Vương Gia! Đừng Làm Bậy

Chương 12.1:




Mặt nước bình lặng phản chiếu ánh mặt trời, thật đẹp. Để bản thân yên lặng nhẹ nhàng trôi, cái lạnh của nước ở tháng một xuyên vào da thịt cũng không làm cho nữ nhân cảm thấy khó chịu. Đột nhiên trở mình lặn sâu xuống dưới nước, mặc cho nước bao vây càng ngày càng lấy đi không khí cho đến khi cảm thấy dần chìm xuống đáy hồ mới trở mình bơi lên. Và rồi hành động ấy cứ lặp đi lặp lại nhiều lần. Đã lâu rồi Nhược Thiên chưa cảm nhận được khoảng khắc cận kề cái chết nên hôm nay liền muốn hành hạ bản thân một lần. Chỉ có khi nào từng tế bào trên cơ thể bị bao vây bởi dòng nước thì nàng mới cảm thấy yên bình.
Nhược Thiên tự nở nụ cười xem thường bản thân mình, nhìn xem bản thân đang làm chuyện gì đi. Chỉ vì con tim không tự chủ mà đã trao tình cảm cho người khác, để rồi tự dằn vặt chính con người mình. Nàng tự nhận mình là nữ nhân kiên cường nhưng đến cuối cùng nàng vẫn chỉ là nữ nhân nhỏ bé thôi, nàng vẫn quỵ lụy vì tình.
Bản thân yên bình trong nước, Nhược Thiên nghe rõ tiếng nói rất quen thuộc ở trên bờ đang gọi tên mình. Nàng không để tâm đến, cho đến khi sắp mất đi chút không khí ít ỏi mới ngoi lên mặt nước. Khẽ mỉm cười xem như lời chào đến hình dáng trên bờ. Gia Minh sao hắn ta lại đến đây?
"Nhược Thiên, nàng lên đây" Gia Minh hét lớn
Lại nở một nụ cười xinh đẹp đến đáng ghét để đáp lại. Nhược Thiên lại thả mình xuống nước mặc cho lời gọi của Gia Minh.
Có thể do quá tức giận vì Nhược Thiên hoàn toàn không để ý đến lời nói của mình mà Gia Minh đã nhảy xuống.
Cảm giác chân gần đụng xuống đến đáy hồ, không khí cũng dần dần mất đi thì liền bị một lực mạnh kéo lên.
"Nàng điên sao?" kéo mạnh nàng ngoi lên mặt nước liền hét lớn.
Gia Minh đã đứng trên bờ theo doĩ hành động của nàng từ rất lâu nhưng nàng vẫn tiếp tục thực hiện hành động của mình mà không để ý đến hắn. Hắn không thể hiểu nàng làm gì mà cứ chui xuống nước cho đến một lúc lâu mới ngoi lên. Cứ đến lúc lâu hắn tưởng nàng đã chết ở dưới nước rồi, hắn định nhảy xuống thì nàng lại ngoi lên.
“Để ta yên” khẽ nhíu mày khó chịu, tên này là đỉa hay gì mà bám chặt nàng thế. Nàng chỉ muốn được yên tĩnh một chút thôi mà cũng không được là sao.
“Nàng muốn tự xác hay gì mà làm hành động đó” tức giận nắm chặt vai nữ nhân không chịu nghe lời kia, nàng đã quá xem thường tính mạng của mình rồi.
Bật ra nụ cười điên cuồng, nàng đã từng chết một lần, có được cơ hội thì sao lại không sống tiếp mà lại đi tự xác. Nhảm Nhí ! . Nhược Thiên vùng vẫy thoát khỏi tay của Gia Minh, sau đó lại lặn sâu xuống nước. Nàng chỉ muốn ổn định lại cảm xúc của mình lúc này thôi.
Thấy hình dáng kia ngày càng đi sâu xuống nước, Gia Minh chỉ còn cách đi theo.
Đang thả mình lơ lửng giữa nước thì cảm giác có ai đó đang ở gần mình, Nhược Thiên mở hờ mắt ra thì thấy cái tên điên khùng kia cũng đang mặc cho bản thân mình trôi lơ lửng giống nàng. Hắn muốn chết thì cứ nói, chết đuối sẽ rất khó coi. Đến một lúc lâu, cảm thấy hắn ta đã đến giới hạn của mình mà vẫn chưa chịu ngoi lên, khẽ thở dài trong lòng liền dùng lực mà lôi mạnh hắn lên.
“Ngươi đừng làm tổn hại bản thân, đi lên đi, ngươi đừng lo, ta sẽ không chết” nói rồi lại lặn sâu xuống nước.
--- ------ -------
Trong hoa viên, một bóng hình đơn côi lẻ bóng ngồi một mình thẩn thờ nhìn ngắm phía xa.
Bạch Quý ngồi im lặng rất lâu để suy nghĩ.
Hắn phải làm thế nào với sự thật này đây, ngay cả lòng mình hắn cũng không hiểu thì có quyền gì để nói chuyện với vương gia. Nàng nói nàng không phải là vương gia lúc trước, vậy rốt cuộc là con tim hắn đi về hướng nào. Là vương gia lúc trước hay là nàng?
Cảm thấy lòng ngực mình đau nhói, đưa tay lên ngực trái nơi có trái tim đang đau đớn không nói thành lời. Hắn phải làm gì đây?
Đang khổ tâm với suy nghĩ của chính bản thân mình thì lại nhìn thấy một hình dáng lam y đang tiến lại gần. Hắn biết người này, Gia Minh. Nhưng làm gì mà cả người hắn ướt hết thế kia.
“Ngươi chắc hẳn biết ta?” vuốt nước bám trên tóc mình, khuôn mặt trầm tĩnh hướng Bạch Quý mà hỏi.
Khẽ gật đầu nhẹ.
“Đi theo ta” dùng lực kéo mạnh Bạch Quý, sau đó dùng khinh công đưa hắn đi.
Chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra, sao Gia Minh lại bắt hắn. “Ngươi đưa ta đi đâu”
Đáp lại chỉ là sự im lặng đến đáng sợ, chỉ nghe thấy tiếng gió thoảng qua tai.
Bạch Quý không biết Gia Minh đưa mình đến đâu, hắn chỉ biết đó là một nơi rất xa bởi vì khi đến nơi thì mặt trời đã khuất sau núi mất rồi.
Quan sát xung quanh, Bạch Quý chỉ thấy đây là một nơi rất hẻo lánh không một bóng người, chỉ có cây và một cái hồ rất lớn. Chuyển sự chú ý đến giữa hồ, một hình dáng xinh đẹp rất quen thuộc, đó không phải là vương gia hay sao ? Nhưng sau ngài lại ở đây.
Đang tính quay sang hỏi Gia Minh chuyện gì đang xảy ra thì đã không thấy hắn. Sau đó lại chuyển tầm mắt về hình dáng xinh đẹp thì thấy vương gia đang lặn xuống nước.
Đã trải qua một lúc lâu mà chưa thấy bóng hình của người ngoi lên nước. Không phải đã có chuyện gì xảy ra chứ. Tâm tình vô cùng hoảng loạn, chạy nhanh lại bên hồ gọi lớn tên người. Vương gia, ngài đừng chết. Vẫn cứ hét lớn lên trong vô vọng chỉ cầu mong người ở dưới nước có thể nghe thấy được tiếng của hắn.
Cảm xúc không tự chủ mà đã rơi lệ. Tim đau như có hàng ngàn mũi kim đâm vào. Phải rồi, từ lâu trong tâm trí của Bạch Quý hắn đã phai mờ đi hình bóng của vương gia trước kia rồi, hắn đã khắc sâu hình dáng của nàng kể từ lần đầu nàng đưa hắn ra khỏi nơi tối tăm lạnh lẽo kia rồi. Ngay ngày đầu hắn đã trao tình cảm cho nàng rồi, mà hắn lại không nhận ra. Hắn yêu nàng – người xa lạ đến từ nơi khác. Hắn nhớ nụ cười, nhớ sự dịu dàng, nhớ giọng nói ấm áp của nàng. Chỉ cầu mong nàng đừng rời xa hắn, hắn sẽ chết mất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.