Vọng Tưởng Giang Sơn

Chương 109: Cố nhân gặp lại vậy mà lại đối đầu?




Vào thời khắc Cố Thanh tìm tới Vạn An Lầu đã là ba ngày sau đó, y mang theo tâm trạng bồi hồi, xao xuyến đi đến Vạn An. Trước khung cảnh náo nhiệt, lòng y lại có chút rối bời.
Phía bên ngoài có mấy nữ nhân xinh đẹp đây vẫy tay với y, bọn họ vui vẻ chạy đến tiếp đón nồng hậu, trên khuôn mặt luôn là nụ cười xinh đẹp.
"Công tử mau vào đây đi, ngài đừng ngại, đừng ngại!" Nữ nhân xinh đẹp không ngừng lôi kéo, cuối cùng Cố Thanh chỉ đành bén gót theo sau.
Cảnh vật bên trong đã dần hiện rõ trong mắt y, Cố Thanh một nửa vui lại có một nửa buồn. Nếu như Dương Xuân thật sự ở đây, nhưng hắn lại trở lại làm một nam kỹ, nếu như thế Cố Thanh thật sự không biết nên tiếp tục tìm kiếm hay không.
Y sợ lại nhìn thấy Dương Xuân ăn mặc tùy hứng mà tiếp khách, nếu như nhìn thấy hắn sẽ đứt cả tim gan.
Cố Thanh hồi hộp ngồi vào bàn, y liếc nhìn xung quanh, không ngừng dò xét có thân ảnh Dương Xuân hay không!
Rượu lập tức mang tới, mỹ nữ một tay rót rượu một tay xoa bóp cho y, nhưng Cố Thanh đã vô cùng khó chịu, y phất nhẹ tay ý bảo tự mình có thể làm.
Mỹ nữ buồn tủi thủ thỉ bên tai nhau, hôm nay làm không được việc, thế nào cũng bị ông chủ trách mắng.
Tính ông chủ thế nào bọn họ còn chẳng biết hay sao, nghĩ như thế đám người bọn họ lập tức không nói nữa dù sao Dương Xuân là người như thế nào cũng đã quá rõ ràng rồi!
Tính khí vô cùng ương ngạnh lại chẳng thể đôi co được nhiều lời, lập tức các mỹ nhân liền cúi đầu vội vàng nói với Cố Thanh.
"Công tử, không biết công tử muốn gì ở tiểu nữ đây? Tiểu nữ thật không biết nên tiếp đón công tử như thế nào nữa, nếu công tử không muốn thì cứ nói ra, công tử thích loại nữ nhân như thế nào?
Dịu dàng? Nũng nịu? Ngang bướng? Xinh đẹp?
Nếu không thích nữ nhân thì ở đây cũng có nam nhân, công tử có thể tùy ý lựa chọn!"
Cố Thanh nghe như vậy thì hơi nhướng mày, y đường đường cũng là một quan! Tuy không lớn nhưng cũng là quan của Liêm Châu, cứ như vậy mà hỏi hắn có cần nữ nhân hay không, thực sự có chút muộn phiền.
Cố Thanh lắc đầu nhưng sực nhớ ra mình đến đây với mục đích gì hắn ngay lập tức nói: "Nghe qua, ở đây một nam nhân vô cùng xinh đẹp ta muốn được gặp người đó không biết người đó có thể gặp ta không?"
Nghe vị công tử này chỉ điểm, lập tức các mỹ nhân liền hốt hoảng, người này có mục đích gì? Còn muốn tìm Dương Xuân? Thế nhưng thật đáng tiếc, Dương Xuân chắc chắn không muốn tiếp!
Cũng bởi vì nhan sắc xinh đẹp vốn có mà không ít người muốn Dương Xuân tiếp đón, nhưng mà... hắn là một ông chủ, mà đã là ông chủ thì sao có thể tiếp đón được chứ?
"Công tử... ngài có thể hay không lựa chọn một nam nhân khác? Người này thực sự không thể mời với lại chúng tiểu nữ cũng không thể làm gì hơn! Nếu ngài vẫn không thể chọn được người khác, vậy thì xin đắc tội rồi!"
Nghe như vậy Cố Thanh lập trước lấy ra uy thế, y nhẹ nhàng đặt lệnh bài đã được vắt ngang hông để trên bàn, cứ như vậy để những nữ nhân này nhìn thấy mà ngộ ra hắn là một quan ở đây!
Lập tức bọn họ đã nhìn thấy liền ngộ ta, nhíu mày nhìn nhau thì thầm to nhỏ: "Tiêu rồi trời ơi, là quan huyện đó! Nếu như để hắn ta giở trò gì đó thì Vạn An Lầu của chúng ta chắc chắn sẽ tiêu đời!
Lập tức bọn họ đã nhìn thấy liền ngộ ta, nhíu mày nhìn nhau thì thầm to nhỏ: "Tiêu rồi trời ơi, là quan huyện đó! Nếu như để hắn ta giở trò gì đó thì Vạn An Lầu của chúng ta chắc chắn sẽ tiêu đời!
Nếu như vậy thì phải làm sao đây? Không lẽ lại mời ông chủ ra nhưng nếu ông chủ không đồng ý chúng ta có phải sẽ bị trừ lương không?
Còn có gì khác đâu dù sao cũng đã bị trừ hết mấy lần ta cũng không sợ nữa, nhưng mà ông chủ có lẽ không phải là người ích kỷ đâu ha?
Hôm trước đã nói sẽ trừ ta hơn một nửa lương, nhưng mà cuối cùng ông chủ cũng trả ta rất đủ nha! Với lại giờ gần đây ông chủ trường bị chúng ta làm lơ, nếu lần này còn khẩn cầu chắc chắn sẽ bị chửi tơi bời!"
...
Bọn họ vừa bàn với nhau lại vừa đưa ánh mắt buồn bã nhìn Cố Thanh, uầy cũng do bọn họ thường xuyên không tạo quan hệ tốt với lão đại của mình, thành ra bây giờ muốn nói cũng không biết nên khởi nguồn từ đâu!
"Đại nhân, bọn ta sẽ cố mời được người đó đến đây mong đại nhân rộng lượng mà tha cho bọn ta, nếu có lần sau, chúng tiểu nữ sẽ tiếp đón đại nhân thật tốt!"
Cố Thanh nghe vậy thì thỏa mãn gật đầu, xem như bọn họ cũng biết điều khi nhìn thấy lệnh bài của y. Vì biết y là quan huyện cho nên mới nhẹ giọng tiếp đón như vậy!
Trong lòng cảm thấy có chút vui sướng y nghiêng người tự ra sau, chờ đợi người kia xuất hiện.
...
Cốc cốc cốc, tiếng gõ cửa phát ra, Dương Xuân mệt mỏi nghiêng đầu, tầm mắt di dời về phía cánh cửa.
Hắn khàn giọng nói: "Vào đi!"
Nhìn nha đầu đang bước tới Dương Xuân không thể làm gì hơn ngoài mỉm cười giả tạo.
"Sao thế có chuyện gì sao?" Trong lòng đang không ngừng mắng chửi, chắc là có chuyện lớn rồi mới đến đây mà, bình thường chờ cả ngày cũng không ai gọi hắn.
Nha đầu buồn tủi nhìn hắn liếc mắt tới lui rồi nói: "Lão đại... chuyến này thật sự lớn rồi!"
Dương Xuân khó hiểu nhìn nha đầu nhỏ, hắn khó chịu mắng: "Có chuyện gì thì nói đi chứ, ngươi cứ úp mở như thế, ta làm sao mà hiểu được?"
Nha đầu lập tức kể lại sự việc, ánh mắt như ngấn lệ nhìn hắn: "Lúc nãy có khách quan tới đây, hắn ta một mực đòi gặp nam nhân đẹp nhất Vạn An Lầu, nhưng mà bọn ta đã nói không thể nhưng người kia như cứ muốn gặp, còn muốn lão đại đích thân đón tiếp!"
Dương xuân nghe nói phải tiếp đón thì lập tức rùng mình, cái quái gì thế nhỉ? Hắn là ông chủ, đã vậy còn muốn hắn tiếp khách nữa chứ?
Thực sự nực cười mà, hắn muốn xem kẻ này là đại nhân vật nào, sao lại có gan lớn như vậy cư nhiên bắt hắn đích thân vận động!
Hôm nay đừng trách Dương Xuân khẩu nghiệp, nhất định phải đối phó cái tên khốn kiếp kia, đã mấy ngày rồi hắn chưa được mắng ai, tốt nhất đừng để hắn mắng, nếu không hắn sẽ mắng đến cả mồ mả tổ tiên!
"Mau mau để ta xem rốt cuộc là kẻ nào lớn gan như vậy!"
"Nhanh lên lão đại ở bên này nè!" Nha đầu lí nhí nói.
...
Một lúc sau, cuối cùng Dương Xuân cũng đã tới, hắn mang theo một chút hùng hổ đi đến tìm vị khách quan kia, nhìn thấy người trước mặt đang quay lưng về phía mình, Dương Xuân có chút nóng lên.
Hắn nghiến răng ken két, sau đó quay sang nhìn nha đầu nhỏ: "Ngươi xem, có phải là kẻ kia hay không? Vừa nhìn bóng lưng là ta đã biết, kẻ này vốn không thể tin, chắc chắn là một kẻ lòng dạ xấu xa đây mà!"
Nha đầu hơi cúi đầu, nhỏ giọng nói khẽ vào tai Dương Xuân: " Hình như kẻ đó là quan huyện đó!"
Lập tức Dương Xuân có chút kinh hãi nhẹ, trời ạ là quan huyện kia sao?
"Đại nhân đích thân đến đây thật sự tiểu nhân tiếp đón không nồng hậu!" Dương Xuân ôn hòa đi tới, mỉm cười nói khẽ.
Ngay lập tức phát hiện người trước mặt không ai xa lạ mà chính là Cố Thanh, Dương Xuân liền cảm thấy choáng váng, hắn đỡ tay xuống bàn cố gắng giữ bình tĩnh, hít thở dần đồng đều rồi mới phất tay với nha đầu nhỏ: "Không còn việc gì thì ngươi đi trước đi!"
Nha đầu nghe như vậy thì không đứng ở đây nữa, lập tức rời đi.
Sau một lúc thì Dương Xuân cũng đã lấy hết can đảm nhỏ giọng hướng Cố Thanh giới thiệu: "Đại nhân, ta là Dương Hoàng Lễ!"
Giọng nói rất quen thuộc nhưng cái tên thì quá đỗi xa lạ, Cố Thành di dời tầm mắt về phía Dương Xuân, y nghĩ bụng hắn rõ ràng là người Cố Thanh tìm kiếm, nhưng cớ sao lúc này khi hắn đứng trước mặt y lại khác xa như thế?
Cái tên Dương Hoàng Lễ này nghe cứ xa lạ, đây không phải tên thật của Dương Xuân, làm y hoài nghi có phải đã quá nhớ nhung mà nhận lầm người?
Cố Thanh ngước mắt lên nhìn hắn trầm giọng nói: "Ngươi... tên thật là Dương Hoàng Lễ sao?"
Dương Xuân mỉm cười gật đầu nói: "Phải đó đại nhân, tiểu nhân là Hoàng Lễ, nếu đại nhân thích thú thì Hoàng Lễ sẽ tiếp đón đại nhân! Lần sau nếu đại nhân lại muốn đến, Vạn An Lầu luôn mở rộng cánh cửa chờ đại nhân lui tới!"
Cố Thanh nghe vậy thì giật giật khóe môi, hắn như vậy lại quay về đường cũ.
Mặc dù đã tính trước sẽ có chuyện như thế này xảy ra, nhưng Cố Thanh vẫn không tài nào chịu được.
Lòng y chùng xuống, ánh mắt chất chứa một nỗi buồn nhẹ, không rõ đau thương.
"Ngươi thật sự quên hết cả rồi?" Cố Thanh bi thương nói.
Thế nhưng Dương Xuân cứ vờ như không hiểu: "Đại nhân nói gì thế? Hoàng Lễ chỉ mới gặp đại nhân một lần, vốn không quen biết thì sao có thể quên?"
Tuyệt nhiên đối y nói những lời vô tâm như vậy...
"Lúc đó ở quán trọ chẳng phải đã gặp mặt một lần? Chẳng lẽ ngươi cũng không nhớ?"
Dương Xuân hết cách với tên này, sao có thể nhớ dai như vậy chứ, sao không quên luôn đi chứ?
"À... thì ra kẻ xấu xa hôm đó là đại nhân à? Xông thẳng vào phòng tiểu nhân đã đành, lần này lại còn tìm đến, ngày muốn phá nát nơi làm ăn của tiểu nhân đúng không?"
Cố Thanh không hiểu vì sao lại gật đầu: "Được... vậy thì phá nát đi, ta nuôi ngươi!"
Dương Xuân đỡ trán nhìn y, chắp tay van xin: "Đại nhân à... tiểu nhân vẫn còn muốn kiếm tiền, không muốn phá sản nhanh thế đâu!"
Cố Thanh lại nói: "Ta có thể cho ngươi một cuộc sống vô lo, vô nghĩ!"
Dương Xuân bắt đầu phát điên y quát lớn: "Không cần!"
Ánh mắt ngày càng tối đi, Dương Xuân cố nén cảm xúc đang dao động, không thể bùng nổ, vạn lần đều không được để nó bùng nổ.
"Đại nhân, ta và ngài vốn không liên can, ngài đến đây tiểu nhân thật sự vinh hạnh, nhưng nếu ngài có ý định muốn phá nát Vạn An Lầu, tiểu nhân chỉ đành sống chết giữ lại!"
Là đối đầu sao?
Nhiều năm mới gặp lại cuối cùng nhận được kết quả thế này?
Cố Thanh cảm thấy vô cùng thất vọng, mọi chuyện thật sự không như mong đợi của y, Dương Xuân quả thật vô cùng hận y, hận đến mức đòi chết đòi sống!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.