Vương Gia, Đi Thong Thả

Chương 36: Hội tụ cùng quan viên




“Ngoại trừ chuyện này, Lý đại nhân còn có chuyện gì nữa không?” Phương Đàn hỏi.
Lý Thanh Nhữ thức thời đáp rằng: “Không có chuyện gì, hạ quan bây giờ xin cáo từ.” Sau khi được Phương Đàn cho phép liền rời đi.
Chờ người đã đi xa, Tống Ứng Diêu cầm lấy thiệp trên bàn mở ra xem, vừa nhìn vừa hỏi: “Vương Gia thật sự muốn đi bữa tiệc này sao?”
Phương Đàn đang uống trà, nghe vậy nhíu mày hỏi ngược lại: “Tại sao không đi?”
Tống Ứng Diêu cau mày, bằng trực giác nàng cảm nhận mới nói với Phương Đàn: “Thiếp thế nào cảm giác Lý đại nhân không có vẻ gì là một vị quan tốt.”
“Có phải là quan tốt hay không cũng chưa thể kết luận. Vạn nhất không thể nhìn mặt mà bắt hình dong đây?” Phương Đàn buông chén trà xuống tiếp tục nói “Bản vương sẽ phái người điều tra hắn và đồng liêu của hắn, như vậy có thể rõ ràng. Hơn nữa bản vương cũng muốn mượn tiệc rượu lần này thăm dò sông nước Giang Nam sâu bao nhiêu.”
Tống Ứng Diêu gật đầu, đối với ý nghĩ của Phương Đàn rất tán thành: “Vương Gia tuyệt không thể bỏ cho bọn tham quan ô lại”
Phương Đàn: “Hơn nữa cũng không thể oan uổng một vị quan tốt.”
Tống Ứng Diêu: “Cái kia Vương Gia muốn làm sao trừng phạt bọn họ?”
Phương Đàn cười lạnh nói: “Nếu như bọn họ có thể thức thời thu tay hãy còn kịp, bản vương có thể tha cho bọn họ một mạng. Nếu như bọn họ còn không biết sợ hãi, nhất định phải đem bọn họ nghiêm trị không tha!” Nàng đưa tay cầm lấy thiệp mời trong tay Tống Ứng Diêu để xuống, nắm tay của nàng ấy đem nàng ấy ôm vào trong lòng, nét mặt bớt lạnh lùng, ôn hòa cười: “Không nói những này, còn hơn một tháng nữa chính là tị tiết (ngày tị đầu tháng ba, lễ cầu mát). Xem ra tị tiết năm nay chúng ta phải ở Giang Nam rồi”
“Chỉ cần có thể bồi tiếp Vương Gia, ở đâu cũng tốt.” Tống Ứng Diêu thật lòng trả lời. Nàng vốn nghĩ thời gian Vương Gia đi Giang Nam, nàng sẽ vò võ trong vương phủ kinh thành chờ mong, mỗi ngày dựa vào thêu thùa đọc sách nhớ nhung Vương Gia cho qua hết thời gian. Căn bản nàng cũng không nghĩ Vương Gia sẽ phái người mang nàng đến bên cạnh ngài ấy, dẫn nàng theo đi Giang Nam. Nàng từng lo lắng chính mình sẽ có hay không một ngày liền biến thành khuê phòng oán phụ...
Tống Ứng Diêu nói này làm rất hài lòng Phương Đàn cười to, kế tiếp mới nói rằng: “Nghe nói Giang Nam phong cảnh hữu tình, chờ khi bản vương rãnh rỗi sẽ dẫn nàng đi khắp nơi chịu không?”
Tống Ứng Diêu vui vẻ gật đầu: “Được.”
Đường phố náo nhiệt, quán nhỏ tiểu điếm một gian kề một gian, đứng ở đầu đường không nhìn thấy được cuối đường. Hai bên đường tiếng mời chào, ra giá nối tiếp nhau, ai cũng muốn rao càng to càng lớn hơn sạp hàng bên cạnh. Bỗng nhiên từ chỗ góc đường yên tĩnh xuất hiện một cỗ kiệu uy nghi đang đến hấp dẫn ánh mắt của các tiểu thương. Bọn họ đua nhau nhìn kỹ cỗ kiệu kia, hi vọng nó có thể dừng lại trước sạp hàng của mình, sau đó người bên trong cỗ kiệu bước ra mua ít vật dụng của mình. Tuy rằng không hy vọng là bao nhưng dù gì cũng còn nhen nhóm chút ít, vạn nhất bên trong là một tiểu thư con nhà danh giá thì sao đây? Những tiểu thương bán son phấn nghĩ đây là một cơ hội, càng thêm ra sức chào mời hàng hóa của mình. Mà những hàng ăn chỉ tập trung khách hàng của mình, đâu ai có tâm tư đi quản người trong kiệu, họ nghĩ chính mình cũng không thể mang thức ăn lề đường cho các quan to quý nhân a.
Các tiểu thương thấy cỗ kiệu nhanh chóng đi qua, một điểm ý tứ dừng lại đều không có. Họ đành thu hồi ánh mắt, trong lòng vẫn chưa nhụt chí, nếu cố gắng tổng sẽ gặp được một tiểu thư muốn mua son phấn.
Ở Giang Nam phồn thịnh này, có thể nhìn thấy cỗ kiệu như thế là chuyện bình thường, Giang Nam nhiều người, quan chức cũng nhiều, hơn nữa cũng không phải chỉ có quan lại mới có thể ngồi kiệu, chỉ cần có tiền bất kể là ai cũng có thể ngồi trên kiệu. Căn bản sẽ không có ai đi suy đoán bên trong kiệu là người nào. Nhưng có một việc chính là kiệu phu chân bước chỉnh tề nhất trí, bất kể đi như thế nào cỗ kiệu kia vẫn nửa phần không lay động, đây tuyệt đối không phải kiệu phu bình thường có thể làm được.
Kiệu dừng lại trước một gian tửu lâu, tùy tùng bên cạnh bước ra ngẩng đầu lên nhìn bảng hiệu rồng bay phượng múa, xác nhận đã đến đúng nơi mới trở về đến bên cạnh kiệu báo cáo: “Vương Gia, đã đến Đỗ Khang tửu lâu”
Người trong kiệu đang nhắm mắt dưỡng thần, lông mày hơi cau lại, bỗng mở ra ánh mắt sáng ngời. Hoán Sơn đưa tay vén màn kiệu, Phương Đàn từ trong cỗ kiệu bước ra chỉnh trang quần áo một chút, trực tiếp tiến vào tửu lâu.
Lần này Phương Đàn là thường phục xuất hành, trước khi ra ngoài Tống Ứng Diêu nói nàng mang thêm vài người, đều bị nàng từ chối. Nàng chỉ đi gặp mấy cái quan lại mà thôi, cần gì phải điều động nhiều người, vì thế bên người chỉ dẫn theo Hoán Sơn.
Chưởng quỹ ánh mắt sắc bén, thoáng qua liền có thể nhìn ra thân phận bất phàm của Phương Đàn, liền xông xáo hô hoán: “Tiểu nhị, có khách đến.”
“Vâng“. Tiểu nhị nghe tiếng xoay người qua thấy chưởng quỹ của mình nháy mắt một cái, lập tức hiểu ý gật đầu. Hắn đi thẳng đến trước mặt Phương Đàn cùng Hoán Sơn cúi đầu hỏi: “Hai vị khách quan, cần thứ gì?”
Hoán Sơn quan sát đánh giá khắp tửu lâu một lượt, nghe vậy mới hỏi: “Lý Thanh Nhữ Lý đại nhân ở nơi nào?”
Tiểu nhị lại nghi hoặc hỏi: “Không biết hai vị tìm Lý đại nhân có chuyện gì?”
Hoán Sơn đáp: “Chủ nhân nhà ta là do Lý Đại nhân mời tới.”
Tiểu nhị bỗng nhiên tỉnh ngộ: “Hai vị xin mời đi theo tiểu nhân.”
Hai người đi theo tiểu nhị đến một cầu thang, chân mới vừa bước lên một bậc, Lý Thanh Nhữ ở trên lầu đã nhìn thấy bọn họ, vội vã từ lầu trên chạy xuống đi tới trước mặt Phương Đàn hành lễ: “Vương Gia.”
Phương Đàn dừng bước lại: “Đứng lên đi.”
Lý Thanh Nhữ vẻ mặt tươi cười đứng lên: “Tạ ơn vương gia.” Hắn xoay người sừng sộ với hầu bàn quát lớn nói: “Nơi này có bản đại nhân, ngươi lui xuống đi.”
Tiểu nhị trong lòng biết người trước mặt chính mình không trêu chọc nổi, nhanh chóng khom lưng đáp: “Vâng.” Sau khi tiểu nhị rời đi, Lý Thanh Nhữ quay người lại, cười quyến rũ hướng về Phương Đàn nói: “ Vương Gia ngài rốt cục đến rồi, hạ quan chờ ngài đã lâu.”
Phương Đàn nghiêm túc đáp: “Thật sao?”
Lý Thanh Nhữ gật đầu liên tục nói: “Dạ vâng dạ vâng.” Lại ra dấu tay xin mời: “Vương Gia mời đến bên này.”
Phương Đàn đi lên thang lầu, Hoán Sơn theo sát sau lưng của nàng, ánh mắt thỉnh thoảng vẫn nhìn xung quanh tửu lâu.
Ba người đi lên trên một tầng lầu trang nhã, thừa dịp Lý Thanh Nhữ đang mở cửa, Hoán Sơn một bước đến bên người Phương Đàn nói nhỏ vào tai của nàng: “Vương Gia an toàn.”
Phương Đàn gật đầu, Hoán Sơn lại nhanh chóng trở về vị trí ban đầu. Lý Thanh Nhữ sau khi mở cửa ra đứng nghiêm trang bên cạnh cửa cười híp mắt nói với Phương Đàn: “Vương Gia, mời vào” đối với những chuyện vừa xãy ra hắn không hề hay biết gì.
Trong phòng hội quan chức đang đàm tiếu hoan hỉ, nhìn thấy cửa mở ra nghĩ rằng là Lý Thanh Nhữ có lẽ không đón được người, đang chuẩn bị cười nhạo hắn một phen. Đâu ngờ người đi vào lại là Phương Đàn, mấy người nụ cười trên mặt nhất thời cứng đờ. Không khí đang náo nhiệt bỗng chốc yên lặng như tờ.
“Ầm” một tiếng, chén rượu từ tay vị quan nào đó rơi xuống đất vỡ tan tành. Rượu lạnh văng tung tóe khắp nơi liền mang hắn tỉnh táo trở lại cuống quít quỳ xuống dập đầu thỉnh an: “Hạ quan tham kiến Vương Gia.” Mấy người còn lại cũng hối hả hành lễ: “Hạ quan tham kiến Vương Gia.”
Phương Đàn cười nói: “Các đại nhân không cần đa lễ.” Nói xong liền đến đỡ một người trong số đó.
Người kia vội vã lùi về sau: “Hạ quan không dám.”
Phương Đàn bất đắc dĩ, thu tay về nói: “Vậy thì mau đứng lên đi.”
“Tạ ơn vương gia.” Lúc này bọn họ mới dám chậm rãi đứng lên, nhưng vẫn như trước không dám ngẩng cao đầu.
Lý Thanh Nhữ đứng phía sau Phương Đàn dương dương tự đắc nhìn bọn họ.
Bọn người này bình thường đều xem thường hắn là kẻ mua quan bán chức, cho rằng hắn vĩnh viễn không sánh được bằng bọn họ học hành gian khổ cao sang quyền quý. Bây giờ rõ mặt chưa! Chính hắn là người có thể mời Vương Gia đến đây! Đến cùng là ai lợi hại hơn? Hơn nữa còn được nhìn thấy bọn họ ở trước mặt mình khom lưng uốn gối, cuối cùng cũng coi như có thể trút cơn giận. Hắn lộ vẻ vui mừng ra mặt nói với Phương Đàn: “Vương Gia, xin mời ngồi!”
Phương Đàn nghe theo hắn sắp xếp, ngồi ở vị trí giữa các quan viên. Hoán Sơn đứng hầu sau lưng của nàng không chút biến sắc quan sát mọi người nhằm phòng ngừa có kẻ gây rối mưu hại Vương Gia.
Phương Đàn ngồi xuống chỉnh tề mới cất giọng nói: “Các đại nhân ngồi xuống đi!”
“Tạ ơn vương gia.” Chúng quan chức lúc này mới ngồi xuống, vị quan đánh rơi chén rượu vội vã lén lút giơ lên tay áo lên lau khô ráu, trong lòng thở phào nhẹ nhõm.
Chờ mọi người an vị, Phương Đàn ngẩng đầu nhìn lướt qua tất cả mọi người. Mỗi người đều mang gương mặt nghiêm chỉnh, không dám thở mạnh, bầu không khí trong phòng lại so với lúc đang làm việc xem ra còn nghiêm túc hơn.
Phương Đàn tằng hắng, những quan viên kia đang căng thẳng thần kinh bất thình lình nghe giọng của Phương Đàn lập tức ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm nàng. Phương Đàn lúc này mới chậm rãi mở miệng nói: “Các vị đại nhân không cần nghiêm túc quá, hiện tại không phải trên điện giá, không cần phép tắc nhiều như vậy.”
Lý Thanh Nhữ cũng muốn hòa hoãn bầu không khí: “Vương Gia nói rất đúng! Mọi người cứ ăn uống thoải mái” Bầu không khí nghiêm túc như vậy, hắn làm sao dám mở miệng nói ra những câu nói kia.
Các quan lại trầm mặc như trước, Phương Đàn gọi: “Hoán Sơn.”
“Có nô tài.” Hoán Sơn đáp.
“Ngươi đi nói với chưởng quỹ một tiếng, tiệc này bản vương sẽ trả“. Phương Đàn phân phó.
“Vâng.”
Các quan lại hai mặt nhìn nhau, như thế nào đi nữa ngày hôm nay là bọn họ mời Vương Gia, hơn nữa còn có mục đích khác, vì lợi ích của mình, các quan lại cắn răng mới vừa muốn mở miệng nhưng đã bị người Vương gia cướp lời.
Lệnh đại nhân ngăn Hoán Sơn lại, nói với Phương Đàn: “Tuy rằng Vương Gia nói như vậy, hạ quan lại há có thể để Vương Gia chi trả, bữa này coi như là hạ quan mời Vương Gia.” Lời này vừa nói ra Lý Thanh Nhữ đen mặt, những người còn lại hối tiếc không kịp. Chỉ một câu nói này hắn liền đem công lao hôm nay gom về cho mình, hoàn toàn không để ý cảm thụ của người khác.
Lệnh đại nhân không thèm nhìn những người khác trừng mắt với hắn, ánh mắt sắp phun trào lửa đỏ, đối mặt Phương Đàn, bưng lên chén rượu trong tay: “Hạ quan trước tiên kính Vương Gia một chén!” Còn không chờ Phương Đàn đáp lời liền tiếp tục: “Hạ quan trước tiên kính rượu” Vừa ngẩng đầu liền đem trong ly uống rượu không còn một giọt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.