Võng Du Chi Thần Ngữ Giả

Chương 6: Tiết 6




Editor: Toujifuu
***
“Lăng Thiên, không cần nóng.”
Kéo tay phải của Lăng Thiên, ta tiến lên một bước dùng thanh âm lớn đồng dạng nói:
“Xem ra tất cả mọi người rất muốn biết chúng tôi làm thế nào đi đến tây đại lục. Kỳ thực nói ra rất đơn giản, chúng tôi là vào thời điểm làm nhiệm vụ bị truyền tống qua.”
“Ngươi cho chúng ta là kẻ ngốc a, thế nào có thể làm nhiệm vụ làm đến tận đại lục phương tây.”
Một thanh âm lại toát ra trong đám người. Ta cười: “Đương nhiên không phải nhiệm vụ bình thường. Do một ít nguyên nhân tôi không thể nói cho mọi người quá nhiều, thế nhưng tôi có thể nói cho các vị, chúng tôi lần này mang về rất nhiều đồ vật của tinh linh tộc phương tây. Trang bị cùng các loại trang sức phẩm đều có, ba ngày sau sẽ cử hành hội đấu giá ở Đông Long Thành. Tin tưởng tất cả mọi người biết đồ của tinh linh tộc đều là rất đẹp, nữ sĩ thích cái đẹp hoặc là huynh đệ muốn truy cầu mỹ nhân nhất định phải tới xem xem. Thuộc tính một ít trang bị trong đó cũng rất tốt, lấy gia tăng nhanh nhẹn, tốc độ, xuất thủ làm chủ.”
Ta bất chợt vứt ra một trái “bom”, lập tức liền nở hoa trong đám người. Thừa cơ hội này, ta cùng Lăng Thiên bước lên tọa kỵ phất tay cáo biệt với người của Đông Long, một hơi chạy ra khỏi đường phố thương nghiệp náo nhiệt này. Về phần ánh mắt tràn ngập thâm ý của Ám Dạ khi nhìn ta sau cùng kia, ta đã không còn rảnh rỗi đi ngẫm nghĩ.
Quẹo trái quẹo phải, theo đường nhỏ trở lại Lâm Thủy Cư. Hừ, ở tòa thành thị này, ta nhắm mắt lại đều có thể tìm đường, xem tên tiểu tử Lăng Thiên kia còn dám cười ta mù đường nữa không!
Vào nhà, đóng cửa, bắt đầu từ hiện tại ở đây chính là thiên hạ của ta, không có ta cho phép ai cũng vào không được. Ách, tiểu tử Lăng Thiên kia ngoại lệ. Dưới ánh mắt mang tính uy hiếp của anh ta, ta bị ép thiết lập anh ta thành chủ nhà thứ hai. *Khóc*, thật vất vả có một cái tổ, còn phải phân phân nửa cho tên cường đạo đó… -__-
Ánh trăng rất sáng, ta chỉnh lý xong gian nhà của chính mình. Giương mắt liền thấy một bóng người đang bận rộn ở một góc đất trong viện.
“Lăng Thiên, anh đang làm gì a?”
Ta thấy kỳ quái, người này thế nào trông như đang chôn thứ gì đó? Nhìn nhìn khu đất cây tàn hoa rơi kia. Một mảnh hoa cỏ xinh đẹp bị anh ta nhổ đến rối tinh rối mù. Nhà mới ta mới mua a! Cái người này chẳng lẽ là chuyên biệt đến phá rối?
“Nga, tôi đang trồng cây.”
Trồng cây? Cái người cực độ khuyết thiếu tế bào thẩm mỹ này sẽ làm chuyện cảm tính như thế sao? Ta không khỏi lấy một loại ánh mắt hoàn toàn mới nhìn anh ta. Nói không chừng nhận thức trước đây của ta đối với anh ta còn chưa đủ nga.
“Cái kia, anh trồng là cây gì?”
“Lớn lên sẽ biết.”
Biểu tình của Lăng Thiên thoạt nhìn cứ như một tiểu hài tử có bí mật cố ý không muốn nói, khóe miệng nhếch lên cùng làn mi phi dương lộ ra đắc ý nhè nhẹ. Ta không khỏi buồn cười, được a, không nói thi không nói. Một ngày nào đó nó cũng sẽ lớn lên không phải sao? Nhìn bộ dáng đào hố lấp đất có chút vụng về của anh ta, ta lại có chút lo lắng. Người này sợ là lần đầu tiên làm loại chuyện này, tuy rằng không biết anh ta nghĩ như thế nào lại muốn trồng cây, bất quá nếu như trồng chết cũng không tránh khỏi quá đả kích tính tích cực của anh ta.
“Anh biết trồng thế nào không? Nếu không tôi đến giúp anh. Tôi trước đây đã từng giúp mẹ tôi trồng chút hoa cỏ.”
Lăng Thiên ném cho ta một cái bạch nhãn:
“Biết, tôi đã tìm người hỏi. Cậu đừng quản, chờ tôi trồng xong cậu hãy trở lại xem.”
Được rồi được rồi, dù sao nếu như trồng không ra được cũng không phải tại ta. Ta lắc đầu, xoay người trở về phòng. Những thứ cần thiết định của phòng ở này còn rất nhiều, trước tiên cần tìm một quản gia. Còn phải mua cái tủ bảo hiểm, còn phải tìm mấy nha đầu Tiểu Lộ, thiết lập mấy nhỏ thành khách trọ… Ba dã nha đầu đó đi nơi nào rồi? Truyền âm cũng không trả lời. Thực là.
Ba ngày qua, lưu lượng người của Đông Long Thành tăng vọt. Vốn người chơi thường trú của tòa thành thị này đã không ít. Hiện tại càng có xu thế chật như nêm cối. Ta cùng Lăng Thiên đem hai khối đại chiêu bài giam ở nhà (tức 2 bé hổ báo). Lại thay đổi một thân y phục bình thường, lúc này mới trà trộn vào phòng đấu giá. Trốn ở một góc. Ta đếm nhóm đại dê béo trình diện. Không tồi không tồi, các bang hội xếp hạng top 5 trong trò chơi tới được ba nhà, nhân vật lĩnh quân trên Bảng tổng hợp thực lực cũng có không ít. Còn có mấy hiệp khách độc hành nổi danh, cư nhiên cũng xuất đầu. Di, người chơi nam gầy gầy cao cao kia cũng là một cung tiễn thủ a, cây trường cung màu đỏ đeo trên người kia rất phong cách nga, hàng cực cao.
“Lăng Thiên, người kia anh nhận ra không?”
Cùng Lăng Thiên kề tai nói nhỏ, chỉ cho anh ta xem cung tiễn thủ dẫn tới sự chú ý của ta kia.
“Hắn là Chi Ảnh, thủ tịch Bảng xếp hạng cung tiễn thủ Đông đại lục. Du Nhiên, cậu ngay cả thủ tịch chức nghiệp của mình cũng không nhận ra.”
“Tôi chỉ nhớ tên, lại chưa thấy qua người thật. Nói như vậy cây cung màu đỏ kia chính là Phần Thiên Diễm Hoa Cung đứng thứ bảy trên Bảng trang bị? Thật không tồi.”
Hút hút nước bọt, không sao, ta không hâm mộ, Thanh Linh của ta cũng rất mạnh. Chuyển đường nhìn, nga, lại thêm một người.
“Lăng Thiên, người mập mạp kia anh gặp qua chưa? Có phải là ông chủ của Kim Ngân Các? Còn có bên kia, mỹ nữ của gia tộc Thiên Âm cũng tới a. Xem ra hội đấu giá của chúng ta sẽ có thu nhập lớn nga.”
Trước mắt ta tất cả đều là kim tệ bay a bay a bay, Lăng Thiên bất đắc dĩ, đưa tay che lên mắt của ta:
“Đừng nhìn, nhìn nữa tròng mắt cậu cũng sắp thành kim tệ.”
“Đi, tôi thế này gọi là tưởng tượng hợp lý. Đúng rồi, tên Thu Thủy Trường Thiên kia thế nào không tới? Tôi còn dự định cho hắn xuất một chút máu đây. Lăng Thiên anh có thấy không?”
“Không nghĩ tới Du Nhiên tưởng niệm tôi như vậy, thực sự là khiến cho tôi cảm động vạn phần.”
Phía sau tự dưng toát ra một thanh âm, ta như bị giẫm lên đuôi nhảy dựng lên.
“Thu Thủy Trường Thiên!”
Quay đầu, Lăng Thiên một bộ biểu tình sớm đã biết nhàn nhàn mà xem diễn. Trừng: Hắn đến đây lúc nào, anh thế nào không nói một tiếng?
Một cái bạch nhãn vứt trả lại: Vào thời điểm đầy đầu cậu đều là kim tệ.
Ngoài cười nhưng trong không cười chào hỏi Thu Thủy Trường Thiên:
“Trường Thiên Môn chủ thực sự là nhãn lực tốt, chúng tôi đứng ở chỗ này cũng bị anh phát hiện.”
“Ha ha, không phải Du Nhiên vẫn luôn kêu tôi là Thu Thủy sao? Thế nào hiện tại lại xa lạ như thế. Hơn nữa lấy giao tình của cậu và tôi, dù cho ở trong nghìn vạn người, tôi cũng có thể chỉ cần liếc mắt đã nhận ra Du Nhiên.”
Ta chỉ cảm thấy lông tơ toàn thân dựng ngược, không khỏi lui về phía sau hai bước. May mắn tiểu tử Lăng Thiên còn có chút lương tâm cơ bản, không thực sự dự định để cho một mình ta đối mặt tên nham hiểm này. Một cái nhãn đao bắn qua, Thu Thủy Trường Thiên vội vàng nói:
“Nói giỡn thôi, tôi là thấy tiểu hầu tử trên vai Du Nhiên mới chú ý tới các cậu ở chỗ này. Nhóc này hình như có ý kiến đối với tôi, từ xa đã nhăn mặt hướng tôi nha.”
Duỗi tay chọc chọc cái đầu của hầu tử Tiểu Bạch, nguyên lai là nhóc con này làm lộ chân tướng. Tiểu Bạch thấy ta trừng nó, vội vàng làm vẻ mặt vô tội, chớp đôi mắt to cúi đầu khom lưng lấy lòng —- Thực sự là càng ngày càng tinh.
“Đã đến giờ, chúng tôi phải lên thôi. Trường Thiên Môn chủ cũng xin đi vào sớm một chút, bằng không thứ tốt bị người khác đoạt trước thì không tốt đâu.”
Lăng Thiên kéo tay ta, túm đi lên trên lầu. Thu Thủy Trường Thiên đứng ở tại chỗ hì hì cười phất tay, sau cùng hô một câu:
“Du Nhiên, chờ lát nữa tôi sẽ tìm cậu.”
Xong rồi. Hắn vừa hô, người chơi trong phòng đấu giá nhất tề quay đầu lại. Có vài đường nhìn lập tức liền rơi trên người ta cùng Lăng Thiên. Sắc mặt Lăng Thiên lạnh lẽo, kéo ta xông về phía trước. Lúc đến chỗ rẽ ta nhìn thấy Chi Ảnh đang nhìn chằm chằm ta. Chỉ kịp cười cười với hắn, dã nhân Lăng Thiên đã tìm được nhã gian của chúng ta mà chui vào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.