Xuân Phong Trầm Túy Đích Vãn Thượng

Chương 40:




Cuối cùng, chuỗi siêu thị ổn định giá của tập đoàn Thiên Đô cũng đi vào hoạt động.
Hầu như trong một đêm, trong toàn thành phố mở 9 siêu thị Thiên Đô, trong đó có 5 cái mở đối diện siêu thị Minh Giai.
Tài chính Tiết Minh có hạn, lại không có tiếng tăm gì trong ngành bách hóa thành phố này. Bởi vậy, tại vấn đề tài chính cũng không thể hoàn toàn thành nơi tiêu thụ giùm cho các thương nhân, đều phải trả tiền mới đưa hàng. Trong ba tháng ngắn ngủi, gã mở được 5 cái siêu thị đã là thành công kinh người, thế nhưng đụng phải tập đoàn Thiên Đô hùng hậu về tài chính thì lập tức trở thành trứng chọi đá.
Vốn sắp đến Tết, đây là lúc mua may bán đắt của các Plaza với siêu thị, nguồn cung cấp sung túc, giá cả tăng lên. Siêu thị Thiên Đô lại chơi chiêu bài đã rất xưa, ưu đãi trong tháng khai trương, lấy người dùng mua hàng bán lẻ bán theo giá bán sỉ, công ty hay doanh nghiệp mua hàng bán sỉ thì giảm giá thành bằng giá nhập hàng. Lỗ vốn là điều đương nhiên nhưng trong thời gian ngắn đã hấp dẫn được rất nhiều khách hàng.
Đối mặt thế tiến công của họ, Tiết Minh nhất thời cảm thấy áp lực rất lớn.
Cuộc chiến giá cả này gã không đánh lại họ được, muốn đánh, gã cần có tài chính hùng hậu chống lưng và sự ủng hộ của giới lái thương. Thiên Đô có những điều này, giới lái thương hợp tác nhiều năm với họ, đôi bên tín nhiệm nhau, không sợ không lấy được tiền hàng, đều là không cần đưa tiền đã giao hàng, mỗi tháng bán được bao nhiêu đưa tiền bao đó, áp lực của Thiên Đô không lớn chút nào. Siêu thị Thiên Đô cần xuất tiền trả cũng là trả lương nhân viên, tiền điện nước với mấy phí dụng khác, hơn nữa hàng hóa chủng loại đa dạng vô cùng, cái gì cần có đều có. Siêu thị Minh Giai lại chỉ có thể kinh doanh thực phẩm, đồ dùng hằng ngày, xà bông, thuốc tẩy,…. những thứ khác chỉ có chút chút, không thể đầy đủ như Thiên Đô.
Những điều này khiến khách hàng siêu thị Minh Giai nhanh chóng chạy qua siêu thị Thiên Đô, tiền thu vào liên tục giảm xuống. Hơn nữa Tết sắp đến, các cửa hàng lớn hay các dịch vụ hàng hóa bắt đầu dùng tiền cướp hàng, một số nhãn hiệu nổi tiếng căn bản cung không đủ cầu, đã hết sạch hàng. Lúc này, sức mua của thị trường như nước vỡ bờ, hàng ai nhiều người đó chiếm tiên cơ.
Tiết Minh biết sự nghiêm trọng của sự việc. Gã cắn răng gom tiền, cướp hàng. Thế nhưng, siêu thị gã bán hàng tiền thu vào quá ít, cho dù có lời thì cũng không đủ trả tiền điện, nước, tiền lương nhân viên. So với giá cả Thiên Đô thì dù siêu thị gã bán giá thấp vẫn là cao hơn người ta, tự nhiên không hấp dẫn được khách hàng.
Tiết Minh biết rõ ông chủ tập đoàn Thiên Đô là ai. Cũng biết quan hệ của y với Chân Mạch, vì thế cũng hiểu vì sao Thiên Đô lại chống đối gã. Tiết Minh Dương muốn chỉnh chết gã, mà gã thế đơn lực bạc, một thời không đấu lại bọn rắn độc nơi này.
Tiết Minh ở thành phố này vốn xuân phong đắc ý, chuẩn bị áo gấm về nhà, thi triển đại nghiệp, ai ngờ chí khí không đủ, sứt đầu mẻ trán. Càng nghĩ, gã càng cảm thấy người duy nhất có thể giúp gã chỉ có Chân Mạch. Chỉ cần Chân Mạch nói một lời, Tiết Minh Dương nhất định không bức gã nữa, mọi người sẽ biến chiến tranh thành tơ lụa.
———————–
Suy nghĩ mấy ngày, gã gọi điện thoại tới Chí Tôn Danh Lưu Square. Gã không biết số điện thoại di động của Chân Mạch, chỉ có thể gọi số điện thoại công ty.
Nghe máy là một giọng nữ ngọt ngào: “Xin chào, Chí Tôn Danh Lưu Square xin nghe.”
Gã mỉm cười, dùng âm thanh từ tính nói: “Làm ơn chuyển máy cho Chân tổng.”
Cô gái kia cũng đã qua huấn luyện, cực kỳ dịu dàng hỏi lại: “Xin hỏi quý tính tiên sinh?”
Gã dùng một cái họ thông dụng nhất: “Miễn quý, họ Vương.” Vương tổng ở thành phố này không có năm thì cũng có đến mười người.
Cô gái ôn hòa nói: “Vương tiên sinh. Xin chờ một chút, tôi sẽ chuyển máy lên văn phòng tổng giám đốc.”
“Được.” Gã chỉ cần chờ một lát, điện thoại đã được chuyển.
Chân Mạch ngồi trong văn phòng. Đang cầm một xấp hóa đơn, xem từng cái, duyệt từng cái, ký tên. Chỉ khi có chữ ký của hắn, Bộ Tài vụ mới có thể trả tiền hàng cho nơi cung cấp.
Chí Tôn Danh Lưu Square là loại hình mở rộng cửa buôn bán, bởi vậy không báo với tiếp tân phải sàng lọc người gọi đến, nên tiếp tân liền đưa điện thoại chuyển lên cho hắn ngay.
Hắn lấy điện thoại kẹp vào cổ, vừa nghe vừa tiếp tục làm việc: “Alo.”
Khách hàng quan trọng đều biết số di động của hắn cùng với số điện thoại trực tiếp gọi vào văn phòng, chỉ có người không quen mới gọi đến tiếp tân, cho nên hắn cũng không chú ý.
Thanh âm trong điện thoại rất quen: “Mạch Mạch, anh đây.”
Chân Mạch có chút giật mình, ngừng tay, hững hờ hỏi lại: “Có việc gì?”
Tiết Minh khẩn thiết nói: “Mạch Mạch, tối nay em rảnh không? Anh muốn mời em đi ăn, có chuyện muốn thương lượng với em.”
Chân Mạch ngẩng đầu, nhìn về phía ngoài cửa sổ.
Nắng mùa đông nhàn nhạt, chiếu vào cây ngô đồng trụi lủi, một mảnh trời xanh, như một bức tranh sơn dầu.
Hắn nhìn phong cảnh bên ngoài, vẫn hững hờ: “Gần đây tôi rất bận, có chuyện gì nói trong điện thoại luôn đi.”
Tiết Minh suy nghĩ một chút, lập tức nói: “Vậy anh đến văn phòng em nhé, chúng ta gặp mặt nói chuyện.”
“Không cần như vậy.” Chân Mạch lãnh đạm như nước. “Anh nếu muốn mua gì trong cửa hàng thì cứ trực tiếp tìm nhân viên bán hàng là được. Cái khác, tôi nghĩ chúng ta chẳng có gì để nói. Nếu anh định trả tiền cho tôi, tôi sẽ gặp, đưa giấy nợ lại cho anh.”
Tiết Minh có chút xấu hổ, cuối cùng vẫn ổn định tâm thần, cúi đầu năn nỉ: “Mạch Mạch, chúng ta….”
“Tiết tiên sinh, xin gọi tôi Chân Mạch. Tôi với ngài không quen nhau.” Chân Mạch lạnh lùng cắt đứt gã.
Tiết Minh sửng sốt: “Chân… Chân tổng, coi như anh xin em, xin em gặp anh một lần thôi.”
“Nếu ngài nhất định phải gặp tôi, vậy chờ hết năm nay đi.” Chân Mạch thờ ơ. “Giờ đang là cuối năm, tất cả mọi người đều bận rộn cả, làm sao có thời gian tán gẫu chứ? Tôi tin siêu thị của ngài cũng đang bận rộn, chờ hết năm rồi hãy nói vậy.”
“Dù bận thế nào cũng không đến mức không có thời gian chứ em.” Tiết Minh nhỏ nhẹ: “Chân tổng, tôi biết ngài bận rộn, vậy tôi đến chỗ ngài nhé. Tôi không cần nhiều thời gian, ngài cho tôi nửa tiếng là được rồi.”
Chân Mạch vẫn ký tên như thường, trầm mặc một hồi lâu mới nói: “Được rồi, chỉ nửa giờ.”
“Cảm ơn, cảm ơn.” Tiết Minh như được đại xá. “Vậy tôi đến ngay, ngài chờ chút.”
Chân Mạch buông điện thoại, tiếp tục công tác trên tay. Sau khi ký hết đống hóa đơn, hắn gọi điện thoại nội tuyến cho kế toán tới lấy.
Kế toán mới vừa đi ra khỏi văn phòng, Tiết Minh liền đi vào, mùi nước hoa quen thuộc lập tức tràn ngập trong phòng.
Chân Mạch khẽ nhíu mày, lập tức nhàn nhạt nói: “Mời ngồi.”
Tiết Minh ngồi đối diện bàn lớn, ngưng thần nhìn Chân Mạch, bỗng nhiên nói: “Em gầy.”
Chân Mạch tựa lưng vào ghế, lạnh lùng thốt: “Nói chuyện chính đi.” Ánh mắt liếc lên đồng hồ trên tường.
Tiết Minh cười khổ, cúi đầu: “Mạch Mạch, xin lỗi. Chuyện quá khứ, là lỗi của anh, anh thật sự đã sớm hối hận rồi, anh cũng muốn quay về tìm em. Mấy năm nay anh ở nước ngoài phấn đấu, vừa có chút tiền liền trở về, trên thực tế là vì em cả.”
“Tiết tổng, xin gọi tôi là Chân Mạch. Chuyện quá khứ, không phải hai chữ “Xin lỗi” là có thể xóa bỏ được. Thế nhưng, giờ tôi không muốn nhắc lại.” Mặt Chân Mạch rất lạnh, tiếng cũng lạnh lẽo như kim loại, lãnh liệt, thanh thúy, không hề có độ ấm nào.
“Được.” Tiết Minh mặt không đổi sắc vẫn là thái độ chân thành, dịu dàng. “Mạch Mạch…. không, Chân tổng, tôi muốn xin ngài một việc.”
Chân Mạch vẫn tựa vào lưng ghế, hoàn toàn bất vi sở động: “Tôi không nhớ chúng ta có liên quan gì với nhau. Mà chuyện Tiết tổng ngài đây không xử lý được, tôi lại có năng lực gì chứ?”
“Có, ngài có.” Trên mặt Tiết Minh xuất hiện cay đắng nồng đậm. “Bạn của ngài, Tiết tổng của tập đoàn Thiên Đô dường như có chút hiểu lầm với tôi, gần đây luôn nhắm vào siêu thị Minh Giai của tôi. Tôi xin nhờ ngài nói một tiếng, tôi đã đắc tội ngài ấy ở chỗ này? Nếu là lỗi của tôi, tôi nhất định xin lỗi. Có thể xin ngài ấy đại nhân đại lượng, thả cho tôi một con ngựa không?”
Chân Mạch thủy chung diện vô biểu tình: “Cạnh tranh trên thương trường, đấu bằng thực lực, đâu có gì hiểu lầm? Tựa như Macdonald với Kentucky, lấy thế giới làm võ đài, đâu đâu cũng đấu đá với nhau. Lẽ nào đó là do hiểu lầm sao? Lúc trước tôi ở Kim Thần cũng cạnh tranh kịch liệt với tập đoàn Thiên Đô, không phải vì ân oán cá nhân. Một ngày tôi rời khỏi Kim Thần liền cùng Minh Dương thành bạn thành bè. Việc này ngài không phải không biết. Cho dù làm ngành gì, cạnh tranh khẳng định không thể thiếu, tôi nghĩ ngài nên nghiêm túc nghĩ đối sách thì hơn, đừng ở chỗ tôi lãng phí thời gian. Minh Dương tuy là chủ tịch nhưng sách lược đều do tập thể tập đoàn quyết định, lời tôi nói chẳng thể thay đổi được gì.”
END 40
Mục lục 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.