Vương Gia, Vương Phi Muốn Cưới Thêm Người Khác

Chương 32:




"Nha đầu ngươi đây là dựa vào chổ hiểm chống lại ta! Ngươi không sợ ta chưa kịp khinh bạc ngươi đã chết đi rồi sao?" Mạc Kỳ Hàn khàn khàn nhắc nhở.
Nghe vậy Lăng Tuyết Mạn nhanh dừng động tác, ngẩng đầu thất kinh hỏi: "Đúng rồi lúc nãy ngươi bảo ngày mai là ngày chết của ta là ý gì?"
"Ha ha, rốt cục quan tâm tới sống chết của bản thân rồi hả?" Mạc Kỳ Hàn trêu tức, nheo mắt lại, "Muốn biết, trước lấy lòng ta! Nếu tâm tình ta tốt, có thể cứu ngươi, còn nếu ngươi làm không được, thì tối nay là lần cuối cùng ta nhấm nháp ngươi, về sau hai ta vĩnh biệt!"
"Ngươi lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn. Hèn hạ vô sỉ!" Lăng Tuyết Mạn lại kích động, hai tay hung hăng đánh đấm ngực Mạc Kỳ Hàn. Nàng bây giờ bị đè hai chân, thân mình bị ôm, chỉ có hai tay còn có thể cử động.
Mạc Kỳ Hàn nhíu lông mày, một chút cũng không so đo, nhưng nói: "Tùy ngươi! Cứ cho là ta như vậy, nhưng ta chỉ cho ngươi một cơ hội, ngươi muốn lấy lòng ta hay không? Nếu không muốn, ta sẽ chiếm đoạt ngươi sau đó rời đi. Ngươi cứ chờ đến sáng đi cùng hồn phách phu quân của ngươi đi!"
"Ngươi, ngươi khốn kiếp!" Lăng Tuyết Mạn dừng tay, thở hổn hển chất vấn: "Ngươi rốt cuộc có ý gì? Ai muốn giết ta? Chẳng lẽ lão già Hoàng Thượng kia lại thay đổi chủ ý muốn ta chôn cùng sao?"
"Sao?" Mắt Mạc Kỳ Hàn trầm xuống, nói: "Ngươi dám bất kính với Hoàng Thượng như vậy? Chỉ bằng một câu này của ngươi, bản công tử quyết định không phát thiện tâm. Ngươi chờ chết đi!"
Dứt lời muốn đứng dậy rời đi, không muốn đụng đến nàng.
Tim Lăng Tuyết Mạn đập mạnh vài giây, cắn môi. Tuy khuất nhục nhưng ý niệm muốn sống đã chiếm cứ toàn bộ đầu óc nàng, cuối cùng quyết định nói nhỏ: "Ta không trách móc hoàng thượng, ngươi khoan hãy đi..."
Nghe vậy Mạc Kỳ Hàn đã mặc áo đến một nửa, không quay đầu lại, chỉ lạnh lùng nói: "Ngươi có thể trách móc bản công tử trước đây bắt buộc ngươi, nhưng tuyệt không cho phép ngươi có nửa điểm bất kính với hoàng thượng. Đây cũng là giới hạn của ta. Ngươi nhớ kỹ chưa?"
"Ừ." Lăng Tuyết Mạn cúi gằm gật đầu. Nàng thật không phải là trinh tiết liệt nữ gì, nói trắng ra là chính là rất sợ chết. Nhưng chết không bằng sống, có ai lại nguyện ý chết đâu?
Mạc Kỳ Hàn hài lòng khẽ vuốt cằm, một lần nữa cởi toàn bộ quần áo ra.
Chỉ tiếc trời quá tối, Lăng Tuyết Mạn cái gì cũng nhìn không thấy, nếu không chỉ cần nhìn thấy quần áo quý báu của tên dâm tặc kia thì cũng có thể đoán được tám chín phần!
Nằm xuống, cánh tay vươn qua, cười nói: "Lại đây gối lên khuỷu tay ta."
"Ta... chúng ta có thể bỏ qua cái loại hành vi ghê tởm này mà nói chuyện một chút hay không?" Lăng Tuyết Mạn lúng ta lúng túng nói nhỏ.
"Ghê tởm?" Mạc Kỳ Hàn nhăn mi không vui nói: "Sao lại ghê tởm? Ta tự tin công phu cũng không kém, đối với ngươi cũng không thô bạo, ngươi không hài lòng chỗ nào?"
"Ta... ta muốn là cùng nam nhân mình thích làm loại thân mật này, nhưng với ngươi, ta lại hoàn toàn không biết gì cả, hoàn toàn xa lạ. Ta làm sao có thể..." Lăng Tuyết Mạn cắn môi không nói tiếp, cũng không nhìn bộ mặt mơ hồ của Mạc Kỳ Hàn, không cam lòng mà khổ sở.
Mạc Kỳ Hàn híp con ngươi, giật mình trong chốc lát, khẽ thở dài nhướng mày nói: "Là bản thân ngươi gối tới đây? Hay là muốn ta bắt ngươi lại đây? Cùng một câu nói ta không thích nói hai lần!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.