Buổi chiều, Lưu Bá dẫn tiểu vương gia đi “tham quan” phủ đệ của mình, tiểu vương gia bỗng nghĩ tới một chuyện, hỏi “Lưu Bá, lúc trước ta và Diệu Nguyệt tại sao lại thành thân ?” Tuy rằng Diệu Nguyệt nói hai người là hôn nhân chính trị, nhưng việc gì thì cũng có nguyên do.
Có những việc Lưu Bá cũng không hoàn toàn hiểu rõ, chỉ đem một phần sự việc mình biết mà nói.
Vào hai năm trước, tam hoàng huynh của tiểu vương gia, hiện đang là hoàng đế của Văn Quốc, không biết từ đâu mà nghe được, năm đó tiên hoàng cùng Minh Quốc Vương đương nhiệm là Bắc Đường Ngạo lập nên một tờ chỉ phúc vi hôn.
Nghĩ rằng đây là nguyện vọng của tổ tiên, cũng là một cơ hội tốt để hai nước liên minh, nên hoàng thượng liền viết một phong thư gửi tới Bắc Đường Diệu Nhật, yêu cầu đôi bên thực hiện hôn ước.
Bắc Đường Diệu Nhật nhanh chóng hồi âm, nói rõ với hoàng thượng, y chưa hề nghe nói qua việc này, vả lại thời gian cũng đã trôi qua lâu mà trong vương phủ chỉ có duy nhất một vị quận chúa, là tỉ tỉ của Bắc Đường Diệu Nguyệt, tên nàng là Bắc Đường Diệu Thần, năm năm trước đã xuất giá, hiện giờ đã là mẫu thân của hai đứa nhỏ, Bắc Đường Vương nguyện ý hoàng kim hai ngàn lượng cùng lễ vật để bù đắp lại vi ước chi vi.
Hoàng thượng nghe xong cảm thấy không vui, liền nói “Lẽ nào chúng ta đường đường là Đại Văn Quốc mà lại thiếu hoàng kim sao?” Vì thế lại gửi thêm một phong thư nữa, đại ý nói là hai nhà đều là quyền cao chức trọng, lấy uy tín và danh dự làm hàng đầu, sao có thể làm trái ước định của tổ tiên ?
Bắc Đường Vương nhận được thư, lại trả lờ: “Văn đế nếu đã có hôn ước trong tay, vì sao ngày trước lại không sớm cưới hỏi, chẳng lẽ muốn quận chúa phí hoài tuổi xuân hay sao ? Bây giờ thì đã muộn rồi.”
Hoàng thượng trả lời “Nếu đã có chỉ phúc vi hôn, sao lại có thể thành thân với người khác? Bắc Đường vương phủ vi ước lời giao định trước kia, lẽ ra phải chịu trách nhiệm.”
Bắc Đường Diệu Nhật trả lời “Chẳng lẽ lại muốn muội muội của ta thôi hôn phu mà tái giá? Hoàng thượng của Đại Văn Quốc lại muốn lấy một thiếu phụ đã từng kết hôn sao ?”
Hoàng thượng nổi giận. Ngài sao lại có thể làm việc thất đức như vậy! Vì lại lần nữa hồi âm….Cứ như thế, thư từ hai bên bay toán loạn, hồng nhạn bay đi bay về, cãi nhau kịch liệt, bụi bay mù mịt, đấu suốt nửa năm, kết quả không ai thuyết phục được ai, vấn đề dần dần ảnh hưởng đến mối bang giao của hai nước chuyển sang hướng xấu đi.
Nhưng vào đúng lúc này, hi vọng đột nhiên xuất hiện, cuối cùng hoàng thượng cũng tìm ra một cách giải quyết.
Biện pháp này không cần nói thì cũng biết, chính là Đông Phương Hạo Diệp cùng Bắc Đường Diệu Nguyệt tiến hành đám cưới đáng sợ nhất trên đời.
Từ hơn hai mươi năm trước, khi lưỡng quốc bình định thiên hạ, kết thúc thời kì loạn thế, thiên hạ thái bình, bách tính an cư, trải qua nhiều năm an bình, đời sống dần dần sung túc, một số hoạt động giải trí cũng theo đó mà phát triển, trong đó thì nam phong được xem là hạng nhất.
Nhưng dù vậy, Tĩnh Vương gia của Văn quốc cùng Bắc Đường Vương thế tử quang minh chính đại, nam nhân cưới hỏi đàng hoàng với nhau, vẫn oai chấn thiên hạ khiến thế nhân phải sửng sờ.
Nghe Lưu Bá giải thích, tiểu vương gia trong lòng cảm thấy kì quái, thật không thể tưởng tượng, sao hoàng huynh lại có thể làm được như vậy? Y làm thế nào mà thuyết phục được toàn thể triều đình, mẫu hậu cũng như các vị đại thần, còn có cả….chính bản thân hắn? Đông Phương Hạo Diệp mơ hồ suy nghĩ, trừ khi là chính hắn nguyện ý, bằng không dù có là hoàng thượng, cũng khống ép buộc được hắn.
Nói không chừng trước đây ta thật lòng thầm mến Bắc Đường Diệu Nguyệt.
Đông Phương Hạo Diệp trong đầu bỗng suy nghĩ như thế, nếu không thì sao hắn lại để cho hoàng huynh dễ dàng sắp đặt chuyện này chứ ? Hắn mãi mê suy nghĩ, không để ý mà bước theo Lưu Bá ra khỏi thư phòng vừa được tham quan, nào ngờ vừa bước một chân ra khỏi cửa, Lưu Bá bỗng quay lại nói, làm cho hắn bất ngờ vấp té ngay tại cửa, cả hồi lâu cũng không thể đứng lên.
“Đúng rồi, vương gia, mỗi tháng vào mùng năm và mùng mười, là ngày mà người và vương phi hợp phòng, hôm nay lại mùng mười, người đừng quên đêm nay phải chuẩn bị sẵn sàng.”
Tiểu vương gia giật nảy mình ! Cùng, cùng phòng ? Hai nam nhân sao mà ở cùng nhau? Chuẩn bị sẵn sàng gì chứ ?
Chuẩn bị cái gì ? Là y hay ta chuẩn bị ? Đông Phương Hạo Diệp mơ mơ hồ hồ nghĩ, hận không thể ngất ngay tại chỗ, rồi ngủ thẳng một giấc đến sáng ngày mai cho rồi.
Nhưng một người đã mê man suốt hai ngày, sau đó vừa tỉnh dậy được một canh giờ thì lại ngủ tiếp đến trưa ngày hôm sau như hắn mà nói, thực sự là có chút khó khăn….” Vương gia, người không sao chứ ? Không có chuyện gì chứ ? Có chỗ nào thấy không tốt ? Có đau chỗ nào không ạ ?” Lưu Bá nhìn xung quanh hắn lo lắng hỏi.
Đông Phương Hạo Diệp hồi lâu sau mới từ trạng thái ngây người mà trở lại bình thường.
“…không có việc gì….chúng ta đi thôi.”
Đông Phương Hạo Diệp cảm thấy âm thanh của mình có phần nhẹ đi.
Ôi … Lúc này, hắn thật sự muốn tìm một người nào đó để hỏi một chuyện, cái việc hợp phòng…. Rốt cuộc là chuyện gì ? Trở lại chính sảnh, mông còn chưa tọa vững, đã có một thái giám từ trong cung đến truyền báo, nói rằng hoàng thượng nghe nói Tĩnh Vương gia đã lâm bệnh mấy ngày nay, rốt cuộc hôm nay cũng khỏe lại, muốn hắn mau chóng tiến cung để cho người nhìn mặt.
Không thể chống lại thánh chỉ, Đông Phương Hạo Diệp vội vã quay về phòng thay y phục, rồi theo tên thái giám kia ngồi trên nhuyễn kiệu tiến cung.
Vừa vào tới thư phòng, liền thấy tại cái bàn ở trên bục cao có một người toàn thân mặc hoàng bào.
“Thần đệ tham kiến….” Đông Phương Hạo Diệp tuân theo lễ nghi mà quỳ xuống, câu nói chưa dứt liền bị ngắt ngang.
“Được rồi được rồi, khỏi cần làm bộ, mau lại đây.”
Cái gì ? Tiểu vương gia ngơ ngác ngẩng đầu, nhìn diện mạo cái người hơi giống hắn có đến sáu, bảy phần tương tự nhau, so với hắn còn hơn vài phần uy nghiêm anh tuấn, đang hưng phấn ngoắc hắn.
Tiểu vương gia mù mờ đứng dậy, ngơ ngác đi lại gần người đó, bỗng nhiên bị người đó kéo thấp xuống….
“Nhìn đây! Thứ tốt này là trẫm cố ý tìm cho người, khẳng định hoàng đệ sẽ thích.” Hoàng thượng vui vẻ nói
“Đây là gì vậy ?” Tiểu vương gia tiếp tục mờ mịt nhìn chằm chằm vào cái bình nhỏ ở trước mặt
“Đừng nói với trẫm là ngươi thật sự mất trí nhớ, lúc trước, ngự y bẩm báo nhưng ta không tin. Ta nói cho đệ biết, ở trước mặt hoàng huynh đừng có mà ngụy trang này nọ, đây chính là cái đó đó!”
Cái đó là cái gì cơ ? Đông Phương Hạo Diệp không hiểu, bởi vì hắn thật sự mất trí nhớ.
Thấy hắn không lên tiếng, Hoàng Thượng nói “Còn giả bộ! Muốn trẫm chính miệng nói ra sao ? Ôi ! Chính là cái đó đó !
Tiểu vương gia tối mặt, trong lòng kêu to: bất luận người có nói bao nhiêu lần cái đó đó, ta cũng không biết cái đó là cái gì!
Hoàng thượng thấy hắn không còn kiên nhẫn, đành cẩn thận ghé sát lỗ tai hắn nói “Chính là thứ mà tối nay ngươi cần dùng để hợp phòng cùng vương phi”
“Cái gì !” Đông Phương Hạo Diệp hét lên một tiếng, thiếu chút nữa nhảy dựng lên, may mà được Hoàng thượng kịp thời giữ lại, bằng không trên đầu cũng xuất hiện một cục u to tướng.
Tại sao Hoàng thượng lại biết chuyện tối nay hắn và Diệu Nguyệt hợp phòng ? Chuyện này thì để hỏi sau, Đông Phương Hạo Diệp đã nhanh chóng đoạt lấy cái bình dương chi đó.
“Người nói cái này là cái gì để dùng vào lúc nào?” Hắn bất giác hỏi Hoàng thượng.
“Đã nói với ngươi rồi mà. Ngu !” Hoàng thượng lườm hắn một cái.
“Nếu không phải ngươi nói muốn cùng Bắc Đường Diệu Nguyệt, trẫm mới giúp ngươi tìm ra biện pháp, đường đường là vua của một nước, lại phải lén lút sai người đi tìm thứ xuân dược này không phải để giúp ngươi hầu hạ hay sao ? ”
Hầu hạ, hầu hạ, hầu hạ …. mấy chữ cứ mãi luẩn quẩn trong đầu Đông Phương Hạo Diệp, rồi lập tức bị thay thế bằng suy nghĩ khác: không muốn, không muốn, không muốn……Những chữ này cứ mãi nằm trong đầu hắn không buông.
Thì ra, ta vẫn chưa thu phục được Bắc Đường Diệu Nguyệt …..Tiểu vương gia than thở.
Nếu như vậy, chúng ta thành thân đã lâu, y đã làm gì được ta chưa? Đột nhiên nghĩ tới vấn đề này, ánh mắt tiểu vương gia đột nhiên lóe sáng, kinh nghi bất định đứng lên.
Hoàng thượng thấy hắn cầm chặt bình dương chi trong tay, hưng phấn mà dung cánh tay khua khua, nói “Thế nào ? Hoàng huynh của ngươi đạt đến trình độ tuyệt vời lắm rồi, phải không! Trẫm nghe nói dược tính của cái này rất mạnh, chỉ cần một hai giọt thì dù Bắc Đường Diệu Nguyệt có công lực thâm hậu cỡ nào thì cũng không thể kháng cự được. Ngươi đêm nay nhất định phải thử, bảo đảm sẽ thành công!”
Đông Phương Hạo Diệp liền khôi phục lại tinh thần, liếc mắt sang hoàng thượng, thấy hai mắt y tỏa sáng, sắc mặt hưng phấn, không khỏi oán thầm: ta đối phó với thê tử của ta, ngươi phấn khích cái gì chứ ! Liếc y bằng một ánh mắt khinh khỉnh, trong lòng nhịn không nỗi nghĩ thầm: đi tìm xuân dược, ngươi đường đường là vua một nước, lại đi làm chuyện lén lút thế này sao? “Hoàng huynh, thần đệ có thể đứng dậy được chưa?” Tiểu vương gia ngồi chồm hổm dưới cái bàn cả nửa ngày trời, hai chân đều tê rần, Hoàng thượng cũng ngồi như thế mà sao trông vẫn bình thường như thể đã quen rồi vậy.
“Trước tiên, mau đem thứ đồ này cất đi!” Hoàng thượng cẩn trọng nói.
“Vâng”
Đông Phương Hạo Diệp cẩn thận đem cất bình dương chi vào trong người, chợt nghe âm thanh lanh lảnh của lão thái giám đứng ngoài thư phòng vang lên “Nô tài tham kiến Hoàng hậu nương nương, tham kiến Tĩnh Vương phi”
Tiểu vương gia cùng với hoàng thượng vô cùng kinh ngạc, cùng lúc đứng phắt dậy, nhưng lại quên mất chỗ mình đang đứng là ở đâu.
Vì thế “cộp! cộp!” hai tiếng, hai cái đầu va vào đáy bàn rộng lớn cứng chắc ở trên…..Đau muốn chết! Bàn của hoàng thượng thật không phải hàng giả mà!
Đông Phương Hạo Diệp ôm đầu, mắt như muốn nổ đom đóm, khuôn mặt nhỏ nhắn tuấn mỹ chảy dài.
Hoàng hậu cùng Bắc Đường Diệu Nguyệt đẩy cửa thư phòng bước vào.
“Hoàng thượng, vừa rồi làm sao vậy ?” Hoàng hậu dịu dàng hỏi.
“Làm sao là làm sao?”
“Hình như là âm thanh của vật gì đó bị va chạm…”Đôi mắt xinh đẹp như tơ của hoàng hậu nhìn về phía hoàng thượng, âm thanh ngọt ngào kéo dài.
“Chắc là hoàng hậu nghe lầm thôi.”
“Hình như còn có tiếng người kêu lên…”
“Hoàng hậu nhất định là nghe lầm rồi!” Đông Phương Hạo Diệp nghe bọn họ đối đáp, nhịn không nỗi mà lén liếc mắc nhìn hoàng thượng.
Quả thật, không hổ danh là hoàng thượng, thật không giống với người thường.
Bị đụng trúng đầu như thế, ngoại trừ sắc mặt có hơi khó coi, y còn có thể ngồi đây tỏ ra như không có việc gì, bình tĩnh thoải mái mà trả lời những câu hỏi của hoàng hậu.
Bội phục, bội phục ! Đông Phương Hạo Diệp không khỏi nhìn hoàng thượng bằng ánh mắt nghi ngờ: có phải đầu hoàng huynh làm bằng sắt không vậy ? Hoàng hậu đột nhiên chớp chớp đôi mắt xinh đẹp to tròn, ôn nhu cười nói “Tiểu vương gia, nghe Diệu Nguyệt nói ngươi mấy hôm trước ngươi bị bệnh, hiện tại đã khỏe hẳn chưa?”
Diệu Nguyệt ? Này, này, nữ nhân này sao lại gọi tên vương phi của ta thân mật như vậy chứ ! Tiểu vương gia trong lòng khó chịu, tức giận lườm nàng.
Không biết tại sao, vừa nhìn thấy ánh mắt của nàng ta, thì lửa giận trong lòng như gặp phải mưa đá, trong nháy mắt đã tiêu tan, lắp bắp nói “Đa tạ hoàng tẩu quan tâm, chỉ là bệnh vặt, đã không còn việc gì nữa rồi.”
Hoàng hậu che miệng cười “Ta nghe Diệu Nguyệt nói, ngươi bất cẩn rơi xuống Liên Hoa trì bị mất kí ức, mọi chuyện trước kia cũng không nhớ ?”
Tiểu vương gia xấu hổ nói “Đúng, không còn nhớ được gì.”
Hoàng hậu cười nói với hoàng thượng “Hoàng thượng người xem, Tĩnh Thân vương đã lớn như thế kia, vậy mà vẫn không cẩn thận.”
“Hoàng hậu nói không sai, đứa trẻ này thiệt là chỉ thích làm chuyện ẩu tả.” Hoàng thượng âu yếm cười nói.
Tiểu vương gia sắc mặt chuyển thành màu đen.
Hoàng thượng sắc mặt biến đổi cũng nhanh thật, mới vừa rồi còn cùng hắn huynh đệ này kia, vậy mà giờ nói năng y như cha của hắn, chỉ còn thiếu bộ râu ở dưới cằm nữa thôi.
Hoàng hậu cười nói “Tiểu vương gia, nếu hôm nay đã đến đây, đêm nay hãy cùng Diệu Nguyệt ở lại đây, cùng bổn cung và hoàng thượng dùng bữa.”
“Không được!” Cả hai đồng thanh cự tuyệt, không phải từ vợ chồng Tĩnh Thân vương, mà lại là Đông Phương Hạo Diệp và Hoàng Thượng.
Hoàng thượng ngoài mặt giả vờ cười nói với hoàng hậu “Lăng nhi, nàng xem Tĩnh Vương phi hôm qua vì Hạo Diệp mà gấp rút trở về, Hạo Diệp cũng vừa mới khỏe lại, chúng ta không nên giữ họ lại đây, để cả hai trở về phủ đoàn tụ với nhau.”
Hoàng hậu không vừa lòng mà cong cong cái miệng nhỏ nhắn “Bọn họ gặp nhau lúc nào mà chả được. Diệu Nguyệt hôm nay có dịp vào cung một chuyến, người ta còn nhiều chuyện muốn nói cùng y cơ !”
Thật là con mẹ nó &%$@….Tiểu vương gia và hoàng thượng trong lòng thầm mắng.
Nhưng, người mà tiểu vương gia mắng trong lòng chính là hoàng hậu, còn người bị hoàng thượng rủa lại chính là vương phi của hắn.
“Lăng nhi, Tĩnh vương phi đã ở trong cung hầu chuyện với nàng cả ngày rồi, còn chưa đủ sao ? Vẫn là để cho đôi vợ chồng trẻ về nhà nghỉ ngơi đi.” Không biết có phải hay không mà tiểu vương gia bỗng phát giác, hoàng thượng như cố ý nhấn mạnh “ cả ngày” cùng “vợ chồng trẻ”.
Bắc Đường Diệu Nguyệt lập tức hiểu ý, thấy hoàng hậu vẫn còn muốn nói thêm, liền vội vàng nói trước một bước “Nương nương, nếu hoàng thượng đã nói như vậy, Diệu Nguyệt cùng vương gia cũng không nên quấy rầy nữa.”
Đông Phương Hạo Diệp nhân cơ hội đó cùng y xin phép cáo lui, tuy nhiên hoàng hậu nương nương trông vẫn rất luyến tiếc.
Hoàng thượng thừa lúc không ai để ý liền trừng mắt với Đông Phương Hạo Diệp, như muốn nói: còn không mau trờ về thu phục ái phi nhà người đi !
Đông Phương Hạo Diệp ngầm hiểu ý của hoàng thượng.
Nhìn thấy hoàng hậu nương nương cùng Diệu Nguyệt chia tay, dáng vẻ “lưu luyến không rời”, liền siết chặt bình dương chi giấu trong người, thầm hạ quyết tâm: ái phi, ngươi chờ đấy, đêm nay nhất định ngươi sẽ thuộc về ta !.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Cô Gái Ngốc, Tôi Yêu Em
2. Ngài Ảnh Đế Đang Hot Và Cậu Nghệ Sĩ Hết Thời
3. Kẹo Sữa Bò
4. Đối Tượng Kết Hôn Của Tôi Lắm Mưu Nhiều Kế
=====================================
Bỏ mặc cái kiệu khi nãy, Đông Phương Hạo Diệp nhất định muốn cùng Diệu Nguyệt ngồi xe ngựa.
“Diệu Nguyệt, ta muốn ngồi cùng ngươi!”
“Ngươi không phải ngồi xe ngựa thì sẽ bị say xe sao ?” Cái gì ! Sao mà hắn biết được? Hắn nhớ gì đâu.
Dù sao cũng đã ngồi trên xe, tiểu vương gia mặc kệ
Hắn từ từ đến bên cạnh Diệu Nguyệt, còn cố ý lợi dụng sự xóc nảy của xe mà dựa người vào y, thu ngắn khoảng cách của cả hai.
Ngửi thấy mùi hương toát ra từ thân thể Bắc Đường Diệu Nguyệt, nhìn ngắm gương mặt tuấn mỹ của y, tiểu vương gia thỏa mãn cực kỳ, cảm thấy vui sướng.
Vốn dĩ lúc chiều khi nghe Lưu Bá nói đêm nay hắn sẽ ở cùng phòng với Diệu Nguyệt mà lòng lo lắng không yên. Còn bây giờ thì…..hì hì….
“Ngươi cười gì vậy?”
“Hả?” Đông Phương Hạo Diệp nghiêng đầu nói. “Ta đâu có cười.”
“Còn bảo là không cười?” Bắc Đường Diệu Nguyệt có chút buồn cười khi nhìn hắn, đưa tay nắm lấy hai gò má của hắn kéo ra nói “Cái này không phải cười thì là cái gì?”
“Ô…ui đau…” Khuôn mặt tiểu vương gia bị y kéo cho biến dạng, thều thào nói.
Bắc Đường Diệu Nguyệt dịu dàng cười, buông tay ra.
Đông Phương Hạo Diệp xoa xoa mặt, kỳ thật cũng không đau, chỉ là cảm thấy tay của y có chút lạnh lẽo.
Chiếc xe ngựa lắc lư làm cho đầu hắn cũng lắc lư theo.
“Diệu Nguyệt, ta chóng mặt”
Tiểu vương gia vừa nói vừa nghiêng đầu nằm xuống đùi y “xoa cho ta đi”
Bắc Đường Diệu Nguyệt hơi sửng sốt, thấy hắn thản nhiên như thế, do dự một lúc, rồi cũng chậm rãi xoa đầu cho hắn.
Tiểu vương gia trong lòng mừng rỡ, đối với ái phi của mình cũng có thể hiểu được một chút, tuy rằng bề ngoài y lạnh lẽo như băng, nhưng lại là người trong nóng ngoài lạnh.
Có lẽ sau khi bị mất trí nhớ, tiểu vương gia nhìn thấy mỹ nhân Bắc Đường Diệu Nguyệt, lại là vương phi của hắn, nên đối với hắn, y có một loại cảm giác như gà con vừa mới nở nhìn thấy được mẹ, tự động xem Bắc Đường Diệu Nguyệt là của mình.
Tuy rằng bọn họ đều là nam nhân, nhưng trong lòng Đông Phương Hạo Diệp, vị trí của mỹ nhân còn cao hơn nữ nhi thông thường.
Chỉ cần hắn thích, là nam nhân….cũng không thành vấn đề.
Nhưng khi nghĩ tới chuyện bọn họ đã thành thân được hơn một năm, hắn vẫn chưa thu phục được Bắc Đường Diệu Nguyệt, lòng tự trọng thật là tổn thương nặng quá rồi ! Khi trở về vương phủ cũng đã chập tối, Đông Phương Hạo Diệp liền cho người nhanh chóng chuẩn bị bữa tối, nhanh chóng lôi kéo Diệu Nguyệt dùng bữa, sau đó bản thân quay về Yêu Nguyệt lâu để chuẩn bị.
Đầu tiên là hắn bảo Tiểu Đông hầu hạ mình tắm rửa cho thật thơm, tỉ mỉ lựa chọn y phục, rồi lại sai bảo Tiểu Đông, chuẩn bị đồ ăn khuya và rượu.
Tiểu Đông bận rộn chuẩn bị cho hắn hết nữa buổi, sau khi chắc chắn mọi việc đã xong, liền ngồi xuống bàn bắt đầu chờ.
Ai ngờ Bắc Đường Diệu Nguyệt chậm chạp không đến, báo hại Đông Phương Hạo Diệp ngồi chờ cả buổi, không ngờ đã ngủ gục.
Hắn đang mơ màng thì nhận ra có ai đó đang lay mình, nhìn thấy gương mặt của Bắc Đường Diệu Nguyệt ở gần sát mình, tiểu vương gia ngay lập tức mở to mắt.
“Tại sao ngươi lại ngồi đây ngủ?” Bắc Đường Diệu Nguyệt hỏi.
Tiểu vương gia thấy mình như một người vợ mà ngồi chờ cả đêm, không nhịn được mà oán giận nói: “Tại sao giờ ngươi mới đến?”
Bắc Đường Diệu Nguyệt nhìn thấy vẻ mặt uất ức của hắn, hơi sửng sốt, liền lập tức cười nói “Xin lỗi, ta ở thư phòng đọc sách, nên quên mất thời gian. Dù sao trước kia ngươi cũng đâu có chờ ta.”
Tiểu vương gia nhớ tới chuyện quan trọng, trong chớp mắt tâm tình đã tốt hẳn, kéo Bắc Đường Diệu Nguyệt ngồi xuống, nâng hai chén rượu trên bàn, đưa cho y một cái, nói “Diệu Nguyệt, chúng ta uống một chén đi.”
“Sao đột nhiên lại uống rượu vậy ?” Bắc Đường Diệu Nguyệt ngạc nhiên hỏi.
“Hì hì, đây là rượu hoa quế thượng hạng, uống vào mùa hè là tốt nhất, vừa giải nhiệt lại vừa thư giản. Ta căn dặn Lưu Bá chuẩn bị.”
Hôm nay cũng coi như là đêm tân hôn, đương nhiên là phải uống một chén rồi.
Hì hì…Động Phương hạo Diệp cười thầm.
Bắc Đường Diệu Nguyệt thấy hắn cười kỳ lạ, hai mắt mở to loạn chuyển không ngừng, trong lòng cảm thấy bất an, nhưng cũng không suy nghĩ nhiều, chỉ mỉm cười, nâng cốc uống.
Sau đó lại thấy Đông Phương Hạo Diệp hưng phấn mà nhìn mình, vẻ mặt kia giống như, giống như… chú chó nhìn thấy cục xương.
Ý nghĩ này làm Bắc Đường Diệu Nguyệt thấy không được thoải mái, vội vã ăn một ít thức ăn khuya, đi đến bên giường thúc dục “Hạo Diệp, đã khuya rồi, chúng ta nghỉ ngơi thôi.”
“Đúng! Đúng!” Đông Phương Hạo Diệp vội vàng đến bên giường, nhìn thấy y đang cởi áo – thắt lưng, nhịn đột nhiên nuốt nước miếng, không thể kiềm chế mà khẩn trương đứng dậy.
“Làm sao vậy?” Bắc Đường Diệu Nguyệt thấy hắn ngơ ngác đứng bên cạnh, vẻ mặt khẩn trương, chợt hiểu ra bèn cười nói “Đừng ngại, ngươi không cần khẩn trương như vậy, kỳ thực chúng ta….ai đó!” Chợt có một bóng đen vụt ngang qua.
Đông Phương Hạo Diệp chưa kịp phản ứng gì, thì Bắc Đường Diệu Nguyệt đã phi người qua khung cửa sổ đuổi theo.
Này, này, chuyện gì đây ?? Tiểu vương gia há hốc mồm, liền lấy thanh trường kiếm treo ở đầu giường, nhảy ra ngoài cửa sổ đuổi theo, ở xa xa đã thấy hình dáng Bắc Đường Diệu Nguyệt truy đuổi theo hắc y nhân, trong lòng khẩn trương, vội vã vận khí đuổi theo.
Trong rừng cây phía sau núi, trời ban đêm tối đen như mực, ngay cả ánh trăng cũng không thể chiếu lọt vào được, tạo cảm giác âm u vô cùng.
Đông Phương Hạo Diệp vừa vào rừng được vài bước, bỗng nhiên đụng phải một thân ảnh màu trắng, liền thất thanh kêu to:“Ai đó!”. Người nọ cũng bị hắn làm cho giật mình, tập trung nhìn kĩ, thì ra là tiểu vương gia.
“Vương gia ?”
“Lưu Bá ?” Tiểu vương gia lúc này cũng nhận ra người đó là ai, giận dữ nói “Ngươi nửa đêm chạy vào đây làm gì ? Dọa người hả ?”
Lưu Bá nói “Lão nghe ở phòng trên có tiếng động, sợ có người tới phá rối, nên mới đuổi theo đến đây. Vương gia người sao cũng tới đây ?”
Tiểu vương gia bất chấp giải thích, vội vàng hỏi:“Ngươi có thấy Diệu Nguyệt không?”
“Vương phi ?” Lưu Bá ngạc nhiên “Không có”
Tiểu vương gia trong lòng khẩn trương, liền vội vàng kéo tay lão đi tìm người.
Lưu Bá không biết càng trấn an hắn, hắn lại càng bị đả kích, liền nói “Vương gia ,người yên tâm. Võ công của vương phi so với người cao cường gấp bội lần, có thể nói là cao thủ hiếm thấy. Người không cần phải lo lắng, khinh công của người cũng không tệ đâu.”
Tiểu vương gia trừng mắt liếc lão một cái.
Hắn đương nhiên biết võ công của Diệu Nguyệt vô cùng lợi hại, nhưng vấn đề là, vấn đề là, vấn đề là bình xuân dược của hoàng huynh cũng lợi hại không kém. Tiểu vương gia trong lòng lo lắng, kéo Lưu Bá chạy thẳng vào rừng vòng vo vài vòng, rồi bỗng nhiên ở xa xa nghe được có tiếng đánh nhau, vội vàng chạy tới.
Bắc Đường Diệu Nguyệt đang tay không giao thủ với một tên hắc y nhân.
Tiểu vương gia không chút nghĩ ngợi, giơ kiếm xông tới.
Lưu Bá vội vàng chặn lại “Vương gia, với công phu của người, người đừng xông lên làm cho vương phi thêm phiền phức, để mình y đối phó là được rồi.”
Tiểu vương gia tức giận nói “Ta không phải muốn đi giúp đỡ, mà chỉ muốn đưa kiếm cho y thôi!” Lưu Bá nghe xong lảo đảo cả người tí nữa là té ngay xuống đất.
Cũng may là hai ngày nay lão đã quen với chuyện này, rất nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, cắn răng nói “Vương gia, người yên tâm, không có kiếm, vương phi vẫn có thể ứng phó được….Ơ?” Thấy dáng vẻ lưỡng lự của Lưu Bá, Đông Phương Hạo Diệp trông thấy thân hình Bắc Đường Diệu Nguyệt vụt qua, hình như đã không còn chống cự được nữa, các chiêu thức cũng trở nên mềm yếu không có sức.
Đông Phương Hạo Diệp toàn thân toát đầy mồ hôi lạnh quay qua hỏi Lưu Bá,“Lưu Bá, với võ công của ngươi, có thể giao đấu với hắc y nhân kia không ?”
Lưu Bá trầm ngâm: “Chắc là được…”
Tiểu vương gia không đợi lão nói xong, một cước đá lão vào vòng chiến, sau đó nhanh chóng tiến lên, khéo léo giơ kiếm đâm thẳng về phía hai người, giữ chặt Bắc Đường Diệu nguyệt rút lui.
“Diệu Nguyệt, ngươi không sao chứ?”
“….ta không sao.”
Bắc Đường Diệu Nguyệt thở hổn hển, toàn thân không còn sức lực nào, không đứng vững mà ngả người về phía bên cạnh.
Tiểu vương gia vội vàng ôm lấy eo y.
Woa….thật là thon, thật mềm mại, còn săn chắc nữa….A không, không, không! Ta đang nghĩ cái gì vậy! Bây giờ đâu phải là lúc nghĩ tới những chuyện này.
Tiểu vương gia lập tức hoàn hồn, trong lòng thầm mắng bản thân.
“Diệu Nguyệt, chúng ta đi !”
“Không được, phải bắt cho được hắn.”
Bắc Đường Diệu Nghuyệt cảm thấy toàn thân khó chịu, nhưng ý chí vẫn còn tỉnh táo.
“Lưu Bá, đón lấy!” Đông Phương Hạo Diệp ném kiếm về phía sau.
Lưu Bá nhận được kiếm, lập tức tràn đầy khí thế, hùng dũng xông lên.
“Được rồi, yên tâm đi, Lưu Bá sẽ bắt được hắn!” Tiểu vương gia quăng kiếm đi, toàn tâm toàn ý giao lại chiến trường cho Lưu Bá, liền nắm tay Bắc Đường Diệu Nguyệt chạy về phủ.
Đi được nửa đường, hai chân của Bắc Đường Diệu mềm nhũng không còn sức lực, ngã gục về phía trước.
Tiểu vương gia liền quay người, ôm trọn thân thể mềm mại nóng ấm ấy vào lòng.
Bắc Đường Diệu Nguyệt đã không còn chút sức lực nào, hơi thở gấp gáp, khí nóng phả liên tục vào cổ hắn.
Trong lòng của tiểu vương gia liền nóng lên, như đang bị lửa thiêu đốt, hắn vươn cả hay tay, ôm lấy Diệu Nguyệt.
“Ư…” Bắc Đường Diệu Nguyệt rên lên một tiếng, không tự chủ mà ôm lấy cổ hắn, dựa hẳn cả thân thể nóng hổi vào người hắn.
Trời ơi…Tiểu vương gia hai chân mềm nhũng, hơi thở thiếu chút nữa cũng trút hết ra ngoài.
Hắn cắn chặt môi dưới, cố duy trì một chút ý thức sau cùng, phóng như gió với một tốc độ nhanh chưa từng thấy, bay thẳng về phía vương phủ…..