Edit: Ry
Khi tất cả trật tự rơi vào hỗn loạn, các học sinh mệt mỏi, không ai rảnh để ý những chuyện râu ria, ví dụ như kiểm tra tin nhắn trên nhóm chat.
Cũng chỉ có vài người muốn dùng điện thoại liên lạc với bạn bè thì mới phát hiện trong nhóm WeChat lớp, có một tài khoản không có bất cứ thông tin gì đang không ngừng spam một tin nhắn.
"Mời tất cả học sinh, giáo viên, nhân viên còn tỉnh táo, còn khả năng di chuyển trong đại học Hòe Âm lập tức tiến về tòa tổng hợp A2 để ẩn núp."
Tin nhắn này không xuất phát từ bất cứ nguồn chính thống nào, ngay cả cách thông báo đều có vẻ hời hợt qua loa, thế nên độ tin cậy cũng không cao. Ngoài những học sinh đã sắp bị sự kiện ma quỷ tra tấn tới mức tinh thần sụp đổ, đau khổ vẫy vùng trước khi lí trí vỡ nát, nhìn thấy tin nhắn này thì lập tức coi nó như cọng rơm cuối cùng chèo chống bản thân tiếp tục sống ra, thì gần như không ai để ý tới dòng tin nhắn buồn cười này.
Người tin tưởng thuần túy là vì nếu họ không tìm chút gì đó để hi vọng, họ sẽ điên mất.
Dù nó có là cạm bẫy thì chuyện sắp xảy ra cũng không thể tồi tệ hơn hiện tại được.
Trên thực tế, tin nhắn này là thật, tòa tổng hợp A2 được gọi là cứ điểm ẩn náu cũng không sai.
Một mặt là vì sự tồn tại của phù trận khổng lồ kia, cho dù khu vực an toàn tuyệt đối chỉ có hội trường thì những địa điểm xung quanh cũng được bảo vệ phần nào, trong thời gian ngắn có thể đánh lừa quỷ quái. So với những vị trí khác trong trường Hòe Âm, nơi này đúng thật là an toàn nhất.
Mặt khác ---
Lúc Nguyên Dục Tuyết bước ra khỏi tòa tổng hợp, cậu rút cây đao Phá Hồng Mông, sắc mặt bình thản vung một nhát. Cổ tay thon gầy vì nắm chặt chuôi đao mà làn da gần như trong suốt hiện lên gân xanh, từ mũi đao chém ra một luồng khí vô hình, chí cương chí thuần, có thể giết chết mọi quỷ quái tới gần. So với một vòng bảo vệ đơn thuần thì nó giống một chiêu tấn công hơn.
Chỉ một chiêu này đã tiêu hao 2% năng lượng của Nguyên Dục Tuyết.
Sắc mặt cậu lúc này cũng hơi tái.
Nhưng hiệu quả lại rất rõ rệt.
Nguyên Dục Tuyết đơn giản tuần tra một vòng rồi rời khỏi nơi này.
Mục tiêu kế tiếp của cậu rất rõ ràng.
Trạm phát thanh của trường.
Nguyên Dục Tuyết đã ghi nhớ bản đồ địa hình của đại học Hòe Âm, nên dù trật tự có hoàn toàn sụp đổ thì cậu cũng dễ dàng tìm được nơi đó.
Một bên khác, Tăng Bạch và Đường Viễn thẫn thờ trở lại hội trường.
Tăng Bạch nhìn Giới Chu Diễn vẫn còn đứng đực ra trước cửa, không khỏi có chút giận chó đánh mèo nghĩ: Cậu còn đứng đây làm gì? Tại sao không đi theo Nguyên Dục Tuyết?
Nếu như cậu đi theo cậu ấy thì có phải lúc cậu ấy muốn đi... Cậu đã có thể ngăn cản.
Rõ ràng thường ngày cứ dính lấy nhau không rời, thế mà lúc như thế này lại không phát huy được bất cứ tác dụng nào. Trong lòng Tăng Bạch nổi lên thất vọng mãnh liệt, giận cá chém thớt, không còn màng tới sự kính sợ và cảm giác e ngại thường có với Giới Chu Diễn. Anh ta ngừng bước, cả gan lớn giọng mỉa Giới Chu Diễn vài câu, thấy hắn không có phản ứng gì, vẫn duy trì tư thế đứng đó, mí mắt cụp xuống, nhìn chằm chằm vào một góc, dường như đang ngẩn người.
Trong lòng Tăng Bạch hiện lên cảm giác quái dị, anh ta nhìn Giới Chu Diễn, hình như đối phương từ nãy tới giờ không hề chớp mắt.
Thay vì nói đang ngẩn người, thì kẻ đứng trước mặt Tăng Bạch lúc này giống như một mô hình hình người có tỉ lệ chân thực cực cao... Ý nghĩ này tự dưng xuất hiện đầy quái lạ, không hề có logic, nhưng cảm giác nghi ngờ từng chút lan tràn trong lòng. Tăng Bạch hiện vẻ kinh ngạc, tiến lên nhẹ nhàng đẩy Giới Chu Diễn.
Không nhúc nhích.
Tăng Bạch đang định nói gì đó thì đã bị vài người quen biết Nguyên Dục Tuyết vây quanh.
"Tại sao cậu ấy lại ra ngoài?"
"Chuyện gì xảy ra vậy, Nguyên Dục Tuyết vẫn chưa trở lại sao?"
"Chuyện trong máy quay là sao vậy, cậu ấy nói chuyện gì với tên kia thế?"
Mặc dù bọn họ có thể quan sát tình huống thông qua máy quay, nhưng không nghe được tiếng Nguyên Dục Tuyết trò chuyện với người khác, tất nhiên không biết đối thoại của bọn họ, càng không biết khoảnh khắc Nguyên Dục Tuyết bước chân ra khỏi cửa sắt, cậu sẽ không thể trở lại nữa.
Tăng Bạch bị dời sự chú ý, cảm thấy họng trào lên vị tanh, giọng nói cũng ngắc ngứ, lí nhí giải thích: "Cậu ấy không... Muốn ở lại đây."
"Cậu ấy muốn đi cứu những người khác, nên đã rời đi."
Nguyên Dục Tuyết chủ động rời khỏi khu vực an toàn.
Lời này khiến những người đang vây quanh sững sờ, khó mà phản ứng. Mà đám sinh viên ngồi ở hàng ghế đầu tiên cũng nghe được Tăng Bạch gian nan kể lại, cảm giác như lớp da cuối cùng che giấu cũng bị lột xuống.
Nguyên Dục Tuyết muốn đi cứu những người khác, vậy thì bọn họ ngồi đây giống cái gì? Hèn yếu, lũ nhát gan chỉ biết bo bo giữ mình?
Có người không nhịn được ngẩng lên, tâm trạng tồi tệ dường như bị chọc thủng vào lúc đó, phun trào. Gã khinh thường nói: "Ha, nói là đi cứu người à, đi chịu chết thì có."
Ý trào phúng trong đó quá nồng, dù Tăng Bạch cũng từng có ý nghĩ tương tự, cảm thấy Nguyên Dục Tuyết đang làm chuyện hi sinh vô nghĩa, nhưng anh ta không thể chấp nhận những người khác đứng trên cao trào phúng cậu. Mắt lập tức đỏ lên, Tăng Bạch chạy mấy bước lao tới túm cổ áo đối phương, lôi người đứng dậy, nắm đấm ập tới.
"Này!"
Người kia cũng có bạn, lập tức loạn cả lên. Muốn cản muốn giúp đỡ muốn ra tay, nhưng sức của Tăng Bạch quá lớn, bọn họ thật sự không cản nổi, chỉ có thể nhìn nắm đấm như trận bão rơi trên người gã kia. Mặt gã nhanh chóng sưng phồng, thậm chí bị đấm mạnh tới nỗi gãy một cái răng, ú ớ nhổ ra một ngụm nước bọt đỏ chót lẫn mảnh răng vỡ. Bạn học của gã thấy người sắp bị đánh ngất rồi, Tăng Bạch còn có vẻ như muốn đánh chết người, không khỏi lo lắng nói với người bên cạnh: "Ai đó mau cản cậu ta lại đi! Điên hết rồi!!"
Đường Viễn vẫn luôn im lặng bỗng đè vai Tăng Bạch.
Y luôn trông lạnh nhạt, thế nên có vẻ tỉnh táo đáng tin hơn Tăng Bạch, mà đúng là y chỉ dùng một động tác đơn giản này đã khiến hành vi liều mạng đánh người của Tăng Bạch dừng lại.
Bạn của gã sinh viên kia vừa thở ra một hơi, đã thấy Đường Viễn để Tăng Bạch lùi lại, mình vung nắm đấm tới ---
"!!"
Hội trường trở nên náo loạn.
...
Mặc dù đi đâu cũng có thể gặp ma quỷ, nhưng những học sinh còn sống sót ở thời điểm này cũng phát hiện ra vài quy luật.
Ví dụ như chỗ nào ít người sống, chỗ đó sẽ ít quỷ quái.
Tề Tiểu Tiểu và bạn chạy ra khỏi tòa kí túc loạn lạc đầy ma quỷ, thậm chí còn kịp nhét vào túi hai chai nước khoáng và một ít đồ ăn vặt rồi mới đi. Các cô mơ hồ đoán được trong trường đã xảy ra chuyện, mọi thứ trở nên hỗn loạn, khắp nơi đầy rẫy nguy hiểm.
Các cô lại không tuyệt vọng tới vậy. Ở trong tình huống sợ hãi cực đoan, lí trí bị ép phải tỉnh táo, khích lệ nhau, chuẩn bị tìm một góc hẻo lánh vượt qua thời gian nguy hiểm này, đợi hỗn loạn kết thúc chưa biết chừng lại sống sót.
Nếu như tai họa này không phải không thể tránh khỏi, vậy phương pháp họ lựa chọn là an toàn nhất.
Tề Tiểu Tiểu và bạn đều gia nhập câu lạc bộ phát thanh của trường, thế nên trong lúc tìm chỗ trốn, họ vô thức chọn địa điểm mình quen thuộc, hai người chạy vào trong trạm phát sóng.
Hành lang tối như mực, Tề Tiểu Tiểu không dám bật đèn, thậm chí không dám lấy điện thoại ra chiếu sáng, sợ làm thế sẽ thu hút sự chú ý của ma quỷ. Tay cô vẫn còn cầm chìa khóa phòng phát sóng hôm trước trực ban chưa mang trả, vừa hay phát huy tác dụng, thuận lợi đi vào bên trong, lại khóa cửa vào, cùng bạn mình lén lút trốn dưới một cái bàn gỗ to.
Không gian nhỏ hẹp khiến các cô gái có cảm giác an toàn ngắn ngủi.
Tề Tiểu Tiểu khẽ thở phào, lấy đồ trong túi ra --- Bởi vì tình huống quá khẩn cấp, cô chưa kịp lấy nhiều đồ, lúc này còn hơi hối hận. Lấy đồ ra bàn bạc với bạn xong, cô khó khăn nói: "Tiết kiệm một chút chắc cũng đủ để bọn mình chống đỡ 6-7 ngày."
"Chắc sẽ kết thúc sớm thôi." Bạn cô lẩm bẩm. "Tớ sắp không chịu nổi nữa rồi."
Tề Tiểu Tiểu lại lên tiếng an ủi bạn mình. Nói một hồi, cô cảm giác tay của đối phương đặt lên eo, còn tưởng bạn sợ quá, thế là ngồi dịch lại gần hơn: "Đừng có sờ mà, sợ quá muốn ôm thì cứ nói đi trời."
Cô bạn kia lại sửng sốt: "Tớ đâu có sờ cậu..."
Cô có vẻ dở khóc dở cười, còn cho là Tề Tiểu Tiểu đang giỡn: "Tự dưng tớ sờ cậu làm gì? Với cả ngồi xa nhau như thế, tay tớ đâu có dài tới vậy."
Giọng điệu của cô không giống như nói dối, khiến Tề Tiểu Tiểu ngẩn ra, nhớ lại đúng là lúc mới chui xuống gầm cả hai đều ngồi rất xa --- Tầm mắt cô hơi dịch xuống, nhìn thấy một cánh tay trắng bệch, dài ngoằng kì quái, đang mềm mại quấn quanh eo mình. Từ độ dài và màu da kì lạ, đó chắc chắn không phải là bạn cô.
Giọng Tề Tiểu Tiểu hơi run, nhưng biểu hiện vẫn rất bình tĩnh, như không có việc gì: "Chỗ này hơi chật ấy, bọn mình đổi sang cái bàn nào to hơn đi. Cục cưng, cậu ra ngoài trước đi."
Người bạn kia sửng sốt, có lẽ là do giọng Tề Tiểu Tiểu run tới lạ thường, cộng thêm chủ đề kì quái trước đó, cô hiểu ngay, im lặng chui ra ngoài, phối hợp nói: "Tớ thấy cái bàn ở góc kia cũng được, trông khá là an toàn..." Vừa nói cô vừa nhẹ nhàng liếc xuống thắt lưng của Tề Tiểu Tiểu, không biết nhìn thấy thứ gì, con ngươi co rụt.
Tề Tiểu Tiểu sao lại không biết, nhưng vẫn ra vẻ điềm nhiên như không có việc gì, chuẩn bị chui ra khỏi bàn --- Nhưng đây không phải chuyện giả ngu có thể giải quyết, cô đã bị để mắt tới, quỷ quái cũng không định vì Tề Tiểu Tiểu giả ngu mà tha cho cô. Bàn tay đang quấn quanh hông như biến thành một chùm dây gai, trói chặt lấy eo cô, lôi Tề Tiểu Tiểu về lại gầm bàn.
Cô hoảng sợ kêu lên một tiếng ngắn ngủi, liều mạng bò ra ngoài, đầu gối ma sát với mặt đất tạo tiếng vang to lớn, ngón tay bấu chặt lấy sàn nhà, da tay bị mài đến đỏ rực, móng tay dưới sức lôi to lớn cũng sắp bật ra. Bạn Tề Tiểu Tiểu kịp phản ứng, lao tới kéo tay Tề Tiểu Tiểu, muốn kéo cô ra ngoài.
Nhưng sức của cả hai cộng lại cũng như hạt cát trong sa mạc, Tề Tiểu Tiểu từ từ bị lôi vào trong khe tối, bắp chân bị gập lại, nó muốn mạnh mẽ nhét cô vào một cái lỗ nhỏ như vậy. Cô cảm giác như cơ thể mình sắp bị nghiền nát, bắt đầu từ phần chân, cảm giác đau đớn kịch liệt không ngừng truyền tới. Nước mắt lăn dài, Tề Tiểu Tiểu đã thở không ra hơi, cô biết mình không trốn được, chắc chắn phải chết, chỉ có thể dùng chút dũng khí cuối cùng hét lên: "Kệ tớ, cậu mau chạy đi --- Chạy mau lên!"
Âm cuối run rẩy che đi tiếng mở cửa.
Trong cơn đau dữ dội, bên tai bỗng tĩnh lặng. Tề Tiểu Tiểu giương cặp mắt mông lung, bỗng thấy trước mắt xẹt qua một tia sáng trắng như tuyết --- Ngay sau đó là tiếng mặt bàn vỡ ra, cảm giác lôi kéo đau đớn đột nhiên biến mất, như thể thời gian dừng lại ở giây phút này.
Tề Tiểu Tiểu ngẩn ngơ.
Cẩn thận quan sát vệt trắng kia, cô thấy một thiếu niên gầy gò đứng trước mặt mình. Cổ tay cậu mảnh mai trắng muốt, ngón tay thon dài xinh đẹp cầm một thanh đao màu đen. Lưỡi đao vừa chém ra một độ cong sắc bén, lúc này cổ tay cậu chuyển động, tra đao vào vỏ.
"..."
Tề Tiểu Tiểu không thể hình dung tâm tình mình lúc này.
Nhưng trong khoảnh khắc đó, cô cho rằng mình đã gặp được vị thần từ bi giáng xuống trần gian khi nhân loại rơi vào ngục tù.
Mà lúc này, vị thần tưởng như cao không thể với được kia đang tiến tới gần cô.
Nguyên Dục Tuyết nửa ngồi xuống, giúp Tề Tiểu Tiểu và bạn cô dời khối bàn gỗ vẫn còn đang đè trên người.
"Có đứng được không?" Nguyên Dục Tuyết hỏi cô nàng.
Tề Tiểu Tiểu cảm giác đầu mình sắp thành một đống bột rồi, cô cứng ngắc nằm đó một hồi mới có thể chui ra: "Được." Sau khi chui ra ngoài, cô quay người lại, thấy được một mặt quỷ giấu dữ tợn vô cùng giấu trong bóng tối, nhưng lúc này cô lại không cảm thấy sợ, thậm chí còn thấy hơi buồn cười ---- Có lẽ là vì con quỷ kinh khủng đó đã bị chém làm đôi, cánh tay dài ngoằng của nó èo oặt rủ xuống, không có nổi chút uy hiếp, thậm chí trông còn giống mấy đạo cụ rẻ tiền trong nhà ma.
Nguyên Dục Tuyết cầm vỏ đao Phá Hồng Mông, khua tay với các cô, một luồng đao khí sắc bén phủ lấy cơ thể hai người. Muốn hỏi có cảm giác gì, chắc là thời khắc đó, sự rét lạnh âm u luôn thấm vào xương tủy bỗng bị ngăn cách ra, đủ để khiến hai người kinh ngạc tròn mắt.
"Trong vòng nửa tiếng hãy mau chóng chạy tới tòa tổng hợp A2." Nguyên Dục Tuyết nhắc nhở các cô.
Luồng đao khí này chỉ có tác dụng lâu nhất là một tiếng, mà nửa giờ sau, tác dụng ngăn cách âm khí, tránh cho quỷ quái phát hiện sẽ bị suy yếu rất nhiều.
Hai cô gái kinh ngạc gật đầu, sau đó nhìn Nguyên Dục Tuyết đi sâu hơn vào trong phòng phát thanh, nhẹ nhàng mở khóa, thử điều chỉnh thiết bị ---- Nguyên Dục Tuyết không rành mấy loại máy móc nguyên thủy này nên phải nghiên cứu một chút.
Cậu ấy muốn dùng loa phát thanh sao?
Tề Tiểu Tiểu theo vào, sau khi hỏi rõ thì giúp Nguyên Dục Tuyết điều chỉnh thiết bị, mở khóa loa phát thanh ở các khu vực.
Nguyên Dục Tuyết nói: "Cảm ơn."
Câu này vừa hay được truyền ra ngoài. Trong sân trường toàn tiếng quỷ khóc kêu rên, đột nhiên có một âm thanh như vậy --- Nếu như không phải tình huống không ổn, thì chắc là sẽ có người nghĩ giọng này dễ nghe thật.
Tề Tiểu Tiểu đỏ mặt xua tay.
Nguyên Dục Tuyết tiếp tục nói với míc thu âm:
"Mời tất cả học sinh, giáo viên, công nhân còn tỉnh táo, còn khả năng di chuyển trong đại học Hòe Âm lập tức tiến về tòa tổng hợp A2 để ẩn núp."
"Nếu như đang trong tình thế nguy hiểm, không thể hành động hoặc di chuyển, xin hãy cố gắng đảm bảo an toàn của bản thân, tìm địa điểm thích hợp để ẩn núp. Đừng từ bỏ, hãy đợi cứu viện tới."
Lặp lại chừng ba lần, Nguyên Dục Tuyết mới tắt míc, gật đầu chào hai người Tề Tiểu Tiểu, chuẩn bị rời đi.
Tề Tiểu Tiểu hơi mờ mịt nhìn theo Nguyên Dục Tuyết, trong đầu xuất hiện một ý nghĩ... Cậu ấy nói cứu viện, nhưng chỉ có một mình cậu ấy.
Nhưng dù vậy, cậu ấy vẫn đi sao?