Vương Phi Đa Tài Đa Nghệ

Chương 370: Hoàng thái hậu đến hỏi tội




Mộ Dung Khanh và Thương Mai cho rằng Lương Vương còn đang ở Tĩnh Ninh Cung, lại không biết Lương Vương đã dọn đẹp đi ra ngoài từ cửa bắc rồi.
Đi đến Tĩnh Ninh Cung, cung nhân bước vào bẩm báo, Hoàng Hậu đang muốn tìm Thương Mai, nghe nói cô đến, lạnh lùng nói: “Truyền bọn họ vào.”
Vừa lúc Phan Đan đi ra ngoài, thấy Thương Mai và Mộ Dung Khanh, chần chừ một lúc rồi nói nhỏ: “Lương Vương điện hạ đã được Hoàng Thái Hậu đưa ra khỏi cung, Lương Vương điện hạ kiên quyết muốn hồi phủ.”
Hai người nghe Phan Đan nói thế, vội vàng đi rồi.
Hồng Hoa bước ra truyền lời, Phan Đan lại nói bọn họ đi rồi, Hồng Hoa nhìn Phan Đan, nói nhỏ: “Phan đại nhân, chủ nhân của người là Hoàng Hậu nương nương, hy vọng người nhớ rõ.”
Phan Đạt chắp tay: “Tạ Hồng Hoa cô nương nhắc nhở.”
Hồng Hoa lắc đầu, xoay người vào trong.
Hoàng Hậu nghe nói Mộ Dung Khanh và Thương Mai lại đi rồi, cười lạnh: “Không dám đối mặt với bổn cung đúng không? Ngươi ra ngoài truyền ý chỉ của bổn cung, bảo Hạ Thương Mai lập tức đến Tĩnh Ninh Cung.”
Hồng Hoa tuân mệnh xoay người đi ra ngoài.
Hồng Hoa đương nhiên không đuổi kịp Mộ Dung Khanh và Thương Mai, hai người bọn họ đã nhanh chân ra cung chạy đến phủ Lương Vương.
Hồng Hoa muốn truyền chỉ thì phải đi vào phủ Lương Vương, nhưng Mộ Dung Khanh đã hạ lệnh, bất cứ người nào không được cho phép thì không được bước vào Vương phủ, Hồng Hoa cũng bị chặn lại ở bên ngoài.
Bất đắc dĩ, Hồng Hoa đành phải chuyển lời cho người gác cửa rồi đi về.
Thương Mai vừa nhìn thấy vết thương dưới eo của Lương Vương, lập tức rơi nước mắt, đánh tàn nhẫn thật, nếu không phải Lương Vương có cơ sở vững chắc, sáu mươi đại bản này sẽ lấy mạng của hắn.
Dưới eo đã máu me bê bết, vì dùng cành mận gai lớn đánh nên vết thương cực kỳ kinh khủng, lộ ra miệng vết thương máu thịt lẫn lộn, ngự y chỉ mới sơ cứu sơ qua, thật ra cũng không sơ cứu được gì cả, vì miệng vết thương thật sự là quá lớn quá nhiều.
Trượng làm từ cành mận gai lớn đánh xong sáu mươi đại bản, chỉ sợ xương cốt cũng đã bị tổn thương, nhưng không có cách nào kiểm tra, hắn chỉ có thể nằm như thế, mà tất cả da thịt lộ ra bên ngoài đều là vết thương, là vết thương máu thịt bê bết.
Thương Mai biết cành mận gai, nhưng theo lý thuyết thì cành mận gai cũng không thể đánh đến máu thịt lẫn lộn thế này, cô run run hỏi Mộ Dung Khanh: “Vì sao cành mận gai lại đánh ra nông nỗi này? Không phải cành mận gai đều sẽ cắt bỏ gai đi hết sao?”
Mộ Dung Khanh nghiến răng nghiến lợi nói: “Trượng làm từ cành mận gai trong cung đều sẽ có gai nhỏ, gai rất ngắn, nhưng lại cực kỳ dày đặc, là dùng để đối phó với những cung nhân phạm phải tội lớn, Hoàng Hậu muốn mạng của hắn mà”
“Không biết có thể giữ được mạng hay không, còn chân..." Người Thương Mai lạnh băng, hai răng run lên khanh khách, không biết là vì giận hay vì sợ.
Cô làm nghề y rất nhiều năm, chưa từng thấy qua vết thương thế này, có thể giữ được mạng, cũng không thể nào giữ được hai chân.
Muốn chịu đựng qua cửa ải này, Lương Vương cần phải có ý chí rất mạnh.
Cô bắt đầu từ từ rửa sạch miệng vết thương, vì trên cành mận gai có gai nhỏ, mấy cái gai kia chắc chắn là không được khử trùng từ trước, gai bị rỉ sắt rất dễ bị uốn ván, nhưng mà đã không còn cách nào khác, bởi vì cho dù có uốn ván thì cô cũng không có tiêm để tiêm ngừa.
Lần chữa thương này là một công trình to lớn, từ từ bỏ đi da và thịt, bắt đầu khử trùng trên diện rộng, bôi thuốc, quá trình này rất đau, Lương Vương đang hôn mê cũng bị đau tỉnh, Thương Mai nhìn hắn cắn răng cố chịu đựng, nhẹ nhàng nói:
“Ngươi cứ kêu đi, đau thì cứ kêu ra tiếng đi.
“Không sao!” Người hắn run rẩy, mồ hôi đầm đìa, vẫn cố chịu đựng.
Mộ Dung Khanh vốn định vào cung tìm Hoàng Hậu, nhưng nhìn thấy tình huống của Lương Vương, cũng không dám bỏ đi, sợ xảy ra chuyện gì thì ngay cả gặp mặt lần cuối cũng không gặp được.
Trong khoảng thời gian này nhà họ Mộ Dung đã xảy ra quá nhiều chuyện, đầu tiên là Tư Trúc cô cô, sau đó là Tráng Tráng, bây giờ lại là Lương Vương Mộ Dung Toàn, sinh ly và bệnh tật đã làm độ kiên nhẫn của Mộ Dung Khanh đạt đến giới hạn, bây giờ hắn giống như là một đống thuốc nổ đã bị châm ngòi dẫn, có thể phát nổ bất cứ lúc nào.
Vết thương của Lương Vương phải xử lý suốt bốn canh giờ, bốn canh giờ tương đương với tám tiếng đồng hồ, đối với Thương Mai mà nói, trừ việc chịu đựng tra tấn về mặt tinh thần, còn phải chịu đựng cơn mỏi mệt về mặt thể xác, chờ sau khi xử lý xong miệng vết thương, cô lập tức xụi lơ.
Mộ Dung Khanh ôm cô, nghiêm túc hỏi: “Tình huống thế nào?”
Thương Mai há to miệng hít sau vài lần, nghẹn ngào nói: “Không tốt, rất không tốt.”
“Có nguy hiểm đến tính mạng không?” Hăn hỏi lại, chỉ cần còn sống thì sẽ còn có hy vọng.
“Không biết.” Thương Mai đột nhiên rơi nước mắt: “Ta không thể nào bảo đảm sẽ không bị nhiễm trùng, nếu bị nhiễm trùng, ta cũng không có thuốc thang để chữa trị cho hắn.”
“Thuật châm cứu thì sao?” Giọng Mộ Dung Khanh nghẹn ngào, đầu ngón tay khẽ run.
“Vô ích, vô ích!”
Mộ Dung Khanh không nói gì nữa, chỉ ôm chặt lấy cô, giống như ôm lấy nỗi bất an và lo sợ của hắn.
Sau khi Tô Thanh, Tiêu Thác và Loan Loan biết tin cũng lại đây, nhìn thấy tình hình này, mọi người đều rất đau lòng.
Hoàng Thái Hậu cũng phái người đến hỏi tình hình mấy lần, khi còn ở trong cung, ngự ý tránh nặng tìm nhẹ, nói chỉ là vết thương ngoài da, nhưng mà trong lòng Hoàng Thái Hậu cũng hiểu rất rõ, bị thương đến mức đó, sợ là rất nguy hiểm.
Hoàng Hậu không có phái người đến hỏi thăm, nhưng mà Phan Đan lại đến, chỉ nói là phụng mệnh đến bảo vệ Lương Vương, bị Mộ Dung Khanh đánh ra ngoài nhưng không đi, vẫn luôn đứng bên ngoài chờ.
Vốn dĩ Loan Loan còn đang rất vui vẻ, bởi vì cuối cùng Tiêu Thác cũng muốn cưới nàng, nàng rất muốn báo cho mọi người biết chuyện vui này, nhưng lại không nói nên lời, nàng cũng không thể vui nổi.
Nàng vẫn luôn biết, sinh mạng là một thứ rất mỏng manh, nhưng không ngờ lại mỏng manh đến mức này, Lương Vương đã hôn mê, nằm sấp trên giường, chẳng có chút sinh khí nào.
Vì Thương Mai nói phải dựa vào ý chí của hắn để chống đỡ qua cửa ải này, cho nên mọi người đều thay phiên ngồi ở mép giường hắn trò chuyện, nói cho hắn biết, mọi người vẫn luôn ở đây.
Đến nửa đêm đã bắt đầu sốt cao, Thương Mai đã chuẩn bị sẵn thuốc kháng khuẩn hạ nhiệt và hạ sốt từ lâu, vừa bắt đầu sốt cao lập tức đổ thuốc vào, nhưng mà, uống thuốc hạ sốt được nửa canh giờ nhưng vẫn không hạ sốt, ngược lại càng nóng hơn nữa.
Vì hắn có bệnh động kinh, cho nên Thương Mai sợ sốt cao sẽ tái phát bệnh động kinh, không dám rời đi dù chỉ một giây, vẫn luôn canh chừng ở mép giường.
Lúc khuya, Tôn công công tự mình đến xem xét tình huống, Thương Mai bẩm báo lại đúng như sự thật, nói có lẽ Lương Vương điện hạ không thể qua được cửa ải này.
Tôn công công rất đau đớn, hồi cung bẩm báo Hoàng Thái Hậu, Hoàng Thái Hậu vô cùng đau lòng, dẫn theo Tôn công công đến Tĩnh Ninh Cung.
Hoàng Hậu đã đi ngủ, nhưng vẫn chưa ngủ được, nghe Hồng Hoa nói Hoàng Thái Hậu đến vào đêm khuya, đứng dậy nghênh đón, trong lòng đương nhiên cũng rất khó chịu.
Bà biết Lương Vương biết võ công, cho nên chắc là có thể chịu đựng nổi sáu mươi đại bản, cùng lắm thì bị gãy hai chân thôi.
Nhưng mà bà lại quên từ sau khi Lương Vương bị bệnh động kinh đến giờ, cơ thể vẫn luôn rất yếu ớt, uống một số lượng thuốc lớn, trụ cột đã bị thương từ lâu, sáu mươi đại bản này thật sự sẽ lấy mạng hắn.
“Trễ thế này mà mẫu hậu lại đến, có chuyện quan trọng gì sao?” Hoàng Hậu hành lễ, cũng không thỉnh an, hỏi thẳng thừng, giọng điệu cũng cực kỳ mất kiên nhẫn.
Hoàng Thái Hậu nhìn bà, ánh mắt cực kỳ lạnh lùng, lạnh đến tận xương: “Đối với Hoàng Hậu mà nói thì chẳng phải
chuyện quan trọng gì, nhưng đối với ai gia thì chính là chuyện vô cùng lớn.”
Hoàng Hậu lười biếng ngồi xuống, duỗi tay xoa hai mắt đã hơi sưng đỏ, tối nay bà không ngủ được, đã khóc mấy trận,
bây giờ trong lòng cảm thấy rất phiên rất loạn, không muốn nói chuyện với bà già này. “Chuyện có lớn cỡ nào thì cũng sẽ có cách giải quyết, mẫu hậu nghỉ ngơi sớm một chút đi, sáng mai thần thiếp lại đến thỉnh an."
Hoàng Thái Hậu võ bàn, chỗ bà ngôi bây giờ cũng chính là chỗ mà Hoàng Hậu từng ngồi lúc sáng, bà ta cũng từng đập bàn tức giận la mắng Lương Vương hai ba lần.
“Ai gia chỉ muốn đến xem thử tim của ngươi có màu gì, ngay cả con trai ruột của mình mà cũng có thể tàn nhẫn như vậy, nếu ngươi muốn hắn chết thì cứ việc chém một đao, cần gì phải liên lụy hắn phải chịu đau khổ trước khi chết nữa?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.