vươn tay sờ sờ bụng Liễu Thư, đây vẫn là lần đầu tiên sờ, cũng là thừa dịp Allen không ở. Phải biết rằng đó là tồn tại chiếm hữu muốn chết đúng là khiến người ta giận sôi, tuy rằng thú nhân đại bộ phận đều là cái đức hạnh này, nhưng mà trước kia coi như bình thường Allen hiện tại tuyệt đối là, ngốc ba ba bản thăng cấp.
"Đúng rồi, một tháng..." Hiển nhiên cũng không phải một mình Liễu Thư nghĩ đến vấn đề này, Kathy luôn luôn rất nhị thế nhưng sẽ nghĩ ra, thật là hiếm có.
"Ngày mới rời khỏi bộ lạc." Laura che miệng cười khẽ, hiển nhiên cũng nghĩ tới cái này, không khỏi thở dài trong lòng, vận khí Allen bọn họ thật sự rất tốt.
"Tính ngày còn thật là?" Kathy bẻ ngón tay tính toán một chút, sau đó dùng một loại ánh mắt thực ngạc nhiên nhìn Liễu Thư: "Thật lợi hại."
Chuyện một lần đó Kathy các nàng hẳn là không biết, nhưng mà Abby khẳng định là hiểu được, nhưng hắn chưa nói, Liễu Thư vừa nghĩ thật sự rất hiếm thấy, lại vô cùng bình tĩnh gật đầu: "Cảm ơn khích lệ." Dù sao mặc kệ có phải hay không, cô sẽ không thừa nhận cô từng đánh qua dã chiến, mặt còn muốn hay không chứ.
Có đứa nhỏ, mặc kệ như thế nào, dù sao chung quanh hết thảy đều thoáng thay đổi, ví dụ như nói lúc ngủ trước kia Kathy thích kề sát vào cô ngủ, hiện tại hận không thể cách cô xa ba thước, nhưng mà cái này cô lại cực kỳ cam lòng, con hàng này ngủ quá không an ổn, quay ngang xoay dọc như múa, ai ngủ với cô nàng thì người đó xui xẻo. Cách xa như vậy, Liễu Thư cũng không cần bị khổ sở, đó là một hiện tượng rất tốt, cô thực thỏa mãn, nhưng mà cái khác khiến cho cô đen mặt. ChieuNinh:{\|}!@#$ &^* lequydonD^d^l^q^d
Vốn chỉ bởi vì thân thể cô không thoải mái mọi người tận lực không cho cô làm việc, hiện tại quả thực khiến người ta giận sôi đến ngay cả cũng không cho cô chạm vào, không chỉ có như thế, còn ăn uống như heo mà nuôi dưỡng, mà bộ lạc Dực Xà hiếu khách cũng theo sát sau đưa tới thật nhiều đồ ăn, quả thực không thể nhiệt tình hơn, nhiệt tình đến cô chịu không nổi.
"Được, lấy đi, đừng để cho tớ liếc mắt nhìn một cái." Vừa thấy Alice bưng bát lại đây, Liễu Thư liền bắt đầu buồn nôn, nói xong thật đúng che lên bụng, sắc mặt phát khổ nói: "Cho dù hiện tại tớ ăn không phải vì một mình tớ, các cậu cũng không đến mức như vậy đi."
Một ngày, mới một ngày mà thôi, cô đã không thể chịu đựng được bỏ mình.
"Đucợ rồi, không phải ăn, là dược." Buồn cười lôi Liễu Thư cuộn tròn từ trong da thú ra, Alice cũng bị tức cười: "Cậu biết là không phải vì một mình cậu, còn không thành thật chút, Vu y bộ lạc Dực Xà nói, thân thể cậu yếu nhược, nên phải dưỡng, huống chi chúng ta qua hai ngày nữa phải đi rồi, dọc theo đường đi màn trời chiếu đất, khẳng định khổ cậu."
"Tớ thật là thân mình không xong." So ra kém dân bản xứ các người, Liễu Thư nói thầm, nói: "Nhưng cũng không thể đút tớ như vậy, cậu phải biết rằng hư nhược không được bồi bổ."
"Tớ mới mặc kệ cậu nói cái gì đâu, cậu liền ngoan ngoãn đi, nhạ, nể tình cậu thật sự ăn không vô, sẽ không đưa ăn cho cậu, nhưng mà thuốc này cậu nhất định phải uống vào, là đặc biệt vì an thai."
Đất đen sứ đẹp, dược chất đen thùi, mùi nồng nặc, Liễu Thư vừa ngửi cũng rất muốn phun, nhưng cô lại thật sự là không thể tùy hứng, hoài thai về bộ lạc đã rất nguy hiểm, nếu thai này còn không bình an...
Thở dài, Liễu Thư thực bất đắc dĩ, ân thầm cảm thấy thai này đến quá mau, ực, nàng không có ý tứ không thích, chỉ là không thể về bộ lạc rồi lại có chứ, đứa nhỏ à, Liễu Thư đỡ bụng thầm nghĩ, bảo bối này về sau sinh ra nhất định là một đứa tính tình nôn nóng.
Có nôn nóng hay không, cái này hiện tại thì không biết, ánh mắt Liễu Thư chuyển tới dược chất đen thùi, một phen lấy qua, nhìn cũng không nhìn Alice cầm thìa. Thuốc này là phải thừa dịp còn nóng đổ một hơi, đây là kinh nghiệm năm đó cô uống siro, nhớ ngày đó vì uống thuốc bị bà nội rượt chạy vây quanh cột điện vài vòng, lúc này nhớ tới, thật là có một nỗi đau trứng mà.
Làm một ngụm, đáy bát hướng lên trời, một giọt cặn nhỏ, Alice nhìn mà trợn mắt há hốc mồm, sau đó vỗ tay mắt sáng: "Thật lợi hại, tớ còn chuẩn bị muốn thêm cho cậu chút mật đây, nhưng mà đã uống vào như vậy, vậy không thể tốt hơn, miễn cho có xung đột dược hiệu... nhưng mà hình như không có nhỉ..."
"... Cậu." Sao không chịu nói sớm. Liễu Thư đều bi phẫn, hung tợn trừng mắt Alice, quả thực muốn hoài nghi cô nàng có phải là cố ý hay không, thì ra là có thể thêm mật, vậy cô còn đổ cái gì mà đổ, đắng chết lão nương rồi, chậc chậc phi phi【 le lưỡi 】...
Nhưng mà mật..."Mật ong ở đâu ra..." Có thứ này sao?
"Cậu không biết cũng đúng, là thời điểm ngày trao đổi thứ hai trao đổi cùng người bộ lạc gấu ngựa, cũng trao đổi cho cậu một bình, hôm kia cậu cũng không có tinh thần sửa sang lại vài thứ kia, chúng ta chuẩn bị tốt rồi, cậu lại không xem." Alice thực vô tội, cô cũng mở bình mật ra rồi, con hàng này lại tự mình một hơi hết chén thuốc, quả nhiên giống cái có thể sớm mang thai như vậy, đều là người phi thường.
"Vậy về sau của tớ phải đều bỏ mật." Ngốc một lần là đủ rồi, có mật còn bạc đãi chính mình là sao, tuy rằng ngọt bên trong dược cũng không có khả năng dễ uống chút nào, rốt cuộc là bảo vệ đầu lưỡi không phải sao.
"Nga, đúng rồi, bên kia trao đổi cùng bộ lạc Dực Xà thế nào ?" Liễu Thư còn rất nhớ thương.
"Đang trao đổi, nhưng mà..." Alice muốn nói lại thôi, nhìn sắc mặt Liễu Thư, vẫn là nhíu mày nói: "Bộ lạc Dực Xà chỉ để chúng ta dạy quá trình làm gốm một lần, mà dệt thuật bọn họ cũng đồng dạng như thế."
"Không phải rất tốt sao?" Liễu Thư nghe không hiểu, khó hiểu nhìn Alice, dường như sắc mặc mặt của cô ấy càng khó coi hơn.
"Dệt thuật bộ lạc Dực Xà, là hai thứ rất kỳ quái, cho chúng ta xem một lần rồi thì... cái gì cũng không quản ..." Alice nói cái này cũng có chút cắn răng.
Liễu Thư nhăn chặt mày: "Ý của cậu là, bọn họ chính là để chúng ta làm một lần quá trình làm gốm, mà bọn họ đồng ý như thế, nhưng mà thứ cần có của dệt thuật của bọn hắn, bọn hắn lại không cho?"
Thấy Alice gật đầu, Liễu Thư tức giận, bộ lạc Dực Xà này là muốn tay không bắt sói sao?
Nhìn Liễu Thư tức đến trắng mặt, Alice hoảng, Vu y đã nói, Liễu Thư hiện tại phải tốt, cảm xúc cũng tận lực không cần quá lớn, vội vàng tiến lên vỗ cô trấn an nói: "Cậu đừng tức giận, trước đừng tức giận, bọn họ không phải như cậu tưởng, Ngạc Duy bộ lạc Dực Xà nói, đồ tất yếu đó rất khó làm, bộ lạc của bọn họ cũng không có mấy khung, không có khả năng tặng cho chúng ta. Hơn nữa đồ đó rất lớn cho dù là cho chúng ta, chúng ta cầm lên đường cũng không thuận tiện, duy nhất là có thể dạy chúng ta làm như thế nào, nhưng mà, quá khó khăn, trong khoảng thời gian ngắn chúng ta đều chỉ sợ sẽ học không được.".
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Cô Gái Ngốc, Tôi Yêu Em
2. Ngài Ảnh Đế Đang Hot Và Cậu Nghệ Sĩ Hết Thời
3. Kẹo Sữa Bò
4. Đối Tượng Kết Hôn Của Tôi Lắm Mưu Nhiều Kế
=====================================
Nghe được ý tứ người bộ lạc Dực Xà cũng không phải vô lại, trong lòng Liễu Thư dễ chịu hơn, trong khoảng thời gian này ở chung với người ta coi như vui vẻ, cô cũng không muốn bởi vì chuyện gì mà nháo rất khó coi. Nhưng Alice giải thích cũng làm cho cô lâm vào trong đau đầu, dệt thuật này chỉ là một cái xưng hô tổng thể, mà chân chính dệt, thì cần phân hai bộ phận, một là xe (kéo), hai là dệt. ChieuNinh^%#@!$ &*([])_ lequydonD^d^l^q^d
Đã nói có hai thứ rất kỳ quái, không cần nhiều lời, khẳng định là máy kéo sợi và máy dệt vải, hai thứ máy móc này khẳng định là khá lớn, vừa nghĩ như vậy, mang theo đi đường thật đúng là không thuận tiện, ai biết một đường xóc nảy, trèo đèo lội suối có thể rơi mất linh kiện gì hay không gì, đến lúc đó không chừng còn không biết rốt cuộc là rơi cái gì đâu.
"Nói như vậy, làm thế nào mới tốt đây?" Alice thì thào tự nói, cũng không hy vọng Liễu Thư có thể nghĩ ra biện pháp gì tốt.
"Tớ đi xem." Nói xong liền muốn đi, nhưng mà bị Alice vội vàng đè lại một phen: "Cậu đừng mà, tớ cũng nói lỡ miệng, mọi người cũng không muốn cậu quan tâm loạn, cái này liền giao cho Ngải Đạt bọn họ là được, thú nhân chuyện gì đều cần đến giống cái, còn cần bọn họ làm gì?"
Một câu cuối cùng thật khí phách, Liễu Thư cúng bái, ặch, không đúng, không phải thời điểm nghĩ cái này.
"Ai nha, thế nào là loạn quan tâm chứ, tớ cũng muốn chấm dứt sớm một chút, trở về sớm một chút đây, hơn nữa trong lòng tớ có tính toán."
Thấy Alice vẫn ngăn cản cô, Liễu Thư đành phải tiếp tục thuyết phục: "Cậu cũng biết tớ rồi, bản lĩnh khác không có, chính là có chút biện pháp, đi xem, không chừng liền nghĩ tới đâu, cậu cũng không muốn nhìn đến dệt thuật chúng ta cơ cơ cực cực đổi lấy ngay cả rắm cũng không có tác dụng đi."
Cuối cùng Liễu Thư đều nhanh lấy lý động tình.
"Vậy được rồi." Alice động tâm, gian nan gật gật đầu, lại nhìn Liễu Thư đều sắp mắt nước mắt lưng tròng: "Nếu Kathy mắngễ tớ, nhất định phải giúp tớ ngăn cản."
"Được." Quả nhiên là dở khóc dở cười, cũng không biết mấy người bọn họ bí mật trao đổi hiệp nghị gì, có lẽ, chính là đừng cho cô lo lắng cố sức đi, che trái tim, thật là càng cảm động.
Hai người thỏa thiệp xong liền đi ra, Alice còn khoa trương muốn đỡ cô đi, bị vẻ mặt hắc tuyến của Liễu Thư kéo lấy, cắn răng nói: "Các cậu được rồi, tớ chỉ là hoài cái thai mà thôi, cũng không phải thế nào, không cần như vậy."
Nhớ rõ thời điểm tại quê quán, trong thôn có một đại tỷ bưu hãn, người ta mang thai năm sáu tháng còn đi cắt cỏ cho heo ăn, cô cái này tính cái gì chứ, làm thậtsự là rất sa đọa oa oa.
Hết chương 7_Q3.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.