Xướng Môn Nữ Hầu

Chương 48.1: Ác quan khó trêu (1)




Từ chương này độ dài tăng lên gấp 4 lần các chương trước đó, nên mỗi ngày mình chỉ có thể đăng nửa chương nhé, mà nửa chương chứ cũng bằng 2 chương như lúc trc rồi
Chương 48: Ác quan khó trêu (1)
Nghe được câu nói tràn ngập uy hiếp này, Giang Tiểu Lâu lại nở nụ cười, nàng không hề che giấu vẻ tiếc hận trong mắt: “Đại nhân, ta từng chịu qua rất nhiều cực hình, khắp toàn thân từ trên xuống dưới xương cốt đều đứt đoạn, lục phủ ngũ tạng đều từng bị trọng thương, mùa đông sợ lạnh mùa hè sợ nóng, ngay cả đi nhiều thêm mấy bước cũng thở hồng hộc, đại phu nói ta không sống được mấy năm, giống như một kẻ nửa tàn phế, những hình phạt ngài nói dĩ nhiên đều có thể thử, chỉ sợ ngài chưa kịp lấy được khẩu cung của ta thì ta đã mất mạng rồi.”
Quan chủ thẩm chưa bao giờ gặp tình thế gay go như vậy, hắn sống trong nhà lao này đã lâu, thủ đoạn vô cùng độc ác, có tù phạm nào vào đây lại không kêu trời kêu đất xin tha, một nữ tử yếu ớt như Giang Tiểu Lâu chỉ cần không quá nửa canh giờ là có thể bắt nàng phải nghe lời. Nhưng hắn rất rõ, nếu Tử y hầu muốn giết một người thì đã trực tiếp giết rồi, đem nha đầu này đến đây là vì muốn nàng thuần phục, nếu thật sự để nàng chết ở đây thì không dễ xử lý chút nào. Quang trọng hơn chính là, nàng có quan hệ gì với Tử y hầu, bọn họ không có cách nào thăm dò rõ ràng.
Quan chủ thẩm đánh giá Giang Tiểu Lâu từ trên xuống dưới, giai nhân như hoa sen, nhã trí thanh lệ, khiến cho gian phòng ảm đạm tăng thêm mộtchút ánh sáng.
Tao nhã, yên tĩnh, trấn định, nữ tử như vậy khác với tất cả mọi người.
Đây là nơi nào chứ, nàng lại không hề sợ hãi.
Hay là nàng ngu dốt thật sự, không ý thức được hoàn cảnh của mình?
Lông mày quan chủ thẩm thắt lại.
“Muốn đánh thì đánh, tốt nhất nên đánh cho chết, tuyệt đối đừng chừa lại chút hơi tàn nào, sẵn tiện nói cho Tiêu Quan Tuyết biết, người và súc sinh khác nhau, không được là không được, ta thà chết cũng không khuất phục hắn.” Giang Tiểu Lâu cố ý nói ra mấy lời đầy ẩn ý, khiến người ta phải nghi ngờ.
Quan chủ thẩm nghĩ tới nghĩ lui càng thấy không ổn, nữ tử trẻ tuổi xinh đẹp như vậy, cá tính lại hung hăng, không lẽ nàng có quan hệ đặc biệt với Tử y hầu? Nàng còn nói không được là không được, không lẽ Hầu gia muốn chiếm đoạt nàng? Hầu gia là thân phận thế nào chứ, muốn bao nhiêu nữ nhân cũng được, sao lại đối đãi đặc biệt với nàng như vậy? Còn nữa, hầu phủ tự có nhà lao riêng, sao Hầu gia lại đưa người này đến đây? Nàng nói đã từng chịu rất nhiều hình phạt, không lẽ chính là vì Tử y hầu không còn cách nào mới đưa củ khoai nóng này nhét vào tay hắn bắt hắn giải quyết? Nhớ tới hộ vệ kia đã từng dặn dò, tuyệt đối không được làm chết người, hắn nghĩ đến nhức cả óc, toàn thân khô nóng, chính là không nghĩ ra được lý do gì.
Cho nên hắn chỉ có thể hung hăn trợn mắt nhìn Giang Tiểu Lâu một cái, dặn dò nha sai bên người vài câu, sau đó bước nhanh đi ra ngoài.
Không lâu lắm, Giang Tiểu Lâu nghe được cánh cửa sắt phía sau kêu lên răng rắc, phát ra tiếng kêu nhẹ nhàng, nàng nhận ra, bên ngoài có người đến. Quả nhiên nha sai đi vào, hướng về quan chủ thẩm thì thầm vào câu, sắc mặt hắn đại biến, lông mày run lên một chút, mới lạnh lùng hướng về Giang Tiểu Lâu nói: “Phụ thân và đại ca ngươi phạm tội mưu nghịch, ta khuyên ngươi nên thành thật khai báo, tránh nỗi khổ da thịt.”
Phụ thân và đại ca phạm tội mưu nghịch? Bây giờ Giang Tiểu Lâu đã biết rõ cái gì gọi là đổi trắng thay đen, lẫn lộn phải trái, phụ thân và đại ca xưa nay chỉ hứng thú với việc kinh doanh, không hề tham gia vào chuyện chính trị, nhưng bọn người này lại tùy tiện vu cho họ tội danh. Mưu nghịch? Thật quá buồn cười.
“Đại nhân, Giang gia chẳng qua chỉ là thương hộ thông thường, làm sao dám mưu phản? Phụ thân và đại ca ta đều là người làm ăn đàng hoàng, chưa từng làm trái luật pháp, nếu ngài có chứng cứ, có thể giết ta rồi tịch thu hết tài sản, nhưng nếu không có chứng cứ, thì đừng vọng tưởng lấy được chứng cứ gì từ miệng ta, bởi vì tội danh này căn bản là không có thật.”
“Dĩ nhiên là có chứng cứ! Đại ca ngươi đang bàn bạc chuyện mưu phản, bọn ta mới xử tử hắn, còn về ngươi…nếu như đã là người nhà của bọn mưu phản, dĩ nhiên cũng phải biết chuyện, ngươi thành thật khai ra quá trình chi tiết chuyện phụ thân ngươi mưu phản, ta sẽ nể tình ngươi là nữ nhân yếu ớt mà cho ngươi bớt chịu khổ sở.” Lời nói của quan chủ thẩm mau lẹ, thần sắc nghiêm nghị.
“Ta đã nói rồi, Giang gia từ trên xuống dưới chỉ là thương nhân bình thường, ta sẽ không khai ra những thứ vốn không hề tồn tại.” Giang Tiểu Lâu lạnh lùng nói.
“Ngươi vẫn không biết đây là nơi nào sao, kiên nhẫn của ta có hạn, sợ là không chờ được lâu.” Sắc mặt quan chủ thẩm trở nên dữ tợn, từng chữ từng câu quát hỏi.
“Đại nhân, cho dù Giang gia thật sự có người mưu phản, thì cũng phải có nhân chứng vật chứng, nếu như không có, dù cho ngài giam ta mười năm, hai mươi năm thậm chí một trăm năm, cũng không giả tạo ra chứng cứ được.” Vẻ mặt Giang Tiểu Lâu xuất hiện tia trào phúng không kềm chế được.
“Những kẻ chết trong nhà lao này, mỗi năm không dưới một hai ngàn người, thân thể của ngươi đừng nói là chịu đựng mười năm, chỉ sợ mười này cũng không chịu nổi. Ngươi phải nghĩ cho kỹ, nếu đồng ý khai rõ ràng mọi chuyện, ta có thể chuyển ngươi sang chỗ hiện giám, cho dù chết, thì cũng chết được thoải mái chút.”
Trong nhà lao này, tất cả sinh hoạt ăn ngủ đại tiện đều ở một chỗ. Mùa đông lạnh giá thấu xương, mùa hè nóng bức ẩm ướt, hiếm ai không sinh bệnh, hơn nửa phòng giam ban đêm không mở khóa, thường có người nửa đêm chết rồi, người sống phải tiếp tục ngửi mùi tử khí mà ngủ, hoàn toàn không thể tránh, bởi vậy ôn dịch lan truyền đi rất nhanh. Nếu như thân thể cường tráng, tinh lực dồi dào, có thể còn sống được một thời gian, sức khỏe như Giang Tiểu Lâu, chỉ sợ sẽ chết rất nhanh. Hiện giám mà quan chủ thẩm nói lúc nãy, điều kiện sinh hoạt hơi khá hơn một chút. Theo điển tích cũ, đây là nơi dùng để giam giữ tội phạm là quan lại, những người phạm tội nhẹ hoặc người có liên quan đến vụ án, nếu có thể ở nơi đó, khả năng chết là rất thấp. Người bình thường nếu nghe được ưu đãi đó, chỉ sợ sẽ tranh nhau mà đồng ý, nhưng Giang Tiểu Lâu chỉ hờ hững nói: “Đa tạ hảo ý của đại nhân, ta sẽ không bịa đặt ra sự thật.”
Sắc mặt quan chủ thẩm lạnh lẽo cứng rắn, theo bản năng liếc nhìn về phía cửa.
Giang Tiểu Lâu nhạy bén chú ý tới điểm này, nhưng nàng vẫn chưa quay đầu lại quan sát. Nàng mơ hồ đoán được, cuộc thẩm vấn này có người nghe lén. Hình như có người trăm phương ngàn kế ép nàng thừa nhận Giang gia mưu phản, nhưng Giang gia chỉ còn lại một mình nàng, đối phương nhất định phải gán tội danh này là có ý gì? Chuyện này quả thật quá kỳ lạ.
Quan chủ thẩm nhíu chặt mày, vẻ mặt lạnh lùng: “Ngươi cho rằng không nói gì hết thì được sao, những nô bộc của của Giang gia đã cung cấp đầy đủ chứng cứ, trong đó bao gồm phụ tử Giang gia cấu kết cường hào địa phương, thư tín mưu nghịch, bây giờ ta cho ngươi một cơ hội nói rõ, nếu ngươi nói chậm, đến khi đó chưa chắc ta đã chịu nghe.”
Hắn vừa nói, vừa quan sát biểu hiện của Giang Tiểu Lâu, cố gắng tạo áp lực cho đối phương, nhưng mặt Giang Tiểu Lâu không hề có cảm xúc, biểu hiện vô cùng bình thản, đối với lời nói của hắn không chút động tâm.
“Tài sản của Giang gia rất lớn, tuyệt đối không chỉ có số lượng hồi môn mà Giang Thừa Phong cho ngươi, chính ngươi cũng rõ ràng, ngoại trừ những cửa hàng kia, ở ngoại thành và mấy châu huyện chung quanh cũng có không ít đất đai ruộng tốt, còn có rất nhiều nông trang, nghe nói ngươi yêu thích cầm kỳ thư họa, ngay cả danh gia tỳ bà ẩn thân sơn cốc hắn cũng tìm về cho ngươi, ngân lượng tiêu xài như nước, cho rằng người khác đều không nhìn thấy sao?”
“Vậy thì đã sao? Phú quý của Giang gia là tích lũy từ mấy đời, cho dù họ có nhiều tiền, thì có liên quan gì đến mưu phản?” Giang Tiểu Lâu hỏi vặn lại.
“Hừ, ngươi cho rằng chỉ là phú quý sao? Phụ thân và đại ca ngươi lợi dụng tiền của chiêu binh mãi mã, thu mua lòng người, ý đồ bất chính.” Quan chủ thẩm thô bạo nói.
Giang Tiểu Lâu nhìn chằm chằm đối phương: “Chiêu binh mãi mã? Thu mua lòng người? Tại sao lại nói vậy?”
“Hai người họ cứ một năm thì có hơn nửa năm không có ở kinh thành, lấy kinh doanh làm lý do để liên lạc cường hào khắp nơi, còn không phải là chứng cứ sao?”
Hoàn toàn là ăn nói bậy bạ. Người làm ăn đương nhiên sẽ đi khắp nơi, còn cái gọi là liên lạc cường hào địa phương, làm thương gia, quan trọng nhất chính là tạo mối quan hệ khắp nơi, các cường hào địa phương chính là khách hàng quan trọng nhất, ai cũng như vậy, không lẽ lại không bán hàng cho nhà giàu hay sao? Khoan đã, đối phương biết rõ điểm này, tại sao lại muốn trăm phương ngàn kế buộc nàng thừa nhận phụ thân và đại ca là phản tặc, không lẽ Kinh triệu doãn nhận lợi lộc gì từ Tần gia, nhất định bắt nàng thừa nhận Giang gia mưu phản? Không, sẽ không, nàng đã là người không còn giá trị lợi dụng, Tần gia sẽ không lãng phí tâm tư thế này. Vậy thì là lý do gì?
Đầu óc Giang Tiểu Lâu nhanh chóng chuyển động, trên mặt vẫn bình tĩnh nói: “Đại nhân, nếu là thừa nhận mưu phản thì sao, Giang gia ngoại trừ ta ra đã không còn ai cho ngài chém đầu thêm nữa.”
Quan chủ thẩm trong lòng vui vẻ, mới vừa muốn nói lại mạnh mẽ dừng lại: “Vậy thì chờ ngươi nhận tội hãy nói.”
“Đại nhân cứ từ từ chờ đi, e là đời này sẽ khó chờ được đến ngày đó.” Giang Tiểu Lâu cũng quan sát biểu hiện của đối phương, nàng nói xong câu đó, quan chủ thẩm càng nổi giận hơn, gần như không kềm chế được.
“Giải ả ta xuống, ngày khác thẩm vấn.” Cuối cùng, hắn nổi giận đùng đùng chỉ vào nàng, lạnh lùng nói.”
Quan chủ thẩm Ngiêm Phượng Nhã tâm lý bất ổn bước vào cửa một căn phòng, lập tức hành lễ với người ngồi trong phòng: “Lương đại nhân.”
Lương Khánh đang ngồi dựa vào ghế, mí mắt không nhấc lên.
Hắn gần bốn mươi tuổi, mắt mũi vẫn còn tinh anh nhạy bén, mũi hình trái mật, bề ngoài nhìn giống như một trung niên thư sinh phong độ ngời ngời, hơn nữa vóc người cao to, cử chỉ văn nhã, nếu người không biết nhìn vào tuyệt đối sẽ không tin được trên tay hắn đã nhuốm không biết bao nhiêu máu tươi.
Ngiêm Phượng Nhã nhìn ra hôm nay hình như Lương Khánh có tâm sự, tự nhủ phải ăn nói cẩn thận một chút, liền thu lại vẻ mặt, đứng ngay ngắn chỉnh tề.
Lương Khánh nâng chung trà lên, thổi thổi, một luồng hương trà từ từ tăng lên, làm mông lung gương mặt văn nhã của hắn.
“Lương đại nhân, thẩm vấn đã kết thúc.”
Lương Khánh làm như mới chú ý tới hắn, cười nhạt: “Đến rồi à, ngồi đi.”
Ngiêm Phượng Nhã nào dám thật sự ngồi xuống, lúc này bộ dáng hổ thẹn nói: “Lương đại nhân, thuộc hạ bất tài, không hỏi ra được gì, nguyện lĩnh phạt, giảm bổng lộc cũng được, bị đánh cũng được! Nếu đại nhân cho rằng như vậy còn nhẹ, thì có thể cách chức thuộc hạ, thuộc hạ cũng không dám oán trách.”
Lương Khánh thở dài nói: “Người là do Tử y hầu đưa tới, dặn dò phải giữ lại mạng, khó xử của ngươi làm sao ta không biết.”
Ngiêm Phượng Nhã thở phào nhẹ nhõm, trên chóp mũi rịn ra chút mồ hôi: “Đa tạ Lương đại nhân thông cảm cho thuộc hạ, chỉ là…người này vẫn bị giam, không hỏi được gì, nên làm thế nào đây?”
Thật ra trong lòng hắn rất khó hiểu, tại sao Lương đại nhân muốn buộc Giang Tiểu Lâu nhận tội mưu phản, bây giờ Giang gia chỉ còn lại một mình nàng, căn bản không tạo ra được sóng gió gì, tội danh này thì có ý nghĩa gì chứ?
“Người đã giao cho ngươi, muốn hỏi kiểu gì cũng là chuyện của ngươi.” Lương Khánh không nhanh không chậm nói.
Ngiêm Phượng Nhã lập tức cuống lên, đầu tiên mặt trắng bệch, tiếp đó là hết xanh lại vàng, hắn càng lúc càng không hiểu trong lòng vị đại nhân này đang nghĩ gì, giao cho hắn, hắn có thể làm sao? Một lúc sau hắn cứng ngắc nói: “Đại nhân, người này nếu có thể đánh có thể chửi, thuộc hạ đảm bảo có thể moi hết được thông tin, nhưng mà ả quá yếu ớt, sợ là thổi một hơi đã muốn ngã, đám lính của thuộc hạ thì ngài cũng biết, thủ đoạn quá mạnh, thuộc hạ thật sự không dám làm gì, nếu không cẩn thận làm ả chết, chỗ Hầu gia chúng ta cũng không dễ ăn nói…”
“Có thể đánh có thể mắng, là thủ đoạn đối phó với bọn tù phạm thông thường, Giang gia đều là bọn cứng đầu, cho dù ngươi hành hạ đến chết cũng không có kết quả, không lẽ không còn cách nào khác sao? Ở chỗ này gần mười năm rồi, cố mà suy nghĩ đi, đừng gấp trả lời ta.” Lương Khánh thưởng thức hớp trà, vẻ mặt thản nhiên nói.
“Vậy…” không thể đánh không thể mắng, vậy còn có cách gì? Cũng không thể kêu hắn đi cầu xin nàng nhận tội.
Làm thủ hạ của Lương Khánh là chuyện không dễ dàng, một chuyện làm không xong, một câu nói sai, đều có thể dẫn đến hậu quả là đầu lìa khỏi cổ. Muốn ép một người nhận tội, dĩ nhiên Ngiêm Phượng Nhã có trăm ngàn cách, nhưng rõ ràng hiện giờ không thể dùng được cách nào. Hỏi không được, Lương Khánh không tha cho hắn, bức tử, chỗ của Hầu gia cũng không thoát được. Dĩ nhiên Lương Khánh lợi hại, nhưng Tử y hầu cũng lànơi không thể đắc tội, chuyện này can hệ rất lớn, Ngiêm Phượng Nhã rơi vào thế khó xử: “Thuộc hạ ngu dốt, xin đại nhân chỉ rõ.”
Lương Khánh không nhịn được để chén trà xuống, dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng gõ xuống bàn, chậm rãi nói: “Xem ra ta đã quá đề cao ngươi, theo ta lâu như vậy, không có chút tiến bộ nào.”
Ngiêm Phượng Nhã lập tức ngây người, liên tục xin lỗi, trái lo phải nghĩ sau đó mới quyết định, trả lời: “Hiện thuộc hạ đã đem Giang Tiểu Lâu nhốt vào nhà lao trọng phạm, cho người tin cậy trông coi, nhưng về lâu dài cũng không phải cách. Với ngu kiến của thuộc hạ, đối với ả này cũng không ngoài ba biện pháp.”
“Là ba biện pháp nào?”
“Thứ nhất là cứng rắn bắt ả phải điểm chỉ nhận tội.” Ngiêm Phượng Nhã thăm dò.
“Đồ ngu, cứng rắn ép buộc thì sao, cái ta muốn hỏi vẫn không hỏi ra được.” Lương Khánh lạnh lùng mắng.
Trái tim Ngiêm Phượng Nhã run lên: “Thứ hai là nghiêm hình bức cung, cùng lắm nếu chết thì nói với Hầu gia là bệnh chết. Nhà lao này là thiên hạ của đại nhân, đám thủ hạ của thuộc hạ tuyệt đối không dám tiết lộ. Hầu gia thế lực tuy lớn, nhưng cũng không thể làm khó người khác quá mức.”
“Ngươi cho rằng Tử y hầu là đồ ngốc sao?” Nụ cười của Lương Khánh ngày càng lạnh lẽo.
Ngiêm Phượng Nhã khẽ cắn răng: “Biện pháp cuối cùng, nhốt Giang Tiểu Lâu vào thủy lao, không cho quá nhiều nước, chỉ cần khiến ả thấy ngột ngạt khó chịu là đủ, cách này vừa không chết người vừa không để lại vết thương, chỉ khiến người ta sống không được chết không xong, dù sao ả cũng chỉ là nữ nhân, cho dù cái miệng làm bằng sắt cũng phải mở ra. Đại nhân, đây là cách khả quan nhất, cũng không thể để người ta nghĩ rằng Kinh triệu doãn chúng ta chỉ là con cọp giấy…”
Lương Khánh đứng lên, đi tới đi lui hai bước trong phòng, ánh nến chập chờn bất định chiếu bóng hắn lên vách tường, có vẻ khủng bố mà thần bí, lại như một u linh đang chầm chậm di động, sau đó, đột nhiên hắn xoay người lại nhìn Ngiêm Phượng Nhã, vẻ mặt kiên định: “Được, cứ theo ý ngươi nói.”
Thủy lao của ngục Kinh triệu ở ngay khu vực trung tâm dưới lòng đất, bốn phía đều là vách đá kiên cố, chia làm trên dưới hai tầng, mặt trên là một cái ao nhỏ, chỉ cần cần mở công tắc, bên dưới sẽ có nước không ngừng dâng lên, mãi đến khi hoàn toàn nhấn chìm phòng giam, toàn bộ thiết kế vô cùng đặc biệt. Giang Tiểu Lâu dựa vào ánh nến yếu ớt nhìn thấy toàn bộ thủy lao, dường như dưới nước đang ẩn giấu một con quái vật to lớn, nhưng chẳng qua chỉ là do ánh nến chiếu rọi trong bóng nước, mặt nước truyền đến từng trận hôi thối khiến người khác buồn nôn.
Tư tốt dùng giọng điệu bố thí lớn tiếng: “Đại nhân nói, chỉ cần ngươi nhận tội, sẽ tha cho ngươi đi ra ngoài.”
Giang Tiểu Lâu chỉ bình tĩnh trả lời: “Ta không có tội, làm sao nhận?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.