Huyệt động âm u ẩm ướt, tầm nhìn rất thấp, có phải hay không lại có dơi đến đập vào mặt.
Nơi này dơi đều cấp 20, huyết ít thủ thấp, nhưng nhanh nhẹn cao, né tránh cao, còn có thể hút máu. Cũng may mắn có Mạc Tuấn Ninh, tiến đánh coi như dễ dàng, bằng không chỉ dựa vào Lương Tu Ngôn với Vương Ngữ Yên, hai người phỏng chừng rất nhanh phải mở đường hồi phủ.
Trong đội ngũ, Mạc Tuấn Ninh làm chủ lực phát ra, Vương Ngữ Yên làm trị liệu, mà Lương Tu Ngôn, cơ bản chính là chân sau kéo theo. Ai làm cho tâm tư cậu đều tại bên cạnh trên mình người nọ chứ, đặc biệt người nọ vẫn giống như lấy cậu làm người xa lạ, không nói lời nào, không nhiều hơn một cái liếc mắt, Lương Tu Ngôn trong lòng thật sự vừa tự trách vừa ủy khuất.
“Uy, Lương Tu Ngôn, ngươi hồng huyết!” Làm trị liệu Vương Ngữ Yên thời khắc chú ý sinh mệnh của người trong đội, nhìn thấy Lương Tu Ngôn chỉ còn lại có một phần năm máu, lập tức kêu to.
“Thêm máu thêm máu!” Lương Tu Ngôn bên sát quái bên kêu.
“Ngươi đã chạy ra phạm vi của ta sao mà thêm? Gặm dược a!”
Lương Tu Ngôn nghe vậy mở ra bao phục vừa thấy, kinh hãi,“Dùng hết rồi!”
“Ngươi đến phó bản mà không mang theo dược a!” Vương Ngữ Yên hổn hển quát, “Từ từ!” Đáng tiếc việc trị liệu này của cô, thật sự là cái chân ngắn.
Lương Tu Ngôn lại giết chết một con dơi, nhưng chung quanh vây lên đây càng nhiều dơi, mà bản thân cũng chỉ còn lại một phần mười máu.
Chính thời điểm khẩn trương, Lương Tu Ngôn nhìn thấy trên người mình sáng lên một đạo hào quang, thấy đáy huyết cũng lập tức thêm đầy tám phần, nhưng trên mặt bên đội ngũ, tên Vương Ngữ Yên lại mờ dần.
Lương Tu Ngôn quay đầu, quả nhiên thấy thi thể Vương Ngữ Yên nằm trên mặt đất, ở trên đầu cô một con dơi lượn tròn.
Trị liệu rồi ngã xuống, Lương Tu Ngôn nhìn máu mình lại ào ào tụt xuống mà tuyệt vọng.
Đang lúc này, chỉ thấy một bóng người nhảy qua, nhanh xuất hiện theo một mảnh quang mang loá mắt, thân giữa con dơi toát ra vòng sáng một cái lại một cái thương tổn hoa lệ lệ, không kiên trì vài giây liền “Ba ba” rơi trên mặt đất bị thay mới.
Sau hào quang, cầm kiếm đứng ở trung tâm, chính là Mạc Tuấn Ninh.
“Cẩn thận một chút.” Mạc Tuấn Ninh nói xong, liền lại không để ý đến cậu, xoay người tiếp tục đi phía trước.
Mặc dù đối phương tuy để vẻ mặt hờ hững, nhưng hắn quan tâm, vẫn làm cho Lương Tu Ngôn trong lòng nổi lên một tia ngọt ngào. Lương Tu Ngôn ngây ngô cười, cầm kiếm trong tay, bước nhanh chạy lên.
Hai người lại đi một hồi, trước mặt xuất hiện hai con đường. Bởi vì ánh sáng mờ tối, cũng nhìn không ra đến tột cùng đường nào là tử lộ.
Hai người ở trước mặt lối rẽ do dự một chút, Mạc Tuấn Ninh nói:“Ta trái ngươi phải.”
“uh.”
Lương Tu Ngôn gật đầu, nhấc chân liền hướng bên trái đi *em nó là bên phải mà =.=*, đi chưa được mấy bước, phía sau lại truyền đến thanh âm: “Trên đường cẩn thận, có chuyện thì hô to.”
Nghe được hắn nói thế, Lương Tu Ngôn khóe miệng nhịn không được nhếch lên, quay đầu nói: “Ngươi cũng vậy.”
Bởi một câu quan tâm đơn giản của người nọ, Lương Tu Ngôn tâm tình lại vẫn sung sướng, đều nhịn không được khẽ hát, do đó hoàn toàn xem nhẹ một đường quỷ dị.
Một con quái cũng chẳng đụng tới, ngươi không phải nên đề cao cảnh giác sao?
Đáng tiếc Lương Tu Ngôn đã muốn một đầu đắm chìm trong ảo tưởng nóng bỏng ngọt ngào.
Ước chừng lại quẹo mấy vòng, đẩy ra một cánh cửa gỗ, Lương Tu Ngôn đi tới một căn phòng không lớn. Phòng bố trí thập phần đơn sơ, chiếc bàn chờ đơn giản, nhưng thật ra ngoài ý muốn có một giá sách.
Mượn ánh nến, Lương Tu Ngôn quét mắt lên sách trên giá sách.
[ Long Dương mười tám kiểu ],[ cung đình đông cung đồ ]……
Đây đều là mấy sách gì a! Lương Tu Ngôn nghĩ, xem ra phòng ở này nhất định của gã sư huynh kia, chỉ có Mạnh Lãng Đình dạy dỗ đệ tử, mới có thể thu thập nhiều sách báo đồi truỵ như thế. Nhưng sư huynh người đâu?
Ngay lúc Lương Tu Ngôn đứng trước giá sách phỉ nhổ, mấy rễ đằng điều lặng lẽ theo phía sau giá sách chui ra, chậm rãi bò lên mắt cá chân cậu. Vài rễ cây cuốn lấy chân cậu, mặt khác một ít tiếp tục hướng lên trên, tới cánh tay cậu. (đằng điều: cây mây)
Lương Tu Ngôn nhìn sách trên giá, hy vọng có thể tìm được điểm manh mối nhiệm vụ, nhưng không hiểu sao, cậu đột nhiên sinh ra một loại dự cảm không ổn. Bên tai tựa hồ vẫn truyền đến thanh âm “Tất tất tác tác”, cậu xoay người đánh giá bốn phía, lại không có phát hiện khác thường.
Nhưng Lương Tu Ngôn không dám thả lỏng cảnh giác, nguy hiểm nhất định ần núp một vài chỗ. Lương Tu Ngôn nắm kiếm trong tay, chú ý động tĩnh chung quanh, có quái gì xuất hiện cậu liền một cái đại chiêu đi lên.
Cứ giằng co như thế, thẳng đến ngay cả Lương Tu Ngôn đều hoài nghi có phải hay không chính mình cảm giác nhầm, đột nhiên Lương Tu Ngôn chỉ cảm thấy tay chân kéo chặt, trên người thoát ra hơn mười rễ đằng điều, đem bản thân cố định tại trên giá sách.
“Phanh!”
Lương Tu Ngôn không kịp sử dụng kiếm chém, kiếm liền rơi xuống mặt đất, chỉ có thể tùy ý đằng điều đem mình buộc thành hình chữ đại. Lương Tu Ngôn dùng sức giãy dụa, lại phát hiệm đằng điều này đặc biệt cứng cỏi, hơn nữa càng giãy dụa ngược lại càng buộc chặt.
“Thằng nào! Đi ra!”
Lương Tu Ngôn bên giãy dụa bên hô to, đằng điều này có linh tính như vậy, nhất định có người ở phía sau điều khiển.
“Tên hỗn đản nào nham hiểm tiểu nhân không biết xấu hổ, có gan thì quang minh chính đại đi ra cho ta!”
Di, không có phản ứng, Lương Tu Ngôn nghĩ lại nghĩ, theo lý thuyết trong phó bản này không nên có người chơi khác, cho nên công kích cậu chỉ có thể là gã sư huynh kia, gã đây gọi là NPC đương nhiên không có phản ứng.
“Ngươi không phải là Thạch Hoài Nhơn sư huynh? Ta là sư đệ ngươi a! Sư phụ Mạnh Lãng Đình sai ta đến thăm ngươi!”
Lương Tu Ngôn vừa kêu xong, đột nhiên cảm thấy trên người có điểm ngứa, cúi đầu vừa thấy, rốt cuộc mới phát hiện một rễ mây men theo cổ áo y phục cậu chui vào trong.
A! Lương Tu Ngôn chỉ cảm thấy cả người không ngừng nổi da gà, đáng tiếc cậu tay chân đều bị buộc gắt gao, lại kịch liệt giãy dụa thế nào đều vô ích.
Đằng điều chui vào dưới y phục, Lương Tu Ngôn không nhìn thấy, nhưng cậu có thể cảm giác rõ ràng thứ kia dừng trên đầu v* mình.
“Um……”
Đằng điều tinh tế đảo qua nhũ tiêm, làm cho Lương Tu Ngôn giật mình một cái, không khỏi rên rỉ ra.
Lương Tu Ngôn bị thanh âm bản thân hù dọa, bị loại yêu vật này khiêu khích phát ra tiếng khiến cậu cảm thấy vạn phần thẹn. Cậu mau cắn môi dưới không làm cho mình phát ra thanh âm đáng xấu hổ nữa.
Không biết có phải hay không bởi khủng hoảng, hết thảy cảm giác đều trở nên đặc biệt rõ ràng. Bề ngoài thô ráp của đằng điều ma sát qua lại xung quanh quầng vú, làn da dường như cũng bị ma phá. Rõ ràng hẳn là cảm thấy đau đớn, nhưng là giữa đằng điều lại ẩn ẩn sinh ra một loại khoái cảm kỳ quái.