Vương Phi Đa Tài Đa Nghệ

Chương 898: Nhìn thấy con trai




Hai người về đến miếu Long Vương, Mộ Dung Khanh thu dọn tay nải của mình, nhưng lại không biết mình nên đi đâu.
Bỗng nhiên, không có mục tiêu.
Hắn ra khỏi tiền điện của miếu Long Vương, nhìn tượng Long Vương mặt mày quen thuộc đó, lại từ từ quỳ xuống.
Cầu thần bái phật, là chuyện đời này của hắn coi thường nhất, hắn trước giờ chưa từng nghĩ, có một ngày bản thân sẽ quỳ ở trước tượng phật, cầu phật ban phúc.
Hắn đã là không có cách nào nữa rồi.
“Người nhận hương hỏa của nhân gian, cầu xin người chỉ điểm một con đường cho ta, nếu như có thể tìm được Thương Mai, mùng một và mười năm hằng tháng, ta đều sẽ tới dâng hương.”
Hắn chân thành dập đầu, nghĩ tới Thương Mai lần đầu tiên vào cung bái kiến Hoàng hậu, là từ cửa cung quỳ vào, dập đầu rách da chảy máu.
Hoàng hậu nói, đó là dập đầu với Bồ Tát, cầu phúc cho mẫu hậu sức khỏe an khang.
Thương Mai dập đầu đi vào, một chút tác dụng cũng không có, Bồ Tát chưa từng ban phục cho cô.
Hắn tâm ý nguội lạnh, đứng dậy.
Ngoài cửa, vang lên tiếng vó ngựa.
Sau đó, một bóng người như gió lao vào: “Mộ Dung huynh, khiến ta dễ tìm, may mắn có người nhìn thấy huynh đi về phía miếu Long Vương.”
Người tới chính là Cao Phụng Thiên.
Mộ Dung Khanh trước khi vào huyện Bắc An, đã lệnh người đi tìm hắn ta tới tìm giúp.
Nhìn thấy Cao Phụng Thiên, Mộ Dung Khanh khẽ thở dài: “Cao huynh, khiến huynh uổng công chạy tới một chuyến rồi, người tìm thấy rồi, không phải.”
Cao Phụng Thiên mặt mày phong trần, nhưng ánh mắt sáng tỏ tinh tường: “Uổng công chạy tới gì chứ? Nếu không phải huynh cho người tới tìm ta, ta còn tìm không được huynh đó, ta đây đang cho người tìm huynh khắp nơi, Hoàng thượng đã hạ ý chỉ, mặc kệ huynh ở đâu, bắt buộc phải tìm được, hơn nữa dẫn huynh tới Phong Châu.”
“Hoàng thượng? Huynh nói Tần Châu? Kêu ta tới Phong Châu làm cái gì?” Mộ Dung Khanh hơi sững ra. ngôn tình hoàn
Cao Phụng Thiên nhìn chằm chằm hắn, thở dài: “Tìm thấy Vương phi rồi.”
Mộ Dung Khanh nhìn chằm chằm lại hắn ta, khóe miệng run rẩy: “Huynh nói cái gì?”
“Tìm thấy Vương phi rồi, nhưng có chút chuyện, cho nên Hoàng thượng kêu huynh bắt buộc phải mau chóng đi một chuyến.”
Mộ Dung Khanh lập tức ra khỏi cửa: “Đi!”
Đao lão đại ở bên trong cũng nghe thấy rồi, đuổi theo ra ngoài: “Đợi ta!”
Chặng đường này, không biết cưỡi hỏng bao nhiêu con ngựa, lộ tình mười ngày, Mộ Dung Khanh không muốn nghỉ ngơi, trên đường mua màn thầu, đói thì ăn, khát thì uống ngụm nước suối, đi Phong Châu ít nhất cần nửa tháng, hắn và đám người Đao lão đại Cao Phụng Thiên, mười ngày đã tới rồi.
Tới khách điếm, Mộ Dung Khanh mà Tần Châu nhìn thấy, là người làn da đen xạm đen, toàn thân bẩn thỉu bốc mùi.
Lần biến cố này, đã đem một Vương gia tôn quý ưu nhã, dày vò thành một kẻ lang bạt.
“Người đâu, hầu hạ Vương gia tắm rửa.” Tần Châu nhịn sự chua xót trong lòng, ngoảnh đầu phân phó.
“Không, Thương Mai ở đâu? Trước tiên dẫn ta đi gặp Thương Mai.” Âm thanh nói chuyện Mộ Dung Khanh rất khàn, mười ngày, hắn gần như chưa từng nói một câu, chỉ cắm đấm đi đường.
“Không, dáng vẻ này của ngươi, sẽ dọa nàng, hơn nữa có chút chuyện, đợi sau khi ngươi tắm rửa, ta sẽ nói cho ngươi hiểu.” Tần Châu ngưng trọng nói.
Trái tim của Mộ Dung Khanh tối tăm: “Nàng ấy còn sống? Phải không?”
“Phải, còn sống, sống rất tốt.” Tần Châu nói.
Mộ Dung Khanh thở phào nhẹ nhõm: “Vậy là được, nàng ấy còn sống thì ta không có gì phải sợ nữa rồi.”
Đời này của Tần Châu, số lần rơi lệ, một bàn tay đều có thể đếm hết, hiện nay nghe câu nói này của Mộ Dung Khanh, nước mắt thế nào cũng không khống chế được.
Đó cũng là một câu nói trong sâu thẳm trái tim của nàng ta, Thương Mai còn sống thì nàng ta không có gì phải sợ nữa.
Mộ Dung Khanh rất nghe lời đi tắm rửa, cạo sạch râu, thay một bộ quần áo sạch sẽ.
Gió cuối thu đã nổi lên, nhưng vùng đất Phong Châu vẫn nóng, nhiệt độ còn chưa hạ xuống, có điều, cũng mát mẻ hơn trước rất nhiều.
Hắn yên tĩnh ngồi trên ghế, nghe Tần Châu nói rõ tình hình của Thương Mai.
Nghe xong, hắn hỏi: “Sở Kính nói, nàng ấy lúc đó sinh hạ là song sinh?”
“Phải, nhưng mà lời của Sở Kính không đáng tin.” Tần Châu nói.
Mộ Dung Khanh nghĩ tới cô bé như tạc từ ngọc bích kia: “Không, có khả năng, ta ở Bắc An gặp được một cô bé, hơn hai tuổi, giống hệt Thương Mai.”
Tần Châu sững người: “Thật sao? Giống hệt với Thương Mai? Hổ Đầu và ngươi rất giống nhau, nếu như là song sinh, không phải nên giống nhau sao? Sao một đứa giống mẫu thân một đứa giống phụ thân?”
“Cũng có một số cặp song sinh không giống nhau.” Nhu Dao ở một bên xen vào.
“Nếu như lời Sở Kinh nói là thật, tiểu cô nương mà ngươi nhìn thấy kia, rất có khả năng là con gái của ngươi, Sở Kính nói có một đứa trẻ bị sói tha đi, nhưng rất có khả năng là hắn ném đi, cố ý kích thích Thương Mai, mà đứa trẻ đó được ông trời chiếu cố, gặp được người tốt cứu về nuôi dưỡng.”
Mộ Dung Khanh nghĩ tới cô bé đó, trong lòng kích động từng cơn, không lâu trước, hắn còn hãm sâu trong sự tuyệt vọng, hiện nay, hắn lại có nhiều như vậy.
Tuyệt vọng quá lâu, hắn đều có hơi không dám suy nghĩ sâu, trong lòng rất sợ hãi, bởi vì mọi chuyện tới quá đột ngột, hắn quỳ ở trước tượng Long Vương, dập đầu mấy cái, trời đã thay đổi rồi.
Tần Châu bình tĩnh hơn hắn nhiều, ngoảnh đầu nói với Cao Phụng Thiên: “Phụng Thiên, ngươi đi điều tra một chút, xem đứa trẻ đó có phải là do nữ phụ đó sinh ra hay không.”
“Được, ta bây giờ đi tra ngay.” Cao Phụng Thiên là người thuộc phái hành động, nói rồi thì lập tức đi làm, còn không đợi gặp Thương Mai đã đi rồi.
Sau khi Cao Phụng Thiên đi rồi, Mộ Dung Khanh nhìn Tần Châu, trong đôi mắt đen láy lấp lánh ánh sáng: “Chúng ta nên đi gặp Thương Mai rồi.”
Tần Châu ừm một tiếng, dặn dò: “Ngươi phải khắc chế bản thân, đừng kích thích tới nàng ấy, cũng đừng dọa nàng ấy, nàng ấy không còn nhớ ngươi nữa.”
“Ta biết.” Hắn có thể khắc chế, nhất định có thể.
Vì để không dọa Thương An, Tần Châu không để quá nhiều người đi theo, chỉ có nàng ta và Nhu Dao dẫn Mộ Dung Khanh đi, ngay cả Đao lão đại cũng không thể đi theo, sợ hắn ta lỗ mãng!
Bảo Nguyên Đường vẫn đông đúc như trước, nhưng ban ngày, A Ngữ đại phu không ngồi ở đây, nửa quá là ở trong phòng chăm sóc ‘phụ thân’ Sở Kính của cô.
Cái Mộ Dung Khanh nhìn thấy đầu tiên là Hổ Đẩu trong chơi bóng ở trong sân, trong miệng cậu bé cắn một viên kẹo hồ lô cuối cùng, khóe miệng đều là mứt đỏ, thấy có người đi vào, cậu bé ôm quả bóng ngoảnh đầu nhìn, thấy Tần Châu và Nhu Dao thì nhoẻn miệng cười: “A nương, dì!”
Còn có một người chưa từng gặp, cậu bé liền ngẩng đầu nhìn Mộ Dung Khanh, lộ ra ánh sáng tò mò.
Mộ Dung Khanh nín thở, nhìn chằm chằm Hổ Đầu, đây là con trai của hắn? Đây là con trai của hắn! Đây là con trai của hắn!
“Hổ Đầu!” Tần Châu bế cậu bé lên, cười rồi hỏi: “A nương đâu?”
Hổ Đầu tuy gọi Tần Châu là a nương, nhưng cậu bé lại biết a nương của mình vẫn là a nương trong phòng.
Đưa tay chỉ: “A nương ở bên trong.”
Tần Châu quay ra nhìn, là phòng của Sở Kính.
Nàng ta tạm thời không muốn để Mộ Dung Khanh nhìn thấy Sở Kính, sợ hắn không nhịn được giết Sở Kính.
Cho nên, nàng ta mỉm cười nói với Hổ Đầu: “Hổ Đầu hôm nay rất ngoan, không có lén đi ra ngoài chơi, lát nữa mua cho con đồ ăn ngon, nhưng bây giờ trước tiên đi gọi a nương ra ngoài, nói có người tìm nàng.”
Hổ Đầu nghe thấy có đồ ăn ngon để ăn, liền xoay người, như một cơn gió chạy vào.
Mộ Dung Khanh nhìn chằm chằm cánh cửa, dáng vẻ này, khiến Nhu Dao nhìn mà xót xa không thôi.
Không nhịn được nhắc nhở: “Biểu ca, bình tĩnh một chút.”
Mộ Dung Khanh hít thở sâu, lại hít thở sâu nữa: “Được, được!” Nhưng, âm đuôi vẫn phát run.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.