Tạ Liên Thành vừa đi tới cửa tiệm, đột nhiên nhìn thấy nhiều người nhốn nháo phía trước, không khỏi cau mày. Hoài An lập tức nắm lấy một người hỏi: “Phía trước xảy ra chuyện gì?”
“Đệ đệ Thái tử phi lại gây sự, sai người bao vây một cô nương, còn muốn đánh muốn giết.”
Chuyện như thế, đa phần sẽ bị người ta cho là chuyện phong lưu.
Tạ Liên Thành lấy làm lạ: “Đi đến đó xem sao.”
Tất cả mọi người chỉ dám đứng ở xa quan sát, không ai dám đến gần Tương Trạch Vũ đang nổi giận.
Giữa một khoảng yên tĩnh, lần thứ hai Tương Trạch Vũ giơ cung lên: “Nếu không ai dám giết, vậy tự ta làm, mọi hậu quả mình ta gánh chịu.”
Hắn buông lỏng tay, mũi tên bay véo ra. Đám người đứng ở xa thấy cảnh tượng này, nhất thời bùng nổ âm thanh la hét. Gió rít lên một tiếng ngay bên mặt Giang Tiểu Lâu, chỉ nghe vèo một cái, mũi tên đáng lẽ bắn vào mi tâm nàng bị lệch phương hướng, một cái quạt giấy kẹp lấy cung tên đang cắm trên đất, mũi tên có một nửa xuyên qua cây quạt, lại bị một cái khung xương ngà voi của quạt kẹp lại, không tiến không lùi được.
“Là ngươi!” Tương Trạch Vũ giận tím mặt, “Ngươi dám cản ta?”
Cặp mắt tối đen của Tạ Liên Thành vô cùng bình tĩnh: “Năm xưa lúc Tương Thái phó nhậm chức Tế tửu ở Quốc tử giám học trò rải khắp thiên hạ, người giáo dục học trò sống thì phải thẳng lưng làm người, bao nhiêu năm nay bồi dưỡng ra rất nhiều trụ cột triều đình, đương kim thiên tử còn ban cho bảng hiệu “Đại phương chi gia”, bây giờ còn đang treo ở phòng khách Tương gia. Hôm nay một cây cung của ngài sẽ hủy đi nỗ lực cả đời của Thái phó, phá hủy cả dòng họ Tương, tự đánh gãy đường sống của mình. Pháp lệnh thứ nhất đương triều chính là vương tử phạm pháp đồng tội với thứ dân, giữa ban ngày ban mặt ngài xem thường mạng người, lấy lòng ích kỷ của mình chà đạp lòng nhân đức của bệ hạ. Bản thân ngài thì không sao, nhưng ngài đặt Thái phó ở đây, đặt Thái tử ở đâu, đặt Thái tử phi ở đâu?”
Một câu là một chất vấn, một roi là một vết máu.
Toàn bộ hiện trường, yên tĩnh đến không nghe thấy tiếng hít thở.
Sắc mặt Tương Trạch Vũ luân phiên biến ảo, nắm đấm gắt gao, cuối cùng bỏ lại cung tên, cất giọng nói: “Đi”
Giang Tiểu Lâu nhìn theo kinh thành đệ nhất công tử phong lưu mang người đi xa, Hoài An bên cạnh lại kêu lên sợ hãi: “A, mặt của ngươi…”
Giang Tiểu Lâu quay đầu, Hoài An bị dọa đến rút lui hai bước: “Không phải trước kia ngươi rất đẹp sao, sao lại biến thành bộ dạng này?”
Tạ Liên Thành nhìn Giang Tiểu Lâu, trên mặt không tỏ vẻ kinh ngạc hay ghét bỏ: “Có sao không?”
Giang Tiểu Lâu nụ cười tĩnh lặng: “Không có gì, tính cả ơn cứu mạng lần trước, ta nợ công tử hai lần.”
Tạ Liên Thành cúi đầu liếc mắt nhìn, chỉ thấy chân Giang Tiểu Lâu máu me đầm đìa, hắn dặn dò Hoài An: “Đi ra đầu phố mua một đôi giày thêu đến, đi nhanh về nhanh.”
Hoài An tính toán một chút, lập tức xoay người đi tới. Tuy rằng hắn thích nói nhiều, nhưng hiệu suất làm việc rất nhanh.
Tạ Liên Thành hỏi: “Còn có thể đi không?”
Giang Tiểu Lâu gật gật đầu, đi thẳng tới bên một gốc cây liễu yên tĩnh chờ đợi. Những thường dân chung quanh thấy không còn chuyện náo nhiệt để xem, liền tản đi hết.
“Phân tích lợi hại đối với người bình thường thì được, nhưng ngặt nỗi cá tính Tương Trạch Vũ vô cùng ngạo mạn, lại bị Thái tử phi quản giáo nghiêm khắc thời gian dài, cho nên lời của cô nương lại gây ra tác dụng ngược.” Một nữ tử nhỏ nhắn yếu ớt, lại dám đối mặt với cung tiễn sắc bén, Tạ Liên Thành đánh giá nàng rất cao, nhưng không đồng ý.
“Xem ra người Tương Trạch Vũ kính sợ nhất không phải Thái tử phi, mà là Thái phó đại nhân người ít khi quản giáo hắn.” Giang Tiểu Lâu nghe vậy, cũng không có ý sợ hại, trái lại mỉm cười.
Tạ Liên Thành dặn dò tùy tùng bên cạnh đi thấy hòm thuốc.
Giang Tiểu Lâu vội vàng nói: “Chỉ là một chút thương nhẹ, không cần phiền phức.”
Nhìn thấy đôi mắt thu thủy dịu dàng của đối phương, Tạ Liên Thành phảng phất như đang trở lại căn phòng của Quốc Sắc Thiên Hương lầu, đang nhìn thấy kỹ thuật nhảy nhẹ nhàng của nàng. Tiếng nói của hắn trở nên nhu hòa: “Trong xe ngựa có thuốc, không phiền.”
Giang Tiểu Lâu sững sờ.
Cõi đời này khó trả nhất chính là nhân tình, nàng thiếu nợ người ta hai lần, thực sự không muốn nợ lần thứ ba.
Tạ Liên Thành nghiêm túc nói: “Vết thương trên cổ không sâu, nhưng vết thương ở chân lại không nhẹ, nếu là tổn thương quá độ…sau này cô nương còn phải khiêu vũ, chẳng phải sẽ làm hỏng chuyện lớn hay sao?”
Giang Tiểu Lâu hơi kinh ngạc: “Công tử cảm thấy bộ dáng bây giờ của ta, còn có cơ hội khiêu vũ nữa hay sao?”
Tạ Liên Thành lại đang cười: “Rồng không phải vật sống trong ao, sao có thể thích bơi chung với cá, ta không biết tại sao nàng vẫn còn ở lại Quốc Sắc Thiên Hương lầu, nhưng ta biết nếu chưa đạt được mục đích nàng sẽ không dễ dàng rời khỏi.”
Tùy tùng cung kính đứa đến bông băng và rượu thuốc, còn có phấn tiêu độc, Giang Tiểu Lâu căn bản không hề đón lấy, chỉ là đưa mắt nhìn chằm chằm Tạ Liên Thành, tựa hồ chờ hắn nói xong.
Tạ Liên Thành nhẹ nhàng thở dài: “Người có thể nhẫn, mọi chuyện sẽ được vừa ý, người hay tức giận, lúc nào cũng xuống địa ngục. Chuyện to bằng trời, ngại gì bỏ mặc giữa chừng. Nếu tiểu thư vẫn không buông bỏ quá khứ, tất nhiên không có cách nào sống vui vẻ.”
Tạ Liên Thành nói như vậy, rõ ràng là đoán được nàng muốn làm gì, lông mày Giang Tiểu Lâu hơi nhướng lên, cảnh mày khiến những vết ban đỏ trên mặt nàng càng trở nên buồn cười, nhưng Tạ Liên Thành không cười, chỉ dùng khuôn mặt trầm tĩnh nhìn nàng, lẳng lặng chờ nàng trả lời.
Giang Tiểu Lâu nhận lấy thuốc trên tay tùy tùng, dùng bông thấm rượu thuốc, nhẹ nhàng thoa lên lòng bàn chân, rửa sạch máu đen.
Nàng vừa xử lý vết thương, vừa nói: “Tỳ bà tổng cộng có bốn dây, lúc biểu diễn nếu như dùng sức quá mức, dây sẽ lập tức đứt. Lòng người cũng như thế, lúc bị lừa dối đã đứt một dây, lúc bị tổn thương bị đứt một dây, lúc bị nhục nhã bị đứt một dây… Từng dây từng dây, cuối cùng trở nên trăm ngàn lỗ thủng, không thể cứu vãn. Dây đàn tỳ bà đứt còn có thể sửa, nhưng mà lòng người, một khi bị hủy thì có thể làm gì đây, có thể nhặt lại sao? Không thể nào. Tạ công tử, thân ở chốn hồng trần, sao có thể đứng ngoài chuyện thị phi. Không phải ta sai, là bọn họ sai, là thế đạo này sai.”
Tạ Liên Thành nhẹ nhàng nhíu mày, hắn và nàng bất quá gặp mặt ba lần, giao tình thật sự quá cạn, nhưng hắn có thể thấy oán khí trên người Giang Tiểu Lâu rất nặng, không khỏi nói: “Không chừng, bọn họ còn có cơ hội sửa chữa sai lầm.”. Ngôn Tình Trọng Sinh
Giang Tiểu Lâu đột nhiên cười ra tiếng, vẻ mặt trào phóng không nói nên lời: “Cầm thú còn không ăn thịt lẫn nhau, nhưng có những người làm ra chuyện còn đáng sợ hơn chuyện ăn thịt người. Bọn họ không phải vì vô ý hay vì kích động nhất thời, mà là sớm có âm mưu đi hại người, cướp đoạt, thậm chí là giết người. Chỉ lo đeo đuổi lợi ích của chính mình, chỉ muốn bản thân mình được vui sướng, những kẻ mãi mãi không biết hối cãi, vốn là không nên tồn tại trên thế gian này. Nếu như buông tha họ, bọn họ chỉ càng thêm không kiêng kỵ mà đạp lên tôn nghiêm và cuộc đời của người khác. Nếu ông trời không chịu ra tay, vậy thì ta chỉ đành thay trời hành đạo…”
“Nàng là một nữ tử, thật sự không để ý cái nhìn của người khác sao?”
“Tạ công tử, người sống trên đời nhiễm phải công danh lợi lộc, không ai thoát được lời đàm tiếu. Nhưng đời này của ta, chỉ cần không thẹn với lòng, để lại danh tiếng thế nào cũng không sợ! Rất cảm kích công tử cứu ta, sau này nếu có cơ hội ta sẽ báo đáp phần ân đức này, nhưng xin công tử sau này nếu nhìn thấy ta, thì đừng nhúng tay vào.”
Tạ Liên Thành thân thể bất động, một lát sau mới than nhẹ một tiếng. Mỗi một người trên đời đều có nỗi khổ của mình, hắn không phải Giang Tiểu Lâu, không hiểu nỗi khổ của nàng, lý do khuyên nhủ cũng là vì hắn không muốn nàng mạo hiểm tính mạng của mình, nhưng nàng cố chấp như thế, hắn không thể khuyên bảo.
“Bất kể thế nào, Đào Yêu cô nương đừng ném mình và bể khổ, nếu không sẽ phí công ta cứu nàng.” Rốt cuộc Tạ Liên Thành chỉ cười nhạt một tiếng, âm thanh ôn hòa.
Tạ Liên Thành là người thông minh rộng rãi, hắn biết lúc nào nên khuyên, lúc nào nên im lặng.
Lúc này Hoài An vừa mua giày về đến, vô cùng tinh xảo, vô cùng vừa vặn.
“Hoài An, thuê một chiếc xe ngựa đưa Tiểu Lâu cô nương trở về.” Tạ Liên Thành nói thẳng.
Giang Tiểu Lâu dặn dò cỗ kiệu đi về Niệm Từ am, Diêu San Hô đang ở cửa một mặt lo lắng chờ đợi, nhìn thấy Giang Tiểu Lâu trở về, đáy mắt lộ ra một tia ngạc nhiên, nhưng trên mặt lại cực kỳ mừng rỡ: “Tỷ tỷ, tỷ bình an trở về rồi, muội sợ quá.”
Nụ cười trên môi Giang Tiểu Lâu nhàn nhạt: “Ta không sao.”
“Tương công tử thả tỷ về sao?” Diêu San Hô bất an truy hỏi.
Giang Tiểu Lâu chỉ gật gật đầu.
Đôi mắt như nai con của Diêu San Hô như có một tầng sương mù, nước mắt miễn cưỡng rơi xuống: “Chỉ trách muội không tốt, không phải muội đòi đi dâng hương cũng không xảy ra chuyện thế này.”
Giang Tiểu Lâu bình tĩnh nhìn đôi mắt nàng: “Chuyện này không liên quan đến muội, lần trước ở Giang Thủy các xảy ra chút chuyện không hay…”
Trong lúc nói, cũng hề có một chút trách cứ.
Diêu San Hô thu hồi nước mắt, nhẹ nhàng cười: “Cũng phải, tỷ tỷ không phải người hẹp hòi, sẽ không vì vậy mà giận lây muội.”
Trong lòng Giang Tiểu Lâu cười gằn, nếu không phải ngươi cố ý, Tương Trạch Vũ sao lại tìm đến đây, không khỏi quá trùng hợp đi.