Vương Phi Như Thủy

Chương 49: Ứng phó.




Tề Thái Hậu nghe vào tai cũng có chút hứng thú, híp mắt phượng nhìn qua Tề Ngọc Dung đang e lệ cúi đầu. Hàn Vu Thủy bên cạnh thần sắc lạnh nhạt, an tĩnh dùng điểm tâm cẩn thận cân nhắc. Lăng Vân công chúa ở một bên quan sát thần sắc Tề Thái Hậu, sợ chưa đủ thuyết phục liền thêm một chút mồi lửa.
"Mẫu hậu, ý Mai Quý Tần không tồi, chưa nói đến việc biểu muội dung mạo khuynh thành, tài nghệ tuyệt luân. Lại nhu thuận thiện lương, làm người khiêm tốn. Mà Thủy Mặc quận chúa đã lâu không xuất hiện, mấy hôm trước lại ở Hoa Vương kinh diễm động lòng người. Quả thật nếu không thể tận mắt chứng kiến thì đúng là vô cùng uổng phí."
Hàn Vu Thủy nghe nàng nói lời dối lòng cũng hơi buồn cười. Lại nhìn Tề Thái Hậu có vẻ như còn đang cân nhắc, chậm chạp chưa quyết. Chợt nảy lòng từ bi, giúp Mộ Khinh Vân thỏa nguyện một phen. Nghĩ là làm, đem chén ngọc đặt xuống, lại dùng khăn tay lau đi ít vụn điểm tâm, vuốt lại vạt áo rồi tiến lên trước cúi người phúc thân. Không đợi Tề Thái Hậu lên tiếng, nàng nhàn nhạt cất lời.
"Ai cũng biết Tề tam tiểu thư tiếng lành vang xa. Vừa có sắc vừa có tài lại thiện lương. Thủy Mặc tài hèn sức mọn, đúng ra là không đáng nhắc tới.Nhưng nếu có cơ hội thể hiện bản thân một chút, càng là dịp tốt, Thủy Mặc cũng không ngại. Mong Thái Hậu nương nương ân chuẩn."
Lời lẽ mềm mại uyển chuyển, tư thái lạnh nhạt lại thêm vài phần tự tin. Tề Thái Hậu cân nhắc thêm một lát rồi cũng gật đầu. Sai người nhanh chóng dọn ra một khoảng sân trống ngay trong yến tiệc,chỉ đặt ở đó một cây ngũ cầm trắng tinh thuần khiết. Diêu Quý Phi hơi nhíu mày, trong lòng không giấu được thấp thỏm nhưng cũng không lên tiếng. Nàng cũng muốn xem một chút lời đồn đãi mấy ngày nay có phải thật sự hay không? Nếu là thật A Thủy có khả năng như thế, vậy thì chính là chuyện tốt. Còn nếu không..
Hàn Vu Thủy không biết rõ tâm tình của Diêu Quý Phi cũng không muốn biết. Dời bước vào chỗ ngồi, đầu ngón tay chạm khẽ dây đàn phát ra tiếng kêu thanh thúy. Bên cạnh nàng, Tề Ngọc Dung nhận lấy sáo trúc của mình từ thị nữ chậm rãi tĩnh tâm, huyễn lực màu lam bắt đầu khởi động. Dung nhan kiều diễm lúc này trở nên tĩnh mịch,không còn thấy bóng dáng ngọt ngào đáng yêu khi nãy. Hàn Vu Thủy nghiêm túc đánh giá thực lực của nàng, nghe tiếng sáo trong trẻo mượt mà lại không mất đi trầm bổng. Quanh thân thể dần dần xuất hiện một dòng nước xanh biếc tựa như thủy long cuốn lấy đưa nàng lên không trung. Mà cảnh vật chung quanh theo tiếng sáo của nàng cũng dần biến đổi. Vốn là một nơi ngập tràn hương vị hoa cỏ nhưng hiện tại lại xuất hiện thật nhiều những đóa hoa bằng sương trong suốt nhỏ nhắn đung đưa đung đưa vô cùng thích mắt.
Không thể phủ nhận, Tề Ngọc Dung thật sự đáng để Tề gia che chở nâng niu trong lòng bàn tay. Muốn tài có tài, muốn sắc có sắc, lại sở hữu một đôi mắt to ngập nước, một nụ cười ngọt ngào. Ở cùng một chỗ liền khiến cho người ta không tự chủ được mà sinh ra hảo cảm. Hàn Vu Thủy cũng có chút tán thưởng năng lực của nàng. Vốn dĩ ban đầu tới đây chỉ định ứng phó cho qua chuyện. Nhưng không ngờ bản thân mình lại thưởng thức nữ nhân này. Quyết định thay đổi chủ ý, xuất ra năm thành công lực cùng nàng so tài.
Lúc này, khúc nhạc của Tề Ngọc Dung đang vào quỹ đạo, chuẩn bị lên cao trào. Hàn Vu Thủy nhằm ngay lúc này khéo léo chen vào một thanh âm. Nội lực quanh thân bắt đầu khởi động, trên không trung đột nhiên xuất hiện một cánh hoa đào nhẹ buông mình theo gió bay xuống. Ngay sau đó là hai, ba, rồi năm, sáu, sau đó nữa là một cơn mưa hoa. Không gian chung quanh vì cơn mưa hoa đào này mà tươi sáng lên không ít. Diêu Quý Phi chứng kiến một màn này tâm tình liền có chút phức tạp, nửa mừng rỡ nửa lo lắng.
Tề Ngọc Dung không ngờ nàng thật sự có năng lực, nhất thời không thích ứng kịp để nàng lấn át. Nhưng cũng rất nhanh lấy lại phong độ, năng lực của nàng không kém. Trong tâm lại không muốn thua Hàn Vu Thủy nên rất nhanh quang cảnh giữa hoa viên biến thành giằng co trong im lặng. Một bên là Hàn Vu Thủy thanh nhã xuất trần như hoa tiên tử trên Cửu Trùng Thiên. Một bên là Tề Ngọc Dung tiên diễm,cao quý như công chúa thủy tộc .
Tề Thái Hậu vẫn duy trì mỉm cười hòa ái quan sát hai nàng. Lười để ý bên dưới chúng phi tần ban đầu còn thấp giọng khen ngợi Tề Ngọc Dung. Nhưng chỉ một giây sau liền bị Hàn Vu Thủy làm cho kinh ngạc đến quên cả nói chuyện. Mai Quý Tần ban nãy khởi xướng chuyện so tài này hiện sắc mặt có chút khó coi. Vốn là như cũ muốn nhục nhã Hàn Vu Thủy sau đó tiện thể hung hăng dẫm lên Diêu Quý Phi một cước. Ai ngờ nha đầu này thế nhưng lại chẳng theo lộ trình cũ, hôm nay lại liều mạng khoa trương như vậy. Cũng không biết nàng học ai được chút bản lĩnh rồi tới đây múa rìu qua mắt thợ. Nghĩ đến đây định châm chọc vài câu lại vừa hay đúng lúc ánh mắt của nàng và Hàn Vu Thủy giao nhau. Chẳng biết tại sao lời ra đến miệng liền không thốt lên được một từ nửa chữ.
Hàn Vu Thủy cười nhạt, lười tiếp tục để ý nàng ta, loại nữ nhân ngực chẳng lớn nhưng não cũng ngắn là loại chán ngán nhất trần đời. Trái lại Tề Ngọc Dung bên này thực sự để nàng quan tâm. Trong trí nhớ của nguyên chủ để lại thì nàng này rõ ràng được nuôi dưỡng trong khuê phòng. Cũng chưa từng nghe nói gia nhập môn phái nào nhưng kỹ năng tốt như vậy còn có thể mặt không biến sắc cùng nàng giằng co.
Nếu như là một ngày khác có lẽ Hàn Vu Thủy sẽ có hứng thú cùng Tề Ngọc Dung dây dưa một phen. Nhưng hôm nay một là thể lực của nàng không cho phép, hai là mục đích nàng ra ngoài hôm nay vốn là muốn tới Tàng Bảo Lâu. Không dự đoán được giữa đường lại đụng phải Mộ Khinh Vân liền thay đổi dự định. Chọn ngày chẳng bằng gặp ngày, đã có người cho nàng cơ hội nếu không tận dụng dịp này xóa đi xấu danh trước kia thì có vẻ hơi có lỗi với bản thân. Dù sao Ám Huyết và Ngân Sương cũng đang quanh quẩn trong hoàng cung, đợi bọn hắn cũng tốt.
Liếc mắt sang Tề Ngọc Dung thấy nàng còn đang chuyên tâm. Hàn Vu Thủy quyết định chạy nước rút, gia tăng thêm ba phần nội lực khiến xung quanh thân mình phát sáng. Vô số điểm sáng như lân ti nhỏ xuất hiện rồi phân tán ra khắp nơi, len lỏi vào đám cỏ, vào tán cây. Rồi sau đó bằng tốc độ mắt thường có thể thấy,từng nơi có lân ti bám vào nở rộ ra từng đóa hoa rực rỡ xinh đẹp. Rất nhanh sau đó là cả một rừng hoa đủ màu sắc chủng loại xuất hiện. Đẹp không sao tả, kinh diễm lòng người, ngay cả Tề Thái Hậu cũng lộ ra ánh mắt kinh hỷ, tán thưởng gật đầu.
"Quả là khiến người ta không thể rời mắt. Cảnh phồn hoa rực rỡ như vậy làm cho mấy phụ nhân chúng ta đều cảm thấy đang hồi xuân." Huệ phi nâng tay che miệng cười khẽ, ánh mắt còn đang mải ngắm nhìn một rừng hoa khoe sắc. Bên cạnh nàng, Thục phi cũng gật đầu tỏ ý tán thành.
"Huệ phi tỷ tỷ nói đúng, khung cảnh kỳ diệu lại chân thực như vậy sợ là không phải ai cũng làm được a. Thủy Mặc quận chúa quả nhiên khiến người ta phải thay đổi cách nhìn."
"Tiếc là hôm nay Phúc An công chúa không thể tới, bằng không sẽ càng thêm náo nhiệt nha. Thái Hậu nương nương, thần thiếp nói đúng không? " Nhu phi vươn tay nhặt một cánh hoa đào trên bàn, híp mắt cười nói. Đôi mắt nàng vốn dĩ hẹp dài, đuôi mắt hơi xếch, phong tình vạn chủng. Cười lên lại càng thêm mê luyến lòng người. Tề Thái Hậu nghe nàng nói cũng cười gật đầu.
"Nhu phi nói đúng, tiếc là hôm nay Phúc An phải tới Nga Sơn cung trình diện. Không thể tham gia, có điều có thể chứng kiến màn hợp tấu có một không hai này cũng không tệ. "
Tề Thái Hậu vừa dứt lời, Hàn Vu Thủy cũng vừa lúc gảy nốt nhạc cuối cùng. Tề Ngọc Dung cũng buông xuống sáo trúc, sóng vai cùng Hàn Vu Thủy quỳ xuống đồng thời nói tạ ơn.
"Tiểu nữ bêu xấu, đa tạ Thái Hậu / cô mẫu cùng các vị nương nương không chê cười. "
Tề Thái Hậu tươi cười nhìn hai thiếu nữ trước mặt, càng nhìn càng thấy hài lòng. Cuối cùng lệnh cho Thanh cô cô bên cạnh trở về lấy thứ gì đó. Mọi người đều đoán được có lẽ lão nhân gia người vừa lòng hai tiểu cô nương nên muốn ban thưởng. Quả nhiên, rất nhanh Thanh cô cô đã quay trở lại, trên tay còn cầm theo hai cái hộp gấm nhỏ.
"Thủy Mặc, Ngọc Dung, hai người các ngươi mau tới đây gần một chút để ai gia nhìn nhìn xem. Màn hợp tấu vừa rồi thực khiến cho lòng người khó quên. Hai người các ngươi, mỗi người một vẻ, quả thật không thể so sánh. Vừa vặn, ai gia có mấy thứ tốt, rất hợp với các ngươi. Mau nhận lấy, không được phép từ chối."
"Dung Nhi tạ ơn cô mẫu ban thưởng."
Tề Ngọc Dung tươi cười nhận lấy hộp gấm khảm hoa văn mẫu đơn từ Thanh cô cô. Trong mắt như có điều suy ngẫm liếc sang Hàn Vu Thủy. Thấy nàng cười nhẹ, vẻ mặt điềm tĩnh không hề tìm được chút nào kiêu ngạo hay vênh váo tự đắc như trước tâm tình có chút phức tạp.
Trở về chỗ ngồi, Hàn Vu Thủy cũng không vội mở hộp gấm ra xem mà cẩn thận cất vào tay áo. Rốt cuộc cảm thấy ứng phó với một đám nữ nhân luôn thích soi mói thật sự rất nhàm chán. Lại qua thêm một hồi dây dưa, cuối cùng thẳng đến giờ Tỵ mới giải tán.
Hàn Vu Thủy tự mình quay trở ra, tới cửa Thọ Khang Cung liền thấy Tuyết Liên đang sốt ruột đến sắp hỏng.
"Quận chúa không sao chứ?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.