Xuyên Cổ Đại Sinh Hoạt Nhàn Nhã

Chương 14: Thập Nhất công chúa




Lương Thiên Minh lần này là thật sự ngã một cái dập mặt đau đớn, mặt trong mặt ngoài đều mất hết, đến nội khố cũng không có luôn. Ta phải đốt cháy khá nhiều tế bào não mới có thể đem đầu hắn thông được một chút. Sau khi được ta khai thông hướng dẫn, hắn mới hơi có dấu hiệu thay đổi, không rõ ràng, nhưng là thật có.
Trước tình hình hiện tại, tin đồn bay đầy trời, thật giả lẫn lộn, không nói mấy cái thêm mắm dặm muối ấy ra sao, nhưng đối với thanh danh vẫn là có chút ảnh hưởng.
Vì vậy ta đề nghị hắn tạm lánh mũi nhọn một thời gian, không ra khỏi của mà ở nhà chuyên tu đọc sách, cũng dành chút thời gian ở cùng gia đình.
Lương Thiên Minh là thật sự thông minh, có thực tài. Hắn tâm tính kiên nhẫn, một khi chuyên tâm vào chuyện nào đó sẽ toàn tâm ý theo đuổi, tìm hiểu đến tận cùng, là một mầm có tiềm lực, đáng đầu tư.
Chỉ là hiện hắn chưa có kinh nghiệm trong người, hoàn cảnh trưởng thành khiến cho bản thân có chút ngây thơ, thái độ làm người cũng quá chính trực. Tuy nói chính trực là tốt, nhưng muốn sống được trong cái xã hội nguyên bản chính là màu xám này, có một bản tính quá ngay thẳng, chính trực cũng không biết là tốt là xấu nữa.
Chậc, vẫn là tiếp tục quan sát tiếp đi.
Nếu có thời cơ thích hợp lại hướng dẫn, bẻ lái, trợ hắn một chút vậy.
Lương Thiên Minh nghe vào lời ta nói, hắn thật sự đóng cửa chuyên tâm đọc sách. Những khi cùng bạn bè ra ngoài du ngoạn, giao thiệp hắn cũng không đi đến mấy nơi không sạch sẽ.
Vì chuyện này, bà bà còn riêng kêu ta qua đối với ta một đốn khen ngợi, toàn lời hay. Như bảo ta có phong thái hiền thê lương mẫu, đủ rộng lượng phóng khoán, gặp chuyện bất kinh không quấy không nháo, mà ngược lại, còn biết khuyên nhủ phu quân hồi tâm chuyển ý, bỏ gian theo chính, đem tâm trượng phu kéo về phía mình,…
Ta ngồi nghe bà bà pháo liên thanh phun một chuỗi dễ nghe. Sau đó mẹ chồng nàng dâu vui vui vẻ vẻ cùng nhau hòa thuận ăn một đốn cơm trưa ấm áp. Lúc rời đi, bà còn tặng cho ta một đôi vòng ngọc, là một trong số những trang sức bà yêu thích nhất thường mang lúc trẻ.
Mang theo ‘phần thưởng’ trong tay trở về viện của mình, ta tin chắc chẳng bao lâu sau, khi tin tức theo gió truyền đến tai Trần thị nhất định sẽ khiến nàng ta thêm một cái cớ đối với ta chán ghét đấy.
…..MUALARUNG91….aatruyen.vn
Lương Minh Nhật được một tuổi, là thời điểm chọn vật đoán tương lai.
Mấy năm trước Đại Bảo nhà ta (nhũ danh của Lương Minh Thần) chọn đồ vật đoán tương lai là quan ấn, sách, bút lông cùng bội kiếm. Thật ra ta quan sát thấy hắn còn muốn lấy nhiều hơn, nếu không phải tay nhỏ, chân ngắn không đủ khả năng cầm thêm nhiều vật khác mà nói, đoán chừng hắn nhất định muốn đem toàn bộ vật phẩm trên bàn thu vào túi hết.
Nghĩ lại khi đó, ta cảm thấy mình quả nhiên có dự kiến trước, không nghe theo mọi người nói, cho hắn mặc thêm cái yếm có túi lớn, bằng không, hiện trường sẽ xấu hổ lắm.
Cứ nhìn đôi mắt nhỏ lưu luyến kia của hắn đối với những đồ vật còn lại trên bàn là biết.
Ta khi đó toàn bộ tâm thần đều tập trung chú ý vào hắn, vừa phát hiện không đúng, lập tức nhân lúc hắn đem đồ vật bắt được đưa cho ta, ta thuận thế đem hắn bế lên. Nếu không chỉ sợ hắn sẽ thật sự quay lại tiếp tục trảo đồ vật đấy.
Ta ôm đại bảo bối nhà mình mà thầm vuốt mồ hôi (không tồn tại) trong lòng không thôi. Thật hú vía!
Nhưng sau này, khi nghĩ lại cảnh tượng hôm đó, thì chỉ cảm thấy buồn cười hết sức, ha ha.
Sau này, hắn lớn, hiểu chuyện chút, ta thỉnh thoảng lại đem chuyện này ra trêu hắn. Mỗi lần như vậy, hắn đều rất phối hợp đỏ mặt (xấu hổ? tức giân?), hai mắt nho đen lóng lánh trừng ta, biểu thị sự lên án công khai. Trong ánh mắt đó biểu lộ những tin tức đại loại như: ‘Mẫu thân quá xấu rồi! Ngài thật sự là thân mụ của ta sao? Mẫu thân của ta, làm ơn, xin người làm mẹ ruột một lần đi!,…’
Lần này Nhị Bảo (nhũ danh Lương Minh Nhật) chọn độ vật có vẻ đáng tin cậy hơn đại ca hắn rất nhiều.
Hắn vừa được thả xuống trên bàn tròn lớn lập tức ngồi yên một lúc. Hắn đưa mắt quan sát hết một lượt các vật phẩm trên bàn, xong rồi mới bắt đầu chậm rì rì hai tay hai chân hoạt động lên, nhắm thẳng hướng mục tiêu của mình, ba chân bốn cẳng nhanh nhẹn bò một mạch tiến tới vị trí đã định vị, đem đồ vật bắt vào trong tay.
Bắt xong đồ vật, hắn lập tức ngồi im ngay ngắn tại chỗ, không tiếp tục di chuyển nữa, mà chỉ có đôi mắt nho đen to tròn đặc biệt linh động giống y hệt đại ca hắn trước kia là chọc người trìu mến không thôi. Nhìn hắn ngoan ngoãn đến không được, cưng quá đi mất! Biểu hiện của hắn lúc này, khiến người ta (những người xung quanh) có cảm tưởng tay chân rục rịch muốn đem toàn bộ mọi thứ tốt trên đời (vật phẩm còn lại trên bàn) đặt hết vào trong tay hắn vậy.
Nhị Bảo của ta cũng là một đại bảo bối đáng yêu nhất trên trần đời giống tương tự đại ca hắn.
Nhị Bảo hôm nay mặc một bộ đồ màu đỏ trông rất vui mừng, nhìn bảo bối lúc này cùng tiểu đồng trong tranh tết như hòa làm một, đáng yêu khẩn! Ta quan sát thấy con trai không hề có dấu hiệu sợ người lại, mà hoàn toàn là một bộ thong dong tự tại, bền vững như tùng. Từ ban đầu ngây ngô như chú nai con bambi, đến dần dà thói quen lên lập tức mi mắt cong cong thành hai vầng trăng khuyết, mặt mày giãn ra hì hì cười vui vẻ đi lên.
Nhị Bảo chọn đồ vật có ba cái, đầu tiên là sách đi kèm bút lông cái còn lại là một thanh đoản kiếm (đồ chơi). Nếu bài trừ cái bàn tính nho nhỏ bằng vàng ròng bị hắn dùng đôi chân ngắn, béo tròn núc ních của bản thân đem nó (bàn tính) lôi kéo lại gần. Sau đó dùng một loại tư thế vô cùng bí ẩn tự nhiên mà lấy cái mông múp míp của mình ngồi đè lệch một bên mà nói. Vậy thật sự hắn chỉ có chọn đúng ba loại vật phẩm mà thôi.
Không biết là do động tác nhỏ của Nhị Bảo quá cẩn mật hay những người khác cũng không suy nghĩ nhiều. Nói chung, khi hoàn thành buổi lễ, Lương lão gia rất hài lòng với lần chọn vật đoán tương lai này của cháu mình (lúc trước đại bảo chọn xong ông cũng vô cùng vui vẻ).
Ông vuốt râu cần gật gật đầu, trong ánh mắt tràn đầy hài lòng. Ông bắt đầu cùng với khách khứa đến tham gia buổi lễ nói nói cười cười. Rồi ông ôm Nhị Bảo và kêu Lương Thiên Minh dẫn theo Đại Bảo cùng đi tiếp đón mọi người (khách) đến bàn tiệc bắt đầu khai tịch, dùng bữa no say chúc mừng một trận.
__MUALARUNG91__aatruyen.vn
Nhị Bảo nhà ta được hai tuổi rưỡi thì một hôm, sét đánh giữa trời quang, Lương phủ tiếp kiến sứ giả của hoàng cung, càng chính xác hơn là từ hậu cung.
Người đến là một nội thị trung niên, tầm khoản trên dưới năm mươi tuổi, dáng người hơi béo tròn, nhìn sơ qua trông khá là phúc hậu, trên khuôn mặt đầy sữa (mỡ) luôn treo một nụ cười thân thiện (giả tạo). Người quen biết vừa nhìn sẽ nhận ra thân phận của người này, hắn chính là vị tổng quản thái giám của Thọ Ninh Cung, thân tín hầu hạ bên cạnh hoàng thái hậu. Mọi người đều xưng hô, gọi hắn một tiếng Phạm công công hay Phạm tổng quản.
Vị công công họ Phạm này đến đây là để thông truyền ý chỉ của thái hậu ban hôn cho đại ca nhà chúng ta kết duyên cùng thập nhất công chúa.
Thập nhất công chúa năm nay đã gần ba mươi, tang phu ba năm trước, vì là ấu nữ của thái hậu, nên rất được lòng bà thương yêu chiều chuộng từ bé.
Vì thế, tính cách của nàng ta nghe nói cũng rất là trương dương, kiêu ngạo đến không được.
Thập Nhất công chúa đã gả ba lần rồi. Mỗi lần kết hôn, phò mã nếu không phải là gặp bất trắc qua đời, thì chính là một bệnh không dậy nổi mà đi về với ông bà tổ tiên luôn. Các đoạn hôn nhân của nàng ấy đều không kéo dài quá năm năm.
Nàng lần đầu gả chồng là năm mười lăm tuổi. Đối tượng là một vị tiểu tướng quân. Kết hôn xong, hai vợ chồng chưa ân ái mặn nồng bao lâu thì chiến sự nổ ra, tiểu tướng quân phục mệnh chủ động xin ra trận giết giặc. Khi cuộc chiến sắp kề bên ngã ngũ, ta giành được thắng lợi, tin chiến thắng còn chưa kịp thông báo, thì tin phò mã tử trận đã truyền về trước.
Vị phò mã thứ hai là thám hoa lang đương kỳ của chín năm trước. Vị này nghe nói dung mạo như Phan An, tài cao bắt đẩu, Thập Nhất công chúa vừa gặp đã thương, cầu xin hoàng đế ban hôn.
Hoàng đế thấy ấu muội vượt qua tang phu chi đau, nhờ gặp được mùa xuân mới mới lại lần nữa tươi tỉnh lên, thì không có không chịu gật đầu đồng ý.
Thánh chỉ ban hôn vừa ban xuống không lâu, lại tra ra vị thám hoa lang này cư nhiên không như hắn nói chỉ lo nghiêng đọc, lập nghiệp trước mới nghĩ đến gia sự, chưa hề có hôn phối nào.
Nhưng thực tế, hắn không những có hôn phối, còn đã cưới vợ cả, là loại kiệu bốn người nâng, hôn thư rõ ràng, đường đường chính chính gả tiến vào. Không chỉ vậy, hắn còn có không ít thông phòng cùng tiểu thiếp.
Tuy thiên gia bị lừa gạt, mặt mũi bị mất hết, tức giận đó, nhưng thánh chỉ đã ban, quân vô hí ngôn. Cộng thêm khi đó thập nhất công chúa còn chìm đắm trong tình tình ái ái không thể dứt ra, một lòng tâm duyệt thám hoa lang, bằng bất cứ giá nào đều muốn đâm đầu đi vào.
Vì thế, hoàng gia không thể không ngậm bồ hòn làm làm ngọt, đem việc hôn nhân này tiếp tục tiến hành đến rốt cuộc. Nhưng là, chuyện này bị phản tặc, tàn dư tiền triều nắm lấy không bỏ, đem tuyên dương đi ra ngoài cho toàn dân thiên gia đều biết chuyện chê cười của thiên gia, khiến mặt mũi hoàng đế và hoàng tộc đều ném hết. Mất mặt cực kỳ, đến áo lót cũng chẳng còn.
Tuy hoàng gia vì chuyện này mà ném mặt, khiến toàn thể hoàng tộc hiếm có một lần đồng lòng chung kẻ địch, cùng hướng đầu mâu chĩa về phía thám hoa lang. Nhưng do khi đó sự việc bị lan truyền mở ra, gần như mọi người khắp thiên hạ đều có điều nghe nói đến. Có quá nhiều người đều đang nhìn chằm chằm. Thế nên trong nhất thời bọn họ (hoàng gia) cũng trở nên bó tay bó chân, không thể minh lý, đường hoàng đối với thám hoa lang và gia tộc của hắn như thế nào.
Cũng không thể hướng thê thiếp của tân phò mã tương lai xuống tay, mà chỉ có thể âm thầm nhẫn nhục chịu đựng chờ cơ hợi thích hợp.
Vị phò mã thứ hai này thành công cưới được công chúa, nhưng con đường thăng tiến trên quan trường lại vô vọng. Vì thế, dần dần hắn bắt đầu sa đọa, không quan tâm gì nữa, chỉ lo hưởng lạc mua vui. Không lâu sau, do tham hoa háo sắc, chung chạ lung tung không kiềm chế được, ai đến cũng không từ chối, cuối cùng trên người hắn rất nhanh bị nhiễm tật, bắt đầu triền miên giường bệnh một vài năm, sau đó mới nhắm mắt xuôi tay rời đi.
Người thứ ba mà thập nhất công chúa tái giá là ấu tử của một thương nhân, đúng hơn là hoàng thương.
Nghe nói cuộc gặp gỡ và quen nhau của bọn họ là một màn trình diễn anh hùng cứu mỹ nhân.
Trời biết, một tên tiểu bạch kiểm thân hình mảnh dẻ, sức tay không trói gà không chặt, một bộ thư sinh yếu nhớt như con gà luộc, thì lấy đâu ra khả năng đi làm anh hùng. Ấy vậy mà hắn thật thành, không những làm ‘anh hùng cứu mỹ’, còn đem phương tâm của công chúa đánh cắp.
Vị tam phò mã này tuy chỉ là một vị bạch thân không công danh nghề nghiệp, nhưng được cái giữ mình trong sạch, mới mười sáu, hoàn toàn còn là một vị thiếu niên lang trẻ tuổi (non nớt). Không rõ công chúa vì sao có thể hạ khẩu cho được.
Công chúa vì gả cho người này mà không màn tất cả, cùng hoàng đế, thái hậu chơi lưu manh, bày ra suốt ba trăm sáu mươi đại kế, thi triển cực đại thần thông, hết nhịn đói, tới khóc la, quấy nháo, rồi đe dọa tự vẫn, thắc cổ,… tóm lại là bày hết bài này đến bài khác. Cuối cùng đem hoàng đế và thái hậu đau đầu không ngớt mới gật đầu đồng ý, đem nàng lần thứ ba gả đi ra ngoài.
Nhưng ngày vui cũng chẳng được bao lâu, vị phò mã thứ ba này cũng không thể so với hai vị tiềm nhiệm sống được lâu hơn.
Trong một lần du ngoạn ngoại thành, sa giá của công chúa bị phản tặc phục kích. Nghe nói, phò mã vì cứu công chúa liều mình tương để, lãnh trọn một đao đương trường chết thẳng cẳng.
Ở thời đại này, nữ tử địa vị xấu hổ, với người bình thường mà nói, tang phu một lần có khi đã bị mấy người miệng toái chung quanh nói ra nói vào đến không được.
Nếu là xui rủi đụng phải nhà trai xấu tính mà nói, người nữ bất hạnh đó có thể sẽ bị biếm thành tang môn tinh, ngôi sao chổi, mệnh ngạnh khắc phu,… những trường hợp như vậy cũng là không phải là hiếm có.
Nhưng đối tượng lần này là công chúa, còn là công chúa được thương yêu nhất.
Vì thế, tin đồn là có, nhưng không ai dám can đảm đứng ra nói trước mặt, còn sau lưng âm thầm nghị luận điều gì thì mấy ai quản được.
Tóm lại, vị Thập Nhất công chúa này ở kinh đô và các vùng lân cận kinh thành thì nàng chính là một danh nhân.
Không nói nàng xinh đẹp thế nào nhưng tính cách ương ngạnh, trương dương, vô cùng khó chiều là có thật, ba lần gả chồng là thật sự, còn mệnh có ngạnh hay không thì tùy người đánh giá đi.
Nghe nói hiện tại trong phủ công chúa của nàng còn dưỡng không ít trai lơ. Ngày ngày sênh ca, cùng mỹ nam làm bạn, nói chuyện phong hoa tuyết nguyệt.
Lần này không hiểu đại bá làm sao lại bị nàng nhìn trúng, cùng thái hậu năn nỉ ỉ ôi, ma nửa ngày xin được một đạo ý chỉ tái giá gả vào Lương phủ làm bình thê.
Nghe xong Phạm công công truyền đạt ý chỉ của thái hậu, tập thể toàn bộ Lương phủ đồng loạt chìm vào một bầu không khí vi diệu khó tả.
Ta nhìn bóng đoàn người Phạm công công rời đi dần khuất sau cửa chính mà không khỏi âm thầm vỗ ngực hô to may mắn.
May mắn cô công chúa gì gì kia không nhìn trúng Lương Thiên Minh, bằng không hiện tại chính là có chuyện cho ta phiền não.
Hiện tại, nghe xong ý chỉ, không hiểu sao ta lại thấy có chút xíu vui sướng khi người gặp họa. Ai bảo Trần thị không việc gì suốt ngày cùng ta kiếm chuyện mần chi, hiện tại vui rồi, Lương gia chuẩn bị cung nghênh trở về một tôn đại phật so nàng (Trần thị) càng trương dương, lại mạnh hơn nàng có ô dù to lớn chống lưng.
Tuy nói công chúa có công chúa phủ ở riêng, phò mã ở phủ riêng, chỉ khi công chúa cho tuyên triệu, phò mã mới được phép tiến vào gặp mặt.
Có thể nói tuy là vợ chồng, nhưng trước vẫn là quân thần, sau mới là phu thê. Và ở đây, công chúa là quân, phò mã là thần.
Chế độ hoàng quyền chính là độc đoán như vậy. Không thích ứng được cũng phải chịu, không chịu được cũng phải nghẹn cho bằng được.
Thực ra, trong dân gian có rất nhiều đồn đãi về việc ba vị phò mã tiền nhiệm của vị thập nhất công chúa kia.
Trong đó có ba mẫu chuyện được nhiều người tin tưởng truyền lưu nhiều nhất là:
Vị thứ nhất, về tiểu tướng quân là có vẻ bình thường nhất.
Nghe nói là hắn không chịu nổi tính tình ương ngạnh không xem ai ra gì của công chúa. Nàng thường xuyên đem hắn coi như hạ nhân sai xử, kêu đến kêu đi như con chó. Vì thế, khi chiến sự nổ ra, muốn có được công trạng để có thể đứng thẳng eo trước mặt công chúa, mà hắn không chút do dự đưa ra xin đi chiến trường giết giặc lập công. Cuối cùng công là có, giặc cũng giết không ít, nhưng hắn không có mạng để hưởng về sau, mà xui xẻo chết mất xác luôn ở nơi đó.
Về vị phò mã thứ hai, nghe nói hắn bị bệnh là do công chúa sai khiến người làm, cũng có tin đồn là những người khác trong hoàng tộc ra tay. Nguyên nhân là vì trả thù việc hắn lừa gạt, đem mặt mũi hoàng gia ném xuống đất dẫm nát. Hắn chỉ là một hạ thần, một thám hoa lang nhỏ bé lại dám đem hoàng tộc đùa bỡn trong tay, vừa muốn Nga Hoàng cũng muốn kiêm luôn Nữ Anh, hai tay đồng vớt. Công chúa gả cho hắn là vinh hạnh tu thân ba đời của hắn.
Vậy mà hắn không những không chủ động đem vợ cả hòa ly, đem dàn tiểu thiếp phân phát, lại còn ngày đêm sênh ca say sưa đàn điếm. Vì thế, hắn một bệnh liền vĩnh viễn không cần khỏi nữa. Sau một thời gian xem hắn bị bệnh tật quấn thân, hành hạ không thành người, xả đủ tức giận trong lòng rồi cứ thế cho hắn đi gặp tổ tiên luôn.
Còn chuyện nói về vị phò mã thứ ba, nghe nói, nguyên nhân vị này giữ mình trong sạch là vì hắn có long dương chi phích (yêu thích đồng tính nam tử). Lúc sau, sở thích này của hắn bị công chúa phát hiện được. Vì thế, khi đoàn người bị tập kích gặp ám sát, công chúa liền thuận nước đẩy thuyền đem hắn làm đệm lưng chắn đao xử lý luôn.
Có thể nói, mỗi câu chuyện đều được tác giả trau chuốt mô tả đến muôn màu muôn vẻ, được miệng người đời nói đến nở hoa phiêu chi loạn phiến đến không được.
Mỗi một vị biên chuyện xưa đều là cấp thần nhân.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.