Vương Gia Muốn Xuất Giá

Chương 23:




“Phụ hậu nói vậy có chút không thỏa đáng rồi.”
“Thiên Tường, ngươi có ý gì?” Nam hậu nhíu mày không vui nhìn về phía nữ tử mặc trường bào tím.
Nữ nhân khoảng trên đôi mươi, dung mạo tuy không tính là xinh đẹp nhưng ngũ quan lại rất hài hòa điềm đạm, tạo cho người khác cảm giác đáng tin cậy, khóe môi hơi nhếch lên như luôn vương nét cười. Người này không ai khác chính là đương triều Tuyên vương Phượng Thiên Tường.
Phượng Thiên Tường hướng nam hậu cung kính chắp tay, nói “Thỉnh phụ hậu bớt giận. Nhi thần chỉ vì sự an nguy của mẫu hoàng và phụ hậu mà thôi.”
“Chuyện này thì quan hệ gì đến an nguy của bệ hạ? Bổn cung thấy ngươi đây là đang hồ ngôn loạn ngữ, chuyện bé xé ra to.” Phượng Thiên Tường này đúng là một chút cũng không ngừng tìm chuyện. Nam hậu trong lòng cười lạnh.
Phượng Thiên Tường không hề run sợ trước uy thế của nam hậu, giọng vẫn đều đều nhẹ nhàng nói “ Theo như phụ hậu nói thì nữ tử này người chỉ mới gặp qua một lần, không biết rõ về nàng ta mà chỉ là suy đoán. Mặc dù là bằng hữu kết giao của Thái nữ, nhưng người ta vẫn nói, giang hồ hiểm ác, loại người nào mà không có? Thứ cho nhi thần nói thẳng, để cho một người lai lịch bất minh như này dễ dàng tiến cung, chỉ sợ…” Nói đến đây, Phượng Thiên Tường mắt khẽ híp lại đầy ẩn ý.
“Phượng Thiên Tường! Ngươi nói vậy là có ý gì?!” Nam hậu tức giận lớn tiếng.
“Ca ca, Tường nhi cũng chỉ một lòng suy nghĩ vì bệ hạ, ngươi cũng không thể không phân rõ trắng đen quở trách nàng như vậy a.”
Người lên tiếng là một nam nhân ngồi gần với nam hậu nhất. Chỉ cần quan sát phục sức hoa lệ cùng vị trí hiện tại của hắn cũng có thể biết được, địa vị người này tại hậu cung chỉ đứng sau duy nhất Hoàng Hậu: Triệu quý phi – phụ phi của Phượng Thiên Tường.
“Bổn cung đang nói chuyện, khi nào thì đến lượt một phi tần như ngươi lên tiếng.”
Nam hậu vẻ kiêu ngạo nhìn Triệu quý phi, toàn thân toát lên sự cao cao tại thượng, tựa phượng hoàng cao quý nhìn xuống một ma tước nho nhỏ.
Hai chữ ‘phi tần’ như có như không được nhấn mạnh đánh trúng vào nỗi đau của Triệu quý phi. Đời này hắn hận nhất chính là hai chữ này. Luận gia thế, muội muội Bạch Lăng Thần là đương triều Hữu tướng, hắn cũng có một mẫu thân là đương triều Tả tướng. Luận tướng mạo, Bạch Lăng Thần xinh đẹp tuyệt diễm, hắn cũng quốc sắc thiên hương chẳng kém. Hai người đều đồng tuổi, trước đây nổi danh là kinh thành song xu.
Vậy mà dựa vào cái gì Bạch Lăng Thần được ngồi trên ngôi vị Hoàng Hậu, còn hắn chỉ là một cái quý phi!
“Ngươi!” Triệu quý phi oán hận trong lòng, nhưng cũng chẳng thể làm được gì.
Nữ nhân có thể tam phu tứ thị, nhưng chính phu thì chỉ có một. Hay nói trắng ra lang thị thật ra là nam hầu cao cấp, nô thì chỉ là nô, vĩnh viễn không thể so sánh với chính phu được. Sự thật rành rành ra đó, Triệu quý phi chỉ biết hướng nữ hoàng bày ra vẻ mặt tổn thương sâu sắc, mi chớp vài cái đã nhiễm sương che đi sự ngoan độc nơi đáy mắt.
“Bệ hạ, Hoàng Hậu hắn...”
Vừa thấy Triệu quý phi nước mắt lưng tròng, nữ hoàng đã cảm thấy phiền chán, không kiên nhẫn phất tay, nói “Được rồi. Hôm nay là sinh thần của trẫm, trẫm không muốn làm không khí mất vui. Lui xuống hết đi, không có lần sau đâu.”
“Tạ hoàng thượng/mẫu hoàng khai ân.”
Vân Khinh thầm thở ra một hơi nhẹ nhõm.
Trong triều hiện tại ngấm ngầm chia làm hai lực lượng. Cầm đầu quan võ là Hữu thừa tướng Bạch Chúc Dung, hẫu thuẫn của Thái nữ. Cầm đầu quan văn là Tả thừa tướng Triệu Nam, hậu thuận của Tuyên vương. Còn có một số bộ phận nhỏ theo phái trung lập, yên lặng một bên quan sát.
Hiện tại hai đảng Thái nữ và Tuyên vương không ngừng minh tranh ám đấu vô cùng gay gắt. Đỉnh điểm là vào năm năm trước khi Thái nữ lập được công trạng lớn. Phía Tuyên vương chắc chắn là lòng nóng như lửa đốt, không thể ngồi yên là điều có thể lí giải.
Tất cả trong lòng thầm hiểu như vậy…
“Chư vị, hôm nay không cần quá coi trọng lễ tiết, cứ tự nhiên thưởng thức. Đến, trẫm mời các ngươi một ly.”
“Chúng vi thần không dám. Mời hoàng thượng…”
Yến tiệc lại quay về quỹ đạo vốn có, từng người từng người đi đến hướng nữ hoàng chúc mừng, dâng lên những món lễ vật vô cùng phong phú.
Vân Khinh ngồi im một chỗ tránh gây thêm rắc rối ngoài ý muốn nào nữa, chỉ quay sang trao đổi vài câu làm quen với Yến vương Phượng Thường Hy – muội muội đồng phụ của Phượng Thanh La.
“Nghe hoàng tỷ nhiều lần nhắc đến ngươi, hôm nay mới có dịp gặp mặt. Ngươi đúng là rất đặc biệt.” Phượng Thường Hy ngang tuổi Vân Khinh, tính cách vẫn còn trẻ con cười hi hi nói.
Vân Khinh có chút xấu hổ sờ sờ chóp mũi “Đâu có, chỉ là chút chuyện hiểu lầm thôi. Mong Yến vương đừng để bụng.”
“Cái gì mà Yến vương? Gọi ta Thường Hy là được rồi. Ta cũng gọi ngươi Khinh Khinh giống hoàng tỷ được không?”
“Đương nhiên là được.” Vân Khinh vui vẻ gật đầu.
“Thường Hy sinh vào đầu năm, muội sinh cuối năm. Tính ra nàng vẫn lớn hơn muội, muội phải gọi nàng là Thường Hy tỷ mới đúng.” Phượng Thanh La ngồi một bên nói chêm vào.
Bằng tuổi thì cần gì phải tính toán từng tháng như vậy chứ? Vân Khinh bĩu môi nhìn Phượng Thanh La nhưng cũng lười phản bác, coi như đồng ý.
“Vậy... Khinh Khinh, rốt cuộc thì dấu son trên trán muội là sao vậy? Có phải là ý trung nhân của muội hay không? Công tử nhà ai thế?” Phượng Thường Hy máu bát quái nổi lên hỏi dồn dập, hai mắt sáng lấp lánh nhìn Vân Khinh.
“Cái này...” Vân Khinh có chút lúng túng, đưa mắt nhìn Phượng Thanh là cầu cứu. Ai ngờ nàng ta cũng đang mở to mắt nhìn nàng hóng chuyện.
Đưa mắt nhìn quanh một vòng, vô tình bắt gặp vẻ chán ghét của Vân Chi Duẫn bàn kế bên, vẻ mặt cười đến vô lại của Phượng Hy Quân,… nàng hạ thấp giọng nói “Chuyện này ở đây nói có chút không tiện. Muội sẽ kể lại sau.”
Phượng Thường Hy cũng không phải là người không hiểu chuyện gật đầu, vừa ăn vừa tán sang chuyện khác.
Vân Khinh cũng bắt đầu chăm chú dùng bữa, thỉnh thoảng đáp lại vài câu.
Tuy nhiên, cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng.
“Nha? Vị Vân tiểu thư này không biết sẽ dâng bệ hạ lễ vật gì đây?”
Triệu quý phi chợt lên tiếng khiến Vân Khinh nghẹn một miệng đồ ăn.
Trong lòng kêu gào, ngay từ đầu nàng đồng ý Phượng Thanh La đến đây đúng là một sai lầm a.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.