Vương Phi Đa Tài Đa Nghệ

Chương 393: Hậu cung phải thế nào




Thương Mai nhìn hắn, cẩn thận thăm dò cảm xúc được hắn che giấu kĩ càng, sau đó, cô khẽ mỉm cười: “Người không muốn cưới Trắc phi, đúng không? Nếu người không muốn cưới, ta có thể thay người đi từ chối.”
Mộ Dung Khanh có chút tức giận, không phải vấn đề bản vương có muốn cưới hay không, mà nàng có hi vọng bản vương cưới hay không, nếu nàng không thích, thì nàng tự đi nói với mẫu hậu đi”
“Ta sao cũng được.” Thương Mai đã nhìn thấu tâm tư hắn, nhún nhún vai: “Người thích là được.”
Mộ Dung Khanh “hừ” một tiếng, đứng dậy rồi lại hờn dỗi ngồi xuống.
Thương Mai chống cằm, tâm sự trùng trùng thở dài một hơi.
“Lo lắng cho A Toàn?” Mộ Dung Khanh hỏi.
“Lo lắng cho hắn, cũng lo lắng cho Tráng Tráng, càng lo lắng cho thế cục hiện nay hơn.”
Mộ Dung Khanh không nói gì, phế hậu chỉ là bước đầu tiên, trước tiên thì sợ hãi phía bên Thái phó, sau lại chuyên tâm ứng phó chuyện Nam Hoài Vương hồi kinh.
Hắn nói: “Sau khi phế hậu, trong cung sẽ có một thời gian ngắn lộn xộn, bản vương đã đề nghị cất nhắc Mai phi, thỉnh thoảng nàng có thể vào cung để nói chuyện với bà ta.”
“Mai phi?” Thương Mai khẽ ngơ ra: “Người lại cất nhắc Mai phi sao?”
“Bà ta là người thích hợp nhất, nàng đừng nhớ đến chuyện trước kia bà ta từng giúp lão phu nhân. Hơn nữa chuyện của Hạ Lâm không liên quan quá nhiều đến bà ta.”
“Ta biết, là Hạ Hòe Quân làm.” Thương Mai cũng không trách Mai phi quá nhiều, lúc đó Mai phi chỉ muốn tự bảo vệ bản thân, cũng muốn tìm một con đường sống cho Tam Hoàng tử, nhất thời mê mang, sau đó bà ta ngã xuống, lão phu nhân và Hạ Hòe Quân cũng không giúp bà ta, bà ta chắc cũng đã nhận đủ sự dạy dỗ rồi.
Quả thực, Mai phi là sự lựa chọn thích hợp nhất, thế lực nhà ngoại không mạnh lại vì chuyện của lão phi nhân mà bị áp chế, biết cách thu liêm.
Thương Mai nhìn Mộ Dung Khanh: “Trong lòng người thật sự đang có tính toán gì? Người phế hậu, có nghĩa là muốn kéo Thái tử xuống, người tập trung vào Lương Vương?”
Mộ Dung Khanh lắc đầu: “Lương Vương sẽ không tranh đoạt vị trí Thái tử này.”
“Nhưng người làm nhiều như vậy không phải là để nâng đỡ y lên sao? Diệt trừ tiếng ác cho y, xây dựng mối quan hệ cho y, tạo danh tiếng tốt cho y, nhìn sao thì cũng giống muốn để hắn làm Hoàng đế.”
Mộ Dung Khanh không lên tiếng, chỉ nhìn cô.
Thương Mai nghĩ một lúc: “Người muốn hắn làm lá chắn, hoặc là rèm che mắt? Người muốn khiến tất cả mọi người đều tưởng rằng người muốn nâng đỡ y làm Thái tử?”
Mộ Dung Khanh vẫn im lặng, đồng nghĩa với việc không phủ nhận.
Thương Mai có chút tức giận: “Người khiến tiêu điểm của mọi người đều tập trung hết về phía hắn, sẽ hại chết hắn đó.”
“Hắn là tử tôn của Mộ Dung gia, về lý y nên gánh vác những điều này, hơn nữa, tự y cũng muốn làm như vậy, trước kia y chỉ là một kẻ yếu đuối mà thôi.”
“Người hỏi qua y chưa?” Thương Mai hỏi.
“Sự giao tiếp giữa nam nhân, có những lúc không cần ngôn ngữ, một ánh mắt là đủ rồi.”
Thương Mai trừng mắt nhìn hắn: “Người đúng là lão hồ ly.”
Ngừng một lúc, cô lại nói: “Nhưng mà, người cất nhắc Mai phi, đám phi tần hậu cung kia cũng sẽ cố gắng hết sức để áp chế chứ? Tâm tư của người e là chưa chắc đã giấu được Lương Thái phó và Quý thái phi.”
“Vì vậy, Mai phi chỉ phụ tá việc hậu cung, vẫn phải tìm một người nữa xử lí cùng bà ta”
“Ai?” Thương Mai hỏi.
Mộ Dung Khanh nhìn cô: “Nàng thấy Nghỉ phi thế nào?”
Thương Mai nghĩ một lúc: “Không tệ.
Mộ Dung Khanh cười: “Bản vương biết ngay nàng sẽ chọn Nghi phi.”
Không phải Nghỉ phi thì còn là ai khác được nữa, Nghi phi âm hiểm giảo hoạt vẫn luôn trốn trong bóng tối, đã đến lúc đưa bà ta ra ánh sáng, đón nhận ánh mắt tôn kính của mọi người rồi.
Một người, nếu đang giữ vị trí quan trọng, chắc chắn sẽ có người nhìn chằm chằm vào, Nghỉ phi và người gì đó qua lại, mỗi ngày làm những gì, ăn những gì, đi nhà xí bao nhiêu lần, đều sẽ có người dõi theo.
Hơn nữa, tuy nói quan hệ giữa Nghi phi và Mai phi trước kia khá tốt, nhưng trong lòng Nghi phi vẫn bất mãn với Mai phi, Mai phi cũng có chút phòng bị với Nghi phi, hơn nữa nhà ngoại Nghi Phi hiển hách, Mai phi lại năm được điểm yếu của bà ta, quan hệ của hai người không thể nào thật lòng được.
Thương Mai thấy Mộ Dung Khanh vẫn đang cười, lại còn cười vô cùng xấu xa, bèn hỏi: “Người còn tính toán gì khác sao?”
“Nàng không cảm thấy, cần phải thêm một người nữa vào mới vui sao?” Mộ Dung Khanh xấu xa nói.
Thương Mai không vui nói: “Ta sao?”
“Nhiếp Chính phi như nàng, giúp mẫu hậu phân ưu, không phải việc bình thường sao? Đương nhiên, nàng chỉ có thể đứng về phái mẫu hậu, trung lập thôi.”
Thương Mai khẽ thở dài: “Ta là ngoại phi, sao có thể can thiệp vào chuyện hậu cung được chứ?”
“Thế nên, chỉ bảo nàng giúp mẫu hậu quản lí sổ sách, số sách hậu cung rất loạn, nội phủ bấm báo nói, mấy năm nay, chỉ tiêu trong cung lên tới tám mươi vạn lượng bạc, đây chỉ là chi phí trong cung thôi.”
Thương Mai có chút kinh ngạc: “Tám mươi vạn lượng bạc? Không thể nào?”
Lúc nàng gả vào vương phủ, nhìn số sách trong vương phủ, chỉ tiêu mỗi năm chỉ khoảng ba nghìn lượng, đương nhiên không thể so sánh trong cung với vương phủ, trước hết là lượng người không thể so được, trên dưới vương phủ chỉ có năm mươi tám người, nhưng ba nghìn lượng chi tiêu trong một năm cho vương phủ, sống qua ngày xem như cũng rất ổn rồi, trong cung làm thế nào mà tiêu hết những tám mươi vạn lượng vậy?
Hơn nữa, cô nhớ trong lịch sử, đế vương hào hoa nhất triều Minh một năm chỉ dùng hết khoảng chín mươi vạn lượng, đến triều Thanh, Khang Hy khống chế chỉ tiêu, một năm chỉ chỉ tiêu khoảng mười vạn lượng.
“Đúng vậy, lúc Hoàng thượng còn khỏe mạnh đã từng nhắc qua, nói trong cung chỉ tiêu quá nhiều, nên khống chế một chút. Chi tiêu năm nay vẫn chưa thống kê ra, nhưng cuối năm chắc chắn sẽ phải thống kê một lần, bản vương muốn nàng quản lí chỗ sổ sách này, khống chế chi tiêu, ngân lượng còn thừa ra, thêm vào phân bổ làm lương thực, cuối năm làm cẩm y và thêm bữa phụ cho các tướng sĩ, còn dư nữa thì phát thêm một tháng quân lương.”
Thương Mai gật đầu, trong lòng lại có chút nặng nề.
Cô biết, nhưng phàm khi triều đình coi trọng quân sĩ cũng có nghĩa là có thể xảy ra, tiết kiệm y phục, lương thực như bây giờ chắc là cũng vì để chuẩn bị cho điều này, là Bắc Mạc phương Bắc hay man di phương Nam đây?
“Được, ta biết rồi.”
Việc tìm kiếm sừng huyết linh dương vẫn chưa có tung tích, phía bên Tráng Tráng chỉ còn lại ba ngày nữa, mọi người đều sốt ruột như cá nằm trên thớt, nhưng không có cách nào khác.
Đúng lúc này, nhiêu vị đại nhân trong cung bắt đầu tiến cử phò mã.
Ngày đó sau khi Tôn Xán vào cung cầu kiến Hoàng hậu, quỳ xuống nói hắn đã thích công chúa từ lâu, bây giờ hắn không quan tâm đến việc liệu công chúa có chết hay không, chỉ muốn cưới nàng qua cửa làm thê tử trước khi nàng chết mà thôi.
Hoàng thái hậu quát mắng hắn, nhưng hắn sống chết không chịu rời đi.
Nếu không có ai đến cầu thân, Hoàng thái hậu có lẽ sẽ suy nghĩ đến việc hứa hôn công chúa cho hắn, nhưng mà, bây giờ đã có mấy vị đại thần đến trước để tiến cử tài tuấn rồi, sao Hoàng thái hậu có thể để đứa cháu ngoại vô dụng này vào mắt được chứ?
Vì vậy, lúc Quý thái phi vào cung, Hoàng thái hậu đã tức giận nói chuyện Tôn Xán đến câu thân ra, giận dữ nói: “Nó chỉ nhằm vào gia tài của Tráng Tráng, cả đời này nó chẳng làm được tích sự gì, giống hệt phụ thân nó, nếu không có tỷ muội chúng ta, Tôn gia đã sụp đổ từ lâu rồi”
Quý thái phi mỉm cười an ủi: “Tỷ tỷ tức giận gì chứ? Nó sao thì kệ nó, chẳng lẽ còn thật sự định gả công chúa cho nó sao?”
“Nếu hắn có chút tích sự, điều này cũng không phải không thể, tốt xấu gì cưới được Tráng Tráng, nó cũng là phò mã rồi, cũng xem như là nhà chúng ta làm được chút chuyện, nhưng ai gia nghĩ đến những chuyện mà nó làm là lại thấy tức giận.”
“Được rồi, không nói nó nữa, có người hợp ý rồi chứ?” Quý thái phi hỏi.
Hoàng thái hậu lập tức cảnh giác: “Ngươi cũng muốn tiến cử?”
Quý thái phi cười: “Ta cũng không qua lại với đám hậu sinh, sao có thể biết được tài tuấn nào chứ? Chỉ muốn giúp tỷ xem xét thôi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.