Vương Gia, Đi Thong Thả

Chương 6: Hôn lễ




Khánh Nguyên năm thứ 3, ngày 13 tháng 7, ngày đại hôn của Thành Vương. Đối với dân chúng bên trong thành Lạc Dương mà nói bọn họ đây là được xem cảnh tượng náo nhiệt nhất trong đời. Sắc đỏ trãi dài mười dặm, hoa tươi khắp đường, lễ nhạc rung trời. Thành Vương mặc lễ phục đỏ cưỡi ngựa trắng đi trên đường, anh tuấn rạng ngời, mặt hoa như ngọc. Theo sau ngựa của Vương gia là đại kiệu tám người khiên chầm chậm hướng về Thành Vương phủ.
Bách tính hai bên đường chen chúc nhau xem náo nhiệt, những cô nương trẻ tuổi vừa đố kị với vận may của tân nương, vừa cảm mến Thành vương tuấn tú. Những bà cô sồn sồn cảm thán mình sinh ra không gặp thời. Những gã thương nhân thì kinh ngạc khi trông thấy tài lực của Thành vương gia. Đây là cảnh bao nhiêu người nằm mơ cũng không tưởng tượng nổi.
Phương Hàng ở trong hoàng cung nghe thủ hạ của hắn báo cáo tình hình xong liền nói: “Ồ? Trẫm không nghĩ hoàng đệ lại làm lớn đến thế, bất quá, cưới một vị thiên kim nhà quan tam phẩm mà thôi, có cái gì đáng giá mà đệ ấy lại khoa trương.”
Phương Hàng nhìn một chút thánh chỉ trên tay lại tiếp: “Thôi vậy, trẫm làm ca ca cũng nên tặng cho y một phần đại lễ.” Nói xong cầm lấy ngọc tỷ bên cạnh ấn xuống.
“Người đâu, đem ý chỉ của trẫm đến chổ Thành vương phủ đi, chúc mừng Thành vương tân hôn đại hỉ.”
Đại thái giám trong điện nghe thấy liền bước nhanh đến nhận thánh chỉ đáp: “Nô tài tuân mệnh.”
Bên này Thành vương phủ, kiệu hoa vừa dừng lại. Phương Đàn trên ngựa trắng bước xuống, dưới sự chỉ dẫn của bà mối đi đến trước kiệu hoa dùng chân đá cửa kiệu. Tiếp theo là một bé gái năm, sáu tuổi theo tân nương đứng trước cửa kiệu, Phương Đàn thấy thế liền đi tới nâng tay Tống Ứng Diêu. Cảm giác trên tay xiết chặt, Phương Đàn dùng tay mình vỗ vỗ bàn tay Tống Ứng Diêu an ủi, Tống Ứng Diêu nghiêng đầu nhìn Phương Đàn cách một tầng khăn voan đỏ dần dần bình tĩnh lại.
Bước qua cửa phủ, tiếp theo hai người dìu nhau đến một căn phòng có cửa sơn đỏ, lại vượt qua một lò than, bước đi trên thảm đỏ trước hỉ đường. Thái phi đang ngồi ở phía trên hiền hòa nhìn hai người.
Hai người vừa muốn bái đường, đột nhiên ngoài cửa truyền đến âm thanh: “Thánh chỉ đến” làm tất cả mọi người dừng mọi động tác. Nghe giọng nói, đó là Đại thái giám do Hoàng thượng phái đến - Thạch Tu.
Thạch Tu đứng lại nhìn lướt qua, thấy mọi người có vẻ lo lắng, cuối cùng hướng về Phương Đàn nói: “Vương Gia còn không mau tiếp chỉ?”
“Được” Phương Đàn trả lời xong kéo vạt áo liền quỳ xuống, tất cả mọi người đều đồng loạt quỳ theo, Tống Ứng Diêu đỡ Thái phi cũng quỳ xuống.
Thạch Tu thấy tất cả mọi người đều đã quỳ mới mở thánh chỉ ra tuyên đọc lời chúc phúc cùng đại lễ của Hoàng Thượng ban cho Phương Đàn và Tống Ứng Diêu.
Thạch Tu miễn lễ, khuôn mặt tươi cười dịu dàng nói với Phường Đàn: “Hoàng thượng bận bịu chính sự vì thế không đến tham dự hôn lễ của Vương Gia được, ngài chỉ phái lão nô đến tuyên chỉ, Vương Gia thứ lỗi.” Các đại thần dưới trướng nghe lời ấy liền biết hoàng thượng là không muốn đến, vốn dĩ bọn họ biết Thành vương gia không phải người lòng dạ hẹp hỏi, nhưng cũng khó tránh khỏi lo lắng thay cho Thành Vương gia, không biết Thành vương sẽ phản ứng như thế nào.
Phương Đàn chỉ trả lời: “Hoàng thượng trăm công nghìn việc, sao thần đệ có thể làm phiền! Khẩn cầu công công sau khi về thay thế bản vương cảm tạ Hoàng thượng ban ân.”
“Đây là tất nhiên.”
Lúc này Thái phi xen vào nói: “Công công hay là dùng chén rượu nhạt rồi hãy về.”
Thạch Tu khom lưng quay về phía Thái phi: “Đa tạ ý tốt của Thái phi ý, nô tài phải về cung phục chỉ.”
Thái phi gật đầu, Thạch Tu thi lễ với Phương Đàn: “Vậy nô tài xin cáo từ.”
Phương Đàn đưa mắt ra hiệu cho Phương Đại đang đứng bên cạnh, Phương Đại lập tức lấy trong ống tay áo ra đưa cho Thạch Tu một túi bạc.
Phương Đàn nói: “Cảm tạ công công nhọc công một chuyến.”
Thạch Tu xóc xóc túi tiền trên tay, cảm giác được nằng nặng mới cười nói: “Đây là nô tài phải làm.”
Thạch Tu đi rồi, hôn lễ tiếp tục tiến hành rất thuận lợi.
Đến đêm, Phương Đàn cáo từ mọi người hướng phòng hoa chúc mà đi. Đi tới nửa đường đột nhiên bị người gọi lại, nàng quay đầu nhìn hóa ra là Thượng thư bộ Lễ, người vẫn hay giúp đỡ nàng.
Thượng thư bộ Lễ đi tới trước mặt Phương Đàn thi lễ: “Tham kiến Vương Gia.”
“Miễn lễ.” Sau khi Phương Đàn cho hắn đứng lên mới hỏi “Không biết Thượng thư bộ Lễ tìm bản vương có chuyện gì?”
“Chuyện này...” Thượng thư bộ Lễ sắc mặt do dự nói.
“Có lời gì xin mời nói thẳng, không cần lúng túng.”
“Không biết Vương Gia trong lòng đang suy nghĩ gì?” Thượng thư bộ Lễ nghe được Phương Đàn nói như vậy, liền trực tiếp hỏi ra câu hỏi.
“Ngươi cảm thấy bản vương trong lòng đang suy nghĩ gì?” Phương Đàn lại hỏi ngược lại.
“Chuyện này...” Thượng thư bộ Lễ bị câu nói này của Phương Đàn làm cho nghẹn đến nữa ngày không nói ra được một câu.
Phương Đàn không kiên nhẫn, nhíu lại lông mày nói rằng “Nếu như Thượng thư bộ Lễ không có chuyện gì, xin mời lui ra, bản vương còn có việc.” Còn có việc... Còn có việc... Lúc này có thể có chuyện gì, lẽ nào chuyện này có thể so với chuyện của hắn còn quan trọng hơn sao? Thượng thư bộ Lễ bị Phương Đàn làm tức thiếu chút nữa phun ra máu.
“Vương Gia nhất định phải cân nhắc!” Thượng thư bộ Lễ nhìn Phương Đàn xoay người muốn đi, liền khuyên nhủ nói với theo.
Phương Đàn không thèm để ý đi thẳng, những người này từng người một đều không có ý tốt, bọn họ vẫn hi vọng mình đứng ra đối nghịch với Phương Hàng, thật ra bọn họ cũng chỉ vì thăng quan tiến tước, xưa nay không để ý đến cảm nhận của nàng.
Hai nha hoàn đứng trước của phòng hoa chúc nhìn thấy Phương Đàn từ xa đi đến, cùng nhau hành lễ: “Vương Gia “
Phương Đàn khoát tay: “Đi xuống đi.”
“Vâng.” Nha hoàn nói xong liền lui xuống.
Trong phòng, Tống Ứng Diêu nghe được bên ngoài có tiếng, căng thẳng, tay xiết chặt đặt trên đầu gối.
Phương Đàn chờ nha hoàn đi rồi mới xoay người quay về cửa, tay giơ lên bỗng dừng lại chốc lát, do dự một chút mới đẩy cửa ra.
Kẹt kẹt một tiếng, lại một tiếng, Tống Ứng Diêu sống lưng căng cứng, vội vàng ngồi ngay ngắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.