Vừa Tỉnh Dậy Liền Nghe Nói Tôi Kết Hôn Rồi!!!

Chương 4:




[Đối tác, tiếp theo cậu còn công việc không?]
[……]
Nghe thấy cái âm thanh giống quỷ này, Thiệu Tư gian nan ở ghế sau lật mặt mình sang, mơ mơ màng màng dùng ý niệm trả lời: [chắc…… không.]
Hệ thống đè thấp âm điệu: [có phải chúng ta có thể làm chút chuyện chính sự hay không?]
Đối với vấn đề này, Thiệu Tư nghiêm túc lên: [tao đã nghĩ kỹ rồi……]
Hệ thống nín thở lắng nghe: [ừ?]
Thiệu Tư nửa tỉnh nửa mê trả lời: [chờ lát nữa tao phải về nhà tắm rửa một lượt sau đó ngủ một giấc thật ngon.]
[……] Hệ thống nửa ngày không nói chuyện, nghẹn nghẹn, [Cậu đang nghiêm túc sao?]
[…… Mày nghi ngờ tao.]
[Tôi đây không phải nghi ngờ, là đau lòng.]
[Tao lại không có lấy nắm tay đập vào ngực mày, đừng ồn, tao thật sự muốn ngủ.]
Sau khi nói xong một câu cuối cùng, Thiệu Tư liền hoàn toàn rơi vào hôn mê, hô hấp đều đều.
Hệ thống thở dài: [tôi mẹ nó còn có thể nói cái gì, cậu cái đồ tiểu yêu tinh quấy rầy người ta.]
Đường trở về khá xa, chờ Lý Quang Tông từ từ tỉnh lại, hắn ta nâng cổ tay lên, tính tính, ước chừng còn ngồi xe hai mươi phút nữa.
Ở trên xe dùng máy tính làm việc một lát, mở hộp thư ra sửa sang thông báo tuần này, viết mấy cái báo cáo phải chuyển giao cho công ty.
Chờ sau khi mail được gửi đi, hắn ta lấy mắt kính, bắt đầu cân nhắc phát triển sau này của Thiệu Tư.
Đừng nhìn ngày thường hắn ta luôn lấy hai chữ ‘hết thời’ ra nói giỡn, kỳ thật đúng là rất sợ hết thời. Hết thời quá dễ dàng, trong hoàn cảnh xã hội tràn ngập giải trí fast-food hiện tại, tin tức dù hot hơn nữa thì cũng có thể dừng lại trong tầm mắt khán giả bao lâu? Có thể được bao nhiêu người nhớ rõ? Cảm giác mới mẻ qua đi còn dư lại bao nhiêu đề tài câu chuyện? Không xào nhiệt độ, không làm việc, một giây liền bị sóng sau chụp chết ở trên bờ cát.
Nghệ nhân cần đề tài, đề tài này mặc kệ là từ đâu tới, có thể là truyền tai tiếng, thậm chí là cố tình mướn thủy quân bôi đen chính mình, sau đó cách một đoạn thời gian lại tẩy trắng.
Trong cái giới này, rất nhiều người dùng bất cứ thủ đoạn nào.
Nhưng ba Thiệu nhà hắn ta một cái cũng nhìn không lọt mắt.
Lý Quang Tông nghĩ đến các phương án lăng xê bị Thiệu Tư cự tuyệt mấy hôm trước, hắn ta liền đau đầu.
Hắn ta là nửa đường tiếp quản Thiệu Tư, mới đầu ấn tượng với người này cũng không tốt cỡ nào.
Khí chất quá lạnh, nhìn mà phát hoảng.
Bởi vì bề ngoài Thiệu Tư xuất sắc, từ lúc bắt đầu công ty đã tính toán đóng gói hắn thật tốt, liệt vào đối tượng bồi dưỡng trọng điểm, phân phối người đại diện cho hắn cũng là người đại diện vương bài số một số hai trong giới, từng dẫn dắt rất nhiều tiểu thịt tươi* nổi tiếng.
*“Tiểu thịt tươi” là cụm từ dùng để chỉ những sao nam trẻ của làng giải trí Hoa ngữ đang tạo được sức hút lớn.
Việc này nếu không liên quan tới hắn ta, hắn ta cũng không chú ý nhiều, tiếp tục cần cù chăm chỉ dẫn dắt người mới trên tay mình, không biết trong mấy người mình dẫn dắt bao giờ mới có thể hot được một người.
Sau đó Thiệu Tư trở mặt với người đại diện, ở công ty vung tay đánh nhau. Lúc ấy hắn ta vừa vặn dẫn nghệ nhân dưới tay mình hoàn thành thông cáo xong trở về, liền nhìn thấy người đại diện vương bài tên Tề Minh bị Thiệu Tư ấn trên mặt đất đánh, Tề Minh bị đánh đến gọng kính cũng gãy, co thành một cục trên mặt đất. Công ty trên dưới một mảnh ồ lên.
Ngày đó Thiệu Tư mặc một cây đen, phong cách hiphop lãnh khốc, có thể là mới từ phòng tập nhảy đi ra, trên đầu đội lệch mũ lưỡi trai, có xu thế tùy thời có thể rơi xuống.
Nếu không phải bảo vệ đúng lúc đuổi tới, Thiệu Tư thiếu chút nữa dùng cái bình hoa trang trí đặt ở lối đi nhỏ đập vỡ sọ Tề Minh.
Việc này không biết cuối cùng công ty xử lý như thế nào, dù sao cũng là đè mọi chuyện xuống. Lý Quang Tông không có cái nhìn gì khác với việc này, chỉ cảm thấy: người này quả nhiên thực đáng sợ.
Lại không nghĩ rằng ngày hôm sau công ty tìm hắn ta, hỏi hắn ta có đồng ý tiếp nhận hay không.
…… Thành thật mà nói, hắn ta không quá đồng ý.
Từ trên xuống dưới công ty đều đang nói Thiệu Tư tính tình lớn, không coi ai ra gì, không tuân theo quy củ.
Hắn ta cũng cho rằng Thiệu Tư là dạng người đó, sau khi bất đắc dĩ tiếp nhận mới biết được hoàn toàn không phải như vậy.
Sau này hai người quen thuộc, có một lần nói giỡn, hắn ta khinh bỉ Thiệu Tư EQ thấp, Thiệu Tư khịt mũi coi thường.
Lý Quang Tông: “Đừng không thừa nhận, EQ của cậu thật sự rất thấp, bằng không từ trên xuống dưới công ty làm sao lại đều coi cậu như ác bá đứng trên tủ lạnh chứ.”
Thiệu Tư xoa xoa ấn đường*: “Cái gì chứ? Ác bá gì?”
*Khoảng cách giữa hai đầu lông mày
Lý Quang Tông: “Phiên dịch một chút chính là ác bá cao lãnh.”
“……”
Hóa ra ‘đứng ở trên tủ lạnh’ là dùng như vậy hả?
Thiệu Tư sờ sờ mũi: “Vì sao hình tượng của tôi lại biến thành như vậy?”
Lý Quang Tông: “Có thể vì cái gì, còn không phải do chuyện của cậu và Tề Minh. Tui thiệt khó hiểu, cậu đánh hắn làm gì? Hiện tại hắn nơi nơi bịa đặt về cậu, nói bốn năm năm cũng không chê chán…… A đúng rồi, nghe nói về sau công ty tìm cậu hỏi chuyện cậu cũng không giải thích.”
“Chuyện đó hả……” Thiệu Tư ngẩng đầu lên, sắc mặt trở nên không mấy tốt đẹp, “Không vì cái gì, chỉ là nhìn hắn không vừa mắt.”
Kỳ thật đáp án này xem như trong dự kiến, Lý Quang Tông không quá kinh ngạc, vừa muốn nói với hắn ‘về sau thu liễm chút, đừng làm mấy chuyện ngu xuẩn hoài’, liền nghe Thiệu Tư nói tiếp: “Dưới tay hắn có tổng cộng bảy nghệ nhân, mỗi người đều có thể hot lên trong ngắn hạn, cậu biết vì sao không?”
Trong lòng Lý Quang Tông lộp bộp một chút, đoán được vài chuyện không tốt lắm, không dám nói lời nào.
“Hắn thấy mặt tôi lần đầu tiên, liền ném cho tôi một cái bảng —— cậu biết là cái gì không? Là bảng an bài hình tượng, hắn muốn cậu xây dựng hình tượng nào, đều ghi rõ ràng ở trên đó.” Thiệu Tư bĩu môi, “Thứ rách nát kia tới bây giờ tôi còn có thể đọc thuộc lòng ra, cái gì mà thiếu niên quý tộc không dính khói lửa phàm tục đạp băng tuyết mà đến. Hắn còn nói với cậu cái gì là không thể cậu hiểu không? Lúc ấy tôi giận tới muốn cười, tên ngốc ấy kiến thức còn rất uyên thâm.”
Lý Quang Tông: “……”
“Làm tôi tự xây dựng mình thành một thằng thiểu năng thì thôi đi, nhưng mà cái kịch bản an bài kim chủ cho nghệ nhân của mình rồi chuốc say đưa lên giường đó tôi nhịn không nổi, chỉ đánh gãy mũi hắn là còn nhẹ —— cậu là cái ánh mắt gì vậy?…… Tôi chưa nói người bị đưa lên giường là tôi mà.”
……
Được rồi, hóa ra là một thanh niên nhiệt huyết thấy việc nghĩa hăng hái làm thay người ta ra mặt.
Lý Quang Tông còn đang hồi tưởng đến thất thần, tài xế đã đạp phanh, ngừng xe ở ven đường, quay đầu nhắc nhở hắn ta: “Anh Tông, tới rồi.”
Lúc này không cần Lý Quang Tông gọi, Thiệu Tư tự giác tự động xốc thảm lông lên, đại khái là trong lúc ngủ mơ nghe được hai chữ ‘tới rồi’, mơ mơ màng màng kéo cửa xe ra, trước khi xuống xe còn không quên đeo khẩu trang và kính râm lên.
Lý Quang Tông nhìn hắn nhảy xuống xe, sau đó trực tiếp quẹo phải, vội vàng gọi hắn trở lại: “Cậu làm gì đó! Cậu chạy đi đâu?!”
Thiệu Tư bước đi tùy tiện, híp mắt không quay đầu lại nói: “Về nhà ngủ.”
Ngủ cái đầu cậu!
Lý Quang Tông cũng nhảy xuống xe, ba bước kéo Thiệu Tư trở về, trong lúc hai người lôi kéo, Thiệu Tư đột nhiên dừng động tác lại, ngơ ngơ ngác ngác, giống như là mất đi hy vọng sống sót, chỉ vào nhà cao tầng trước mắt nói: “Không phải…… sao cậu lại mang tôi tới khách sạn? Tôi mẹ nó không phải hẳn là đang hạnh phúc đứng ở cửa tiểu khu nhà tôi sao?”
“Ngày hôm qua không phải đã nói với cậu, công ty làm tiệc khánh công, bộ phim nhảm lần trước công ty tự mình bỏ vốn mua nguyên tác được hưởng ứng đặc biệt tốt,” Lý Quang Tông vừa kéo hắn đi vào, vừa dặn dò, “Chờ lát nữa Tề Minh cũng ở đó, cậu đừng xúc động, ngàn vạn lần phải lý trí, mặc kệ hắn kích thích cậu như thế nào cậu đều đừng để ý đến hắn, nghe thấy không?”
Thiệu Tư tháo một bên khẩu trang xuống, đi theo hắn ta, sắc mặt không tốt lắm: “Có để tôi sống……”
“Chúng ta ý tứ ý tứ ăn một chút liền đi, được chưa?” Lý Quang Tông dẫn Thiệu Tư đi vào sảnh trước, báo tên ông chủ, nhân viên phục vụ liền dẫn họ tới lầu ba, “Cậu đừng thối mặt, xem ảnh hưởng không tốt bao nhiêu, ai không biết còn tưởng rằng cậu lại xây dựng cái gì mà thiếu niên quý tộc đạp băng tuyết gì đó……”
“Đừng cứ luôn nhắc lịch sử đen tối của tôi,” khóe miệng Thiệu Tư nhếch nhếch, “Hai mươi phút, tôi chỉ ở hai mươi phút, một giây cũng không hơn.”
Trên tiệc rượu, Tề Minh quả nhiên vừa thấy Thiệu Tư liền trào phúng, nắm chặt không bỏ cái đề tài bộ phim mới không kiếm được tiền mà hắn nhận của Vương đạo, nhân tiện âm dương quái khí khoe tiểu thịt tươi gã mới bồi dưỡng gần đây có thù lao một bộ phim hơn một ngàn vạn. Tiểu thịt tươi cũng rất phối hợp, thường thường dùng giọng điệu giả ngây giả dại nói một câu ‘nào có nào có, em mới ra mắt không được bao lâu, bất quá chỉ là có chút may mắn, sao có thể so sánh với đàn anh’.
Thiệu Tư tùy tiện ăn một chút, ăn xong gác chân bắt chéo, cúi đầu chơi di động, đối với hát xướng của hai người Tề Minh và tiểu thịt tươi vào tai trái ra tai phải, không để ý lắm mà nói có lệ: “À, không tồi, tiếp tục nỗ lực.”
Tề Minh đắc ý bưng ly rượu vang đỏ lên nhấp một ngụm, giống như gà trống thắng trận, không yên lặng bao lâu, gã lại vỗ vỗ tiểu thịt tươi ‘thù lao đóng phim ngàn vạn’ bên cạnh, ý đồ không thể rõ ràng hơn: “Đi, chào hỏi đàn anh của cậu đi.”
Tiểu thịt tươi tên Dương Trạch, bộ dạng xán lạn khỏe khoắn, mười phần soái khí, lúc cười rộ lên tựa như phát sáng giống chiếc khuyên bên tai phải cậu ta, cậu ta đứng lên, giơ ly rượu: “Đàn anh Thiệu, nghe danh đã lâu, ly này tôi kính anh trước, anh tùy ý.”
Thiệu Tư thật sự rất tùy ý, rất tùy ý mà không uống.
Lý Quang Tông âm thầm nhéo hắn một phen, nhéo không hiệu quả, đành phải nhận mệnh đứng lên thay Thiệu Tư chắn rượu, cười làm lành nói: “Thật ngại quá, hai ngày này thân thể tiểu Tư không tốt lắm, bác sĩ nói, bỏ thuốc rượu.”
Nhưng Dương Trạch còn không ngừng nghỉ, đặc biệt thân thiện muốn gắp đồ ăn cho Thiệu Tư, hai người cách nhau rất xa, cánh tay cậu ta duỗi lại đây, cũng không biết là cố ý hay vô tình, gạt đổ nước trái cây trước mặt Thiệu Tư, trực tiếp bắn ướt một thân Thiệu Tư.
Lý Quang Tông kinh hô một trận, vội vàng rút giấy ăn thay hắn chà lau.
Dương Trạch ngơ ngác tại chỗ, chân tay luống cuống nói: “Ngại quá…… Thật sự ngại quá, tôi không phải cố ý, chỉ là muốn gắp đồ ăn cho anh.”
Một tay Thiệu Tư kéo khăn ăn qua, đem cái tin nhắn soạn nửa ngày kia vội vàng nhấn gửi đi, sau đó chuyên tâm lau quần áo, kết quả càng lau càng bẩn. Hắn dứt khoát đứng dậy, nói: “Không có việc gì, tôi đi toilet.”
Mười phút sau, hắn cầm di động đứng ở toilet, tuôn ra một câu: “…… Phắc.”
Không phải bởi vì quần áo, là bởi vì cái tin nhắn vừa rồi.
Cái tin nhắn kia hắn soạn hơn nửa ngày, chuẩn bị gửi cho chuyên viên trang điểm, muốn tiếp tục tìm hiểu chuyện của Dương Nhân Nhân.
Tuy rằng chỉ là chào hỏi, cũng không có đặc biệt tuỳ tiện…… cơ mà gửi sai người rồi!
Thiệu Tư nhìn chằm chằm hàng chữ ‘có rảnh ăn một bữa cơm không’ trên màn hình, tâm tình phức tạp.
Cố Duyên Chu nhìn thấy sẽ có phản ứng gì?
……Thật sự không phải cố ý muốn hẹn anh ta đâu.
Thiệu Tư gãi gãi đầu, phát hiện loại thời điểm này nếu lại thêm vào một câu ‘ngại quá tôi gửi sai rồi’ sẽ có vẻ con người hắn đặc biệt tâm cơ, hơn nữa còn làm ra vẻ.
Thật phiền.
Hết chương 4

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.