Vương Phi Đa Tài Đa Nghệ

Chương 249: Nghiêm vinh lại bị cắn




Thương Mai cảm thấy hơi thở tuyệt vọng đã bao phủ toàn bộ hoàng triều nhà Mộ Dung, cũng bao phủ đỉnh đầu Mộ Dung Khanh, nếu như hắn không tìm ra cách khống chế ôn dịch lây lan thì Nhiếp Chính Vương này của hắn cũng chấm dứt.
Đến lúc đó, thế cục trong triều sẽ trở nên hỗn loạn.
Trong triều hỗn loạn thì quốc gia cũng hỗn loạn, khi ấy, cường quốc và man di sẽ nhân cơ hội xâm lấn.
Hơn nữa, bây giờ ôn dịch đã bộc phát ở ba nơi, còn chưa đến giai đoạn cao điểm, nếu ôn dịch không bị khống chế, có thể sẽ tiếp tục bộc phát ở các nơi khác. Khi đó, dù Mộ Dung Khanh có năng lực đi nữa, cũng không thể ngăn cản tình thế thay đổi đột ngột.
Thương Mai nắm chặt tay hắn, cũng không biết nói gì, chỉ có thể yếu ớt nói: "Sẽ qua thôi, chuyện gì cũng có biện pháp giải quyết."
Mộ Dung Khanh ngắm nhìn cô: "Nàng không cần lo lắng, ngày mai lập tức rời khỏi kinh thành, nếu không, một khi nàng bị người ta lợi dụng, rơi vào vòng luẩn quẩn này, bản vương sẽ bị người ta khống chế."
Tử An hiểu được sự lo lắng của hắn, hơn nữa chuyện này dù dùng đầu gối cũng có thể nghĩ ra được, cuối cùng bản thân lại bị liên lụy.
"Được, ngày mai ta sẽ đi." Thương Mai đồng ý.
Nhưng mà cô thật không yên lòng, tình thế trong kinh như vậy, hắn có thể gánh vác được hay không?
Hai người nắm chặt tay nhau, nhưng không biết nói gì.
Việc quân việc nước là việc lớn, không phải chuyện mà một cô gái xuyên qua như cô có thể can dự, cô cũng không thay đổi được gì.
Cô chỉ mong, không trở thành gánh nặng của hắn là được.
Hai người tới tiểu viện ở ngoài thành, còn chưa đi vào đã nghe thấy bên trong truyện ra âm thanh kỳ quái.
Mộ Dung Khanh và Thương Mai liếc nhìn nhau, rồi vội bước vào.
Chỉ thấy Nghiêm Vinh và Vương đại tẩu đều từ bên trong lao ra, vẻ mặt hai người đều bối rối, thị vệ đóng ở đây xông vào trong, bên trong phát ra âm thanh thê lương.
Khi hai người nhìn thấy trên mu bàn tay Nghiêm Vinh và Vương đại tẩu dấu răng rướm máu, trong lòng đều trâm xuống.
"Trời ạ!" Thương Mai chấn kinh: "Hắn đã tỉnh lại?"
Mộ Dung Khanh xông nhanh vào.
Không thể nào, rõ ràng cô đã phong bế kinh mạch của hắn, hắn đã tiến vào trạng thái giả chết, không có khả năng tỉnh lại.
Sắc mặt Nghiêm Vinh tái mét, đi đến bên giếng nước bắt đầu cọ rửa vết thương, cơ thể hắn khẽ run lên, rõ ràng đang cố gắng áp chế nỗi sợ hãi của mình.
Vương đại tẩu thì ngồi phịch xuống đất, mặc cho máu tươi trên tay chảy ra.
Thương Mai đi tới, kéo nàng đến bên giếng nước cọ rửa vết thương.
Mộ Dung Khanh lại trói Vương Du lại đẩy ra ngoài, đẩy vào trong lồng tre, lập tức châm kim cho hôn mê.
Bên trong còn có một thị vệ bị cắn, hơn nữa bị cắn rất thảm, mất một tai, máu me đầm đìa đi ra.
May mà Thương Mai mang theo hòm thuốc, lau sạch vết thương cho hắn.
Ở đây không hề có một tiếng động, tĩnh mịch đến đáng sợ.
Ba người ở đây đều đang chờ chết.
Mộ Dung Khanh kiểm tra vết thương cho Nghiêm Vinh, Nghiêm Vinh và Vương đại tẩu đều bị cắn vào tay, vết thương không sâu, nhưng có máu tươi chảy ra.
"Vương gia, thuộc hạ không sao" Nghiêm Vinh nói, nhưng âm thanh run rẩy.
Vẻ mặt Mộ Dung Khanh hết sức bình tĩnh, hắn lật qua lật lại kiểm tra tay Nghiêm Vinh một chút, sau đó lại không ngừng dùng nước rửa, đến tận khi tay Nghiêm Vinh trắng bệch mới thôi.
Rốt cuộc Vương đại tẩu không nhịn được khóc lên: "Bà của ta phải làm sao bây giờ? Bà bị mù, sau này sẽ sống bằng cách nào?”
Nghe thấy, trong lòng Thương Mai rất khó chịu, gân như muốn khóc.
Cô không thể chữa được loại virus này, cũng có nghĩa cô không thể cứu được mấy người này.
Nghiêm Vinh an ủi Vương đại tẩu: "Ngươi yên tâm, nếu chúng ta chết rồi, Tô tướng quân sẽ chăm sóc bà ngươi."
Vương đại tẩu lau nước mắt, nhìn Vương Du đã lâm vào hôn mê, lẩm bẩm: “Cũng tốt, cũng tốt, cả nhà chết hết rồi thì ta sống cũng không có ý nghĩa gì, còn không bằng đều chết đi."
Nghiêm Vinh bỗng ngẩng đầu nhìn Thương Mai: "Nếu như ta chặt đứt tay, có phải có thể sống hay không?"
Thương Mai lắc đầu: "Ta không biết.". Xin hãy đọc 𝙩ruyện 𝙩ại || TRuM TR𝖴𝑌e𝘕.vn ||
Nếu loại virus này không có xâm lấn quá nhanh, khi bị căn lập tức chặt tay, có lẽ là có thể, nhưng bây giờ đã cọ rửa lâu như vậy, nếu virus đã khuếch tán, thì dù chém đứt tay cũng chẳng giải quyết được gì.
Mộ Dung Khanh trâm giọng nói: "Vô dụng, người của cục Huệ Dân từng đến báo, thôn Thạch Đâu có một người bị cắn, chém đứt tay rồi vẫn bị bệnh."
Nghiêm Vinh cụp mắt, che giấu vẻ thất vọng: "Ồ, như thế này cũng tốt, ít nhất chết được toàn thây."
Thương Mai băng bó kỹ cho thị vệ, trong lòng cảm thấy rất khó chịu.
Nếu như không phải trước đó cô nói muốn phong bế kinh mạch Vương Du, hắn vẫn sẽ ở trong lồng, có lẽ tối qua đã không có ở đây, cũng không có thêm ba người bị hại.
Nói thẳng ra, ba người này vì cô tự cho là thông minh mà chết.
Cô cảm thấy cổ họng như nghẹn lại, một tiếng xin lỗi cũng không thốt ra được.
Cô biết, cuối cùng âm thanh trách tội sẽ đến.
Quả nhiên, sau khi khóc xong, Vương đại tẩu oán hận nhìn Thương Mai: “Tô tướng quân nói y thuật của ngươi rất lợi hại, chúng ta đều tin tưởng ngươi, ngươi nói hai ngày nay hắn sẽ không thể nhúc nhích, chúng ta cũng tin tưởng ngươi, là ngươi hại chết chúng ta."
Nghiêm Vinh vội vàng quát lớn: "Vương đại tấu, không thể nói bậy, không thể trách đại tiểu thư, nàng chỉ có ý tốt đến chữa trị cho Vương Du.
Có gió thổi qua, thổi đến mức đèn trong viện chập chờn, nhưng mọi người vẫn im phăng phäc, thậm chí hô hấp cũng như ngừng lại.
Cuối cùng, vẫn là Nghiêm Vinh đứng lên phân phó những thị vệ không có chuyện gì: "Ngay đêm nay, các ngươi hãy chế tạo mấy cái lồng sắt đi, phải nhanh.”
Bọn thị vệ im lặng nhìn Mộ Dung Khanh, ánh mắt Mộ Dung Khanh hết sức u ám, nhưng lại không nói gì.
Thị vệ chắp tay rời đi.
Thương Mai ngồi trước hành lang, hai tay che mặt.
Mộ Dung Khanh ngồi xuống, nhẹ nhàng ôm lấy bờ vai cô: "Nàng cũng không phải cố ý, chớ tự trách."
Thương Mai ngẩng đầu nhìn hắn, nức nở nói: "Người cứ trách ta đi, ta biết người rất quan tâm Nghiêm Vinh, là ta hại chết hắn"
Mộ Dung Khanh trâm mặc một chút: "Đừng nghĩ nữa, về sớm một chút, ngày mai lập tức rời khỏi kinh thành."
Nhưng Thương Mai chậm rãi lắc đầu: "Không, ta không đi."
Cô không thể rời đi vào lúc này, cô bỏ đi như vậy thì cô là loại người gì?
Anh trai của Nghiêm Vinh đã chết trong lần ám sát trước, nếu lần này Nghiêm Vinh cũng xảy ra chuyện, cô thật sự trở thành tội nhân thiên cổ của nhà họ Nghê.
"Nàng ở lại đây cũng không giúp được gì, vẫn nên đi đi" Mộ Dung Khanh nói.
"Không, ta sẽ ở lại đây." Thương Mai khẩn cầu: "Nói thật, trước kia ta không muốn đi lắm, giờ càng sẽ không đi."
"Thương Mai, đừng bướng bỉnh, nàng ở lại trong kinh sẽ chỉ bị người ta lợi dụng, đến lúc đó, bản vương cũng không thể bảo vệ được nàng." Mộ Dung Khanh phiền muộn nói.
Hắn đã biết, Hoàng thái hậu cố ý để cô đi vùng bị dịch bệnh, một khi tiến vào vùng dịch, cô sẽ không dễ dàng trở ra.
Nếu như đây vẫn luôn là một âm mưu, mục đích đầu tiên của bọn họ là muốn tiêu diệt Thương Mai.
Thương Mai còn muốn kiên trì, những Mộ Dung Khanh đã lạnh lùng nói: "Nếu nàng ở trong kinh mà có tác dụng, bản vương sẽ không để cho nàng đi, nhưng nàng xem bây giờ mọi việc đã biến thành cái gì? Nếu nàng rời đi sớm một chút thì mấy người Nghiêm Vinh cũng sẽ không xảy ra chuyện."
Nói xong, hắn đứng lên: "Nàng đi về trước đi, sáng sớm mai, bản vương sẽ bảo Tiêu Thác đưa nàng rời đi."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.