Xuân Giang Hoa Nguyệt

Chương 34:




Thẩm thị mắt đỏ hoe, tóc tai bởi vì vừa rồi lôi kéo mà trở nên rối loạn, trông thấy Lạc Thần nhìn mình với vẻ đầy lo lắng thì xấu hổ lúng túng, nói nhỏ:
– Chuyện xảy ra hôm nay làm Tiểu nương tử chê cười rồi.
A Đình vừa rồi bị tiếng ồn ào bên ngoài xe đánh thức, tức giận nói:
– Nhị tẩu, người kia quá xấu xa, thế mà lại đối xử với tẩu như thế. Thật là tức chết muội, may mà có a tẩu của muội.
Vẻ xấu hổ trên mặt Thẩm thị càng đậm, nước mắt rưng rưng trên khóe mắt.
Lạc Thần đưa chị ta một chiếc khăn tay trắng sạch sẽ, Thẩm thị khe khẽ nói cảm ơn, nhận lấy lau khóe mắt, vuốt lại tóc tai, ổn định lại rồi mới kể lại ngọn nguồn sự việc.
Nhà mẹ đẻ Thẩm thị ở huyện Thượng Dương cách Kinh Khẩu không xa, trước khi xuôi nam, Thẩm gia cùng với tổ tiên Tưởng Thao vốn có mối quan hệ cũ, nhưng sau khi Nam Bắc bị chặn, hai nhà mất đi liên lạc. Khi Tưởng Thao xuôi nam đến Kinh Khẩu, lão thái gia Thẩm gia còn tại thế. Lão thái gia có phong cách nho giáo, một là nhớ mối quan hệ cũ của hai nhà, thứ hai cũng quý trọng tài năng của Tưởng Thao, cho nên bất chấp sự phản đối của mấy đứa con trai trong nhà mà gả con gái cho Tưởng Thao.
Dòng dõi Thẩm gia ở địa phương cao thì không tới mà thấp thì chẳng phải, mấy huynh đệ vì gia tộc mà vẫn luôn hao tâm tổn trí luồn cúi, mong muốn được gia nhập hàng ngũ sĩ tộc, khi đó họ đang tính toán gả em gái vào Cố gia, nhưng nào ngờ lão thái gia lại sắp xếp như thế, họ tức giận mà không dám phản đối, đành phải nghe theo.
Vài năm sau, lão thái gia qua đời, mấy huynh đệ Thẩm thị càng ngày càng không hài lòng với cuộc hôn nhân của em gái, cho rằng đó là sỉ nhục của gia tộc, cản trở mối giao hảo giữa nhà họ Thẩm và các quý tộc địa phương, cho nên vẫn luôn muốn phá vỡ nó đi. Nhưng mà Thẩm thị cùng trượng phu tình cảm sâu nặng, anh trai và chị dâu mấy lần muốn chị ta ly hôn và kết hôn với người khác nhưng đều bị chị ta cự tuyệt, quan hệ giữa huynh muội cũng theo đó mà như nước với lửa, nhưng vì e ngại Lý Mục mà mấy huynh đệ Thẩm gia cũng chỉ đành nuốt hận trong lòng.
Nhà mẹ đẻ Thẩm thị còn có mẹ già là Trương thị, tấm lòng người mẹ nhân từ, rất yêu thương con gái, mấy năm đầu còn thường âm thầm liên lạc với Thẩm thị, về sau bị con trai phát hiện rồi gây gổ cấm cản, Trương thị sợ con gái với con rể bị con trai uy hiếp quấy rối nên buộc phải cắt đứt liên lạc.
Vài ngày nữa chính là đại thọ sáu mươi của Thẩm mẫu. Sức khỏe của Thẩm mẫu mấy năm nay rất yếu, hầu hết thời gian chỉ có thể nằm liệt trên giường. Mấy huynh đệ Thẩm thị vì sĩ diện mà hoàn toàn không quan tâm tới sức khỏe của mẫu thân, dự tính đến lúc đó sẽ tiệc mừng thọ thật lớn, mời quý tộc địa phương làm khách. Thẩm thị biết sức khỏe của mẫu thân không tốt, khi biết được tin tức trong lòng rất xót xa, nghĩ mình với mẫu thân đã mấy năm không gặp nhau, cho nên càng lo lắng cho mẹ già hơn, muốn làm cho bà một bộ quần áo rồi nhờ người lén lút đưa qua đó, bày tỏ chút lòng hiếu thảo của mình với mẹ.
Tổ tiên Tưởng Thao tuy là nho tông, cũng từng làm quan đến chức Thái thú, nhưng bây giờ cục diện thiên hạ có sự thay đổi lớn, Huyền Phong nắm quyền, danh hàn môn như y, con đường thăng quan tấn chức lại càng xa vời. Y là người có tài có mưu lược, nhiều năm nhưng chỉ có thể làm chức quan nhỏ ở nha môn, bổng lộc ít ỏi, trong nhà lại có một trai một gái, tuổi còn nhỏ, toàn do Thẩm thị hiền huệ tháo vát cuộc sống mới đủ sống như hiện tại.
Lần này chị ta may một bộ y phục cho mẫu thân, Thẩm thị rất thích lụa Hồ, nhưng mà lụa Hồ giá cao, thậm chí làm một bộ đồ lót cũng ít nhất phải một ngàn. Thẩm thị nghĩ tới nghĩ lui, đã quyết định cầm cố một vài đồ trang sức mà lúc trước mẫu thân đã cho mình, sau này nếu có thể khấm khá lên thì chuộc về là được.
Chị ta không muốn để hàng xóm láng giềng nhìn thấy mình ra vào cửa hiệu cầm đồ, cho nên ngày hôm này cố ý đi đường vòng đi đến cửa hàng này ở cửa trấn, ý định là lặng lẽ cầm đồ xong thì đi ngay. Ai mà biết được khéo đến như thế, vừa mới ra khỏi hiệu cầm đồ thì bắt gặp Thẩm Tam đi ngang qua, bấy giờ mới có một màn vừa rồi.
Thẩm thị nhìn Lạc Thần, ánh mắt xấu hổ, nhưng vẫn rất cảm kích:
– Vừa rồi cảm ơn tiểu nương tử, nếu không nhờ có muội bắt gặp tôi và huynh trưởng, thật sự là tôi không biết phải làm thế nào…
Chị ta nhớ tới cảnh vừa rồi, vành mắt lại đỏ lên.
Khi Thẩm thị đang kể lại, Lạc Thần đột nhiên nghĩ, ngoài sự chênh lệch về gia cảnh, Thẩm thị cam tâm tình nguyện gả cho Tưởng Thao, mà mình là bị ép cưới. Thực ra hôn sự của mình với Thẩm thị cũng có điểm tương đồng, chỉ là nhà họ Thẩm ác độc, mà cha mẹ và huynh đệ của mình thì lại cảm thấy thương nàng có lỗi với nàng. So với Thẩm thị, mình thật sự là may mắn hơn rất nhiều.
Lạc Thần thổn thức trong lòng, đưa tay cầm lấy tay Thẩm thị, an ủi:
– A tẩu đừng khách sáo với muội. Tẩu cam tâm thủ bần, không thèm giàu sang vinh hoa, làm cho muội vô cùng khâm phục. Tẩu là a tẩu của lang quân, dĩ nhiên cũng là a tẩu của muội. Tẩu yên tâm, về sau nếu huynh đệ của tẩu còn tới làm khó tẩu nữa, muội chắc chắn sẽ giúp tẩu. Trở về muội sẽ nói lại chuyện này cho lang quân, để huynh ấy có tính toán xử lý.
Thẩm thị hôm đó lên thuyền đón dâu, con gái Cao thị này đã để lại ấn tượng đầu tiên cho chị là cao quý, xa cách. Ngày hôm sau tới nhà đình tọa, lại cảm thấy nàng rất ôn hòa hiền lành, trong cử chỉ và lời nói không có chút ngạo mạn kiêu căng nào. Nhưng không ngờ nàng còn là người ân cần và khéo hiểu lòng người như vậy, biết rõ mình đang lúng túng xấu hổ thì lên tiếng hóa giải, vừa chân thành vừa nhiệt tình, hoàn toàn khác với hình tượng quý nữ vọng tộc trong tưởng tượng của mình.
Thẩm thị hết sức cảm động:
– Đa tạ tiểu nương tử. Chuyện hôm nay tôi thay mặt phu quân cảm ơn tiểu nương tử. Có điều là Kính Thần bận nhiều việc, chuyện nhỏ nhặt như này coi như thôi đi, đừng làm phiền đệ ấy.
A Đình cười hì hì nói:
– Nhị tẩu tẩu ơi, tẩu không biết đó thôi, a huynh nhà muội sợ a tẩu nhà muội lắm đó! Chỉ cần a tẩu của muội mở miệng, a huynh nhất định sẽ lo ngay, tẩu đừng lo lắng.
A Đình ngây thơ, ngốc nghếch, kiến thức nửa vời, cô bé nói thế làm cho Lạc Thần thấy rất xúc động.
Lý Mục kia phạm thượng cưỡng ép cưới mình, rốt cuộc là hắn có ý đồ gì, mình vẫn mơ hồ mù mịt. nhưng có một điểm nàng rất rõ ràng. A Đình cho là hắn sợ mình, nhưng thực ra thế nào là sợ?
Lạc Thần luôn cảm thấy người khác tiền nhân ở chỗ, bề ngoài thì khoan dung, nhẫn nại và quan tâm đ ến bản thân, nhìn có vẻ như là mình ỷ vào địa vị Cao gia ăn hiếp hắn, nhưng thực ra người này cực kỳ âm hiểm.
Hắn căn bản chưa từng để mình vào mắt!
Lạc Thần không nghĩ thì thôi, vừa nghĩ một cái trong lòng lại tức giận, nhưng không biểu lộ ra ngoài mặt, thấy Thẩm thị cười nhìn mình, cũng đành nén lửa giận kia xuống, cười đáp lại.
Kinh Khẩu cũng không lớn, nói chuyện suốt cả chặng đường đi chẳng mấy chốc đã đến gần miếu Thành Hoàng, người qua đường nhận ra xe trâu này, đoán người ngồi bên trong là con gái Cao thị Kiến Khang vừa mới gả đến thì tất cả dừng lại nhìn.
Lạc Thần kêu phu xe đưa Thẩm thị về nhà trước, đi ngang qua cửa, Thẩm thị cảm ơn liên tục, mời Lạc Thần vào trong nhà ngồi một chút.
Thứ nhất, lời mời nhiệt tình khó từ chối, thứ hai, nếu như đi qua nhà mà không vào thì không khỏi tỏ ra mình quá khách sáo, Lạc Thần liền nhận lời xuống xe, cùng A Đình đi vào.
– Nhà tẩu nghèo, cũng không có trà ngon, tiểu nương tử xin đừng chê nhé.
Thẩm thị dù chủ động mời, nhưng khi nhìn thấy nàng y phục lộng lẫy như tiên nữ đứng trước cửa nhà, càng làm nổi bật căn nhà nghèo và đầy khiêm tốn của mình, bất giác khó tránh khỏi lúng túng và bất an.
– Sao có thể chứ, a tẩu mời muội chính là coi muội là người một nhà rồi.
Lạc Thần nói, bước vào viện tử.
Tưởng gia là một tiểu viện độc môn, viện tử không lớn nhưng rất gọn gàng sạch sẽ, bài trí trong nhà rất đơn giản cổ kính, trật tự rõ ràng. Một cô bé tầm bảy tám tuổi ngồi trên ghế băng nhỏ, đang cúi đầu may y phục, một cậu bé khác nhỏ hơn đang cố kéo lấy cái chổi coi nó là con ngựa chạy vòng quanh viện tử, miệng thì hét vui vẻ. Hai đứa bé đều thanh tú xinh xắn, thấy mẫu thân thì hết sức vui mừng, chạy vội ra đón.
Hai chị em đã từng gặp Lạc Thần, biết cô gái xinh đẹp như tiên nữ này chính là người vợ mới mà a thúc Lý gia vừa mới cưới vào nhà, đều gọi “a thẩm” theo mẹ, ban đầu rất dè dặt, chỉ đứng bên cạnh A Đình, thỉnh thoảng tò mò liếc nhìn nàng một cái. Dần dần, thấy nàng hiền lành dễ gần, còn bảo AbĐình lấy bánh kẹo hoa quả mứt ngon từ trong xe chia cho mình thì rất nhanh đã thân thiết với nàng, cô chị thì đi pha trà, cậu em thì hớn hở nhóm lửa giúp chị gái, rất ấm áp.
Nhà của Tưởng gia nằm trong ngõ nhỏ, bình thường rất yên tĩnh, Lạc Thần vừa đến được một lát thì những người phụ nữ hàng xóm biết được đã tới chơi, nhà cửa náo nhiệt hẳn lên. Mọi người thoạt đầu cũng chỉ đứng ở trong viện để nhìn, không dám tiến vào, cho đến khi Lạc Thần mở miệng mời, Thẩm thị cùng A Đình bưng trà nước ra, mọi người mới đi vào trong.
Lạc Thần bị bao vây ở giữa, mọi người tranh nhau nói chuyện. Mặc dù Lạc Thần không nói nhiều nhưng luôn nở nụ cười trên môi, không hề tỏ ra khoa trương. Một cảnh này rơi vào trong mắt A Cúc đứng một bên, trong lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang. Bà nằm mơ cũng không nghĩ tới rằng có một ngày tiểu nương tử lớn lên dưới nhà cửa hoa lệ, mái đỏ ngói xanh, rường cột chạm trổ sẽ lại ngồi dưới mái hiên trong ngõ hẹp phố nghèo này, uống trà thô, buông tư thái xuống, giao lưu và trò chuyện vui vẻ cùng với những người phụ nữ nơi đây.
Nếu như trưởng công chúa biết, cũng không biết bà ấy sẽ nghĩ như thế nào.
– A thúc!
Ngoài cửa chợt nghe thấy tiếng gọi của cô bé gái nhà Tưởng gia.
Những người phụ nữ trong phòng ngừng nói chuyện, cùng quay đầu lại.
Lạc Thần ngước mắt lên, bắt gặp một bóng dáng từ cửa viện đi vào, băng qua viện tử dừng lại ở ngưỡng cửa.
Khi những người phụ nữ thấy Lý Mục đến là biết hắn tới đón vợ mình rồi.
Nếu là trước kia, e dè con gái Cao thị xa cách, mọi người cũng không dám trêu đùa gì. Nhưng lúc này đã thân quen với nàng hơn rồi, biết nàng cũng không phải người kiêu kỳ cao ngạo gì, mấy người phụ nữ lập tức bộc lộ bản tính bỡn cợt sẵn có, nhao nhao nói:
– Sao nào, mới một lát không thấy tân phụ đâu đã sốt sắng tới mức vội đi đón rồi hả? Sợ chúng tôi bắt nạp tân phụ phải không hả?
Lý Mục chỉ cười cười không nói gì, vái chào với mấy người phụ nữ, nhìn về phía Lạc Thần, dịu dàng nói:
– Nếu nàng muốn ngồi thêm một chút thì lát ta sẽ đến đón nàng.
Mấy người phụ nữ cũng chỉ trêu chọc một chút cho vui mà thôi, biết hai người vừa tân hôn còn đang mặn nồng, chắc hẳn dính nhau như sam, chỉ ước từng giây từng phút được ở bên nhau. Lý Mục đã tới đón người, nói chuyện với vợ mình không ngờ giọng điệu lại dịu dàng đến thế, đúng là chưa từng thấy bao giờ, họ bật cười vang, nào thật sự sẽ giữ Lạc Thần lại, đồng loạt đứng lên, nhường đường cho nàng.
Lạc Thần cũng chỉ có thể đứng dậy, mỉm cười cám ơn Thẩm thị đã tiếp đãi, giả bộ ngượng ngùng cúi mặt xuống, được Thẩm thị cùng mấy người phụ nữ tiễn ra bên ngoài, lên xe rời đi.
Trở lại Lý gia thì sắc trời đã tối hẳn.
Lư thị đang chờ Lý Mục cùng Lạc Thần trở về. Hai người vừa mới vào nhà, chưa đợi Lạc Thần mở miệng thì A Đình đã nhanh nhảu kể lại chuyện sáng nay a huynh đưa a tẩu và mình đi đến đó, cũng chẳng hề đi vào cùng mà lại đi ngay, sau đó a huynh còn đến muộn để đón họ, cuối cùng là do a tẩu đưa mình quay về trấn.
Lư thị rất không vui, trách con trai ngay lập tức.
Thấy Lý Mục không nói lời nào đứng ở đó, bị mẫu thân dạy dỗ, Lạc Thần mới thấy trong lòng dễ chịu hơn một chút, bắt gặp hắn đã bị mắng đủ rồi, nàng mới giả bộ lên tiếng khuyên bảo, đi lên đỡ tay Lư thị, nhỏ nhẹ nói:
– A gia, con không sao, mẹ đừng mắng huynh ấy nữa. Huynh ấy đúng là có việc, cũng không phải cố tình để con và A Đình chờ đâu. Dù sao bọn con cũng quay về bình an rồi ạ.
Thấy nàng cảm thông như thế, Lư thị rất cảm động, đồng thời cũng thấy áy náy, vỗ nhẹ lên cánh tay Lạc Thần, quay sang con trai, thở dài:
– Chẳng biết kiếp trước con tu được phúc gì cho nên bây giờ mới cưới được A Di tốt như này. Còn đứng đực ở đó làm gì, chắc A Di mệt mỏi rồi, còn không mau đưa nó về phòng, rồi xin lỗi nó đi.
Lý Mục đáp vâng, nhìn về phía Lạc Thần.
Lạc Thần cười hào phóng, nói:
– Con không mệt đâu ạ, để con đưa a gia về phòng nghỉ ngơi trước.
Nàng đỡ Lư thị đưa bà trở về phòng xong, vừa quay người đã thấy Lý Mục đứng ở một bên nhìn mình, nụ cười trên mặt lạnh đi, đi lướt qua hắn, cũng không quay đầu lại, chỉ còn lại một mùi thơm nhè nhẹ phất qua mặt trôi lơ lửng trong hơi thở, như có như không, thấm vào ruột gan.
Hết chương 34

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.