Không bao lâu đã dừng chân trước một cổng thành, trông thấy người người ra vào tấp nập, ngẩng đầu nhìn lên tấm bảng hiệu với ba nét chữ... Mặc kệ nó viết gì, có nhìn cũng chẳng hiểu, Vô Thích mặt mày hớn hở bước vào trong thành. Nhìn nhìn ngó ngó một hồi cuối cùng trong thấy một quán ăn ven đường, bàn gần nhất có hai vị khách đang ngồi gấp những cọng mì đưa vào miệng, một mùi thơm phức lui lũi chui vào mũi khiến bao tử cô réo rắt liên hồi. Vô Thích lập tức tìm một bàn trống ngồi vào.
Tiểu nhị vui vẻ nhiệt tình bước nhanh tới vội vã lao bàn, vừa nói: “Tiểu cô nương, cô muốn ăn gì?”
Hỏi xong theo phản xạ nhìn sang Vô Thích thì mọi thao tác lao bàn lập tức dừng lại. Vô Thích chẳng hiểu vì sao mới quay mặt nhìn sang tiểu nhị cứ vậy mà ngây ngốc nhìn mình. Lại chẳng mấy ngạc nhiên trước biểu hiện của mấy nam nhân này, cô nói: “Cho ta hai tô mì, một lớn, một nhỏ.”
Tiểu nhị thoáng ngây ngốc một hồi liền niềm nở phấn khởi: “Có ngay, có ngay, nhưng mà mỹ nhân còn có bằng hữu nào cần phải đợi sao?”
Không hiểu tiểu nhị lãm nhãm điều gì, Vô Thích ngẩng đầu: “Bằng hữu nào? Ta đi một mình.”
Tiểu nhị đưa tay gãi gãi đầu, khó hiểu hỏi: “Không phải chứ? Mỹ nhân gọi đến hai tô kia mà?”
“Ta ăn hai tô, ngươi mở quán bán, sợ khách đến ăn nhiều sao?” Vô Thích khẽ nheo mắt, tỏ thái độ không hài lòng, trên mặt bày rõ ra hai chữ “ngươi nhiều chuyện quá rồi!”
Bị tia lạnh xoẹt ngang trên đôi mắt sáng ngời dọa cho một trận, tiểu nhị lập tức vâng dạ sau đó vọt đi ngay, lòng thầm thán mỹ nhân này thật hung dữ.
“Mẹ, Mịch Mịch cũng muốn ăn!” Tử Mịch ngồi ghế đối diện hai cánh tay đặt trên bàn chòm hồn tới nói với Vô Thích.
Vừa rồi Vô Thích cố tình chọn một bàn hơi khuất ánh sáng và tầm mắt người nhìn rồi mới thả Tử Mịch ra. Dù sao Tử Mịch vẫn là một tiểu u hồn, nên hạn chế tránh ánh nắng trực tiếp. Thấy bé nhìn mình với đôi mắt to tròn long lanh như hai viên bi đen láy, Vô Thích mỉm môi cười, đưa bàn tay lên vuốt ve mái tóc bé: “Tất nhiên rồi, tỷ, mẹ vừa rồi có gọi luôn cả phần của Mịch Mịch.”
Tử Mịch nghiêng đầu ngờ nghệch: “Vừa rồi Mịch Mịch nghe mẹ gọi hai tô. Nhưng mẹ lại nói với vị thúc thúc kia là mẹ ăn hết.” Nói rồi lại ngây thơ lắc đầu: “Mịch Mịch không thấy có phần của Mịch Mịch.”
Nghe vậy khóe môi Vô Thích càng cười sâu hơn, tia cười mang tư vị nuông chiều lẫn yêu thương: “Mẹ nói đùa thôi!”
“Mì đến rồi, mì đến rồi!” Tiểu nhị bước tới đã đặt hai tô mì lên bàn.
Tử Mịch mắt sáng long lanh, chăm chăm nhìn tô mì, thèm thuồng không dứt: “Thơm quá!”
“Sao ngươi còn chưa chịu đi?” Thấy tiểu nhị cứ đứng ngây ra đó, Vô Thích cau mày đuổi khéo.
Tiểu nhị lại bày ra một tràng cười ngây ngốc, tuy không nói thành lời nhưng cũng bày rõ cái suy nghĩ chẳng ra gì kia lên trên mặt “mỹ nhân thân hình thanh mảnh vậy mà sức ăn chẳng thua kém gì nam nhân nhỉ?”. Nhưng may là ông chủ gọi hét lên, tiểu nhị mới ba giò bốn cẳng văng mỹ nhân lại đó rồi chạy đi làm việc.
Cuối cùng cục phiền phức kia cũng chịu bỏ đi, nếu hắn còn đứng lại, Vô Thích sẽ không nễ nang mà ban cho hắn một đạp. Đẩy tô mì nhỏ về phía Tử Mịch, mỉm cười nói: “Mịch Mịch tự ăn được không?”
Tử Mịch gật đầu, vẻ mặt thèm thuồng đã tự lấy đũa gấp từng đũa mì cho vào miệng ăn ngon lành. Tuy dáng vẻ gấp mì còn lượm thượm nhưng với một đứa bé chỉ ba bốn tuổi đã có thể tự mình ăn như vậy đã là rất giỏi. Vô Thích nhớ lại trước kia, khi cô cũng ở cái độ tuổi này đã ở ngoại chợ, rong rũi lang thang khắp nơi, đói đến không thể nhấc chân vẫn cố gắng lê la tấm thân tàn nhỏ bé trên khắp các con hẽm lớn nhỏ chỉ cầu được một chén cơm ngụi canh thừa.
Trong thấy Tử Mịch như bản sao của mình, Vô Thích càng cảm thấy yêu thương bé nhiều hơn. Xem như gặp nhau là duyên phận, nếu bé đã muốn cô làm mẹ, thì cô sẽ làm theo nguyện vọng của bé...
“Mẹ, sao mẹ vẫn chưa ăn? Mẹ không thích ăn sao?” Tử Mịch dừng ăn, nhướng mày nhìn Vô Thích.
Vô Thích môi cong mỉm cười, tia cười ấm áp tựa như người mẹ hiền đang nhìn đứa con bé bỏng: “Mẹ muốn xem Mịch Mịch tự mình ăn sẽ như thế nào?”
Mịch Mịch lại gấp mì ăn, nhai nhai cười cười: “Mịch Mịch thèm ăn lắm, trước kia Mịch Mịch chỉ đứng nhìn người khác ăn không thôi!”
Vô Thích lại cười, có chút xót xa: “Vậy thì Mịch Mịch đi theo mẹ, mẹ vỗ béo cho Mịch Mịch.”
Nói xong liền cảm thấy câu nói của mình hết sức nực cười, hồn ma có thể ăn nhiều mà mập lên như người thường không nhỉ? Nhún vai chịu thua, vấn đề này thì cô bất lực rồi, có nghĩ nát ốc cũng không thể đoán được.
Cơn đói réo rắt như giặc thù tấn công, Vô Thích mới ném mấy suy nghĩ vừa rồi sang bên mà ăn phần ăn của mình. Bên tai lại nghe thấy mấy lời ồn ào the thẻ của bàn ăn bên cạnh.
Bàn bên cạnh có ba người, đều là nam nhân độ tuổi ngang nhau, mặc trang phục giống nhau, có lẽ là cùng một môn phái. Bọn họ nói chuyện không lớn, bàn tuy gần nhưng thanh âm lại cách xa, thế nhưng mấy lời nói đó đều lọt cả vào tai Vô Thích không xót chữ nào. Xem ra, trở thành Ma Tôn, năng lực của cô mỗi lúc một gia tăng, chỉ có lợi hại hơn, đặc biệt hơn.
Dù chăm chú ăn, nhưng lời nói bên tai quá rõ ràng, Vô Thích rãnh rỗi nên cũng chăm chú mới hiểu được nôn na vấn đề bọn họ bàn luận. Bọn họ nhắc gì đến vị minh chủ võ lâm đang bị trói ở Gia Lục trang, đợi đến giờ ngọ tụ hội đủ võ lâm anh hùng hào kiệt sẽ trước mặt mọi người mà giết chết hắn.
Có người còn nói: “Đợi hắn chết rồi, chức vị minh chủ võ lâm sẽ sớm rơi vào tay của trưởng môn”.
Người khác lại nói: “Tất nhiên rồi, ngôi vị võ lâm sao có thể để một tên ranh chưa rõ sự đợi ngồi lên, trưởng môn của chúng ta mới là bậc anh hùng hào kiệt.”
Người nọ lại có vẻ e dè lẫn nễ phục mà nói: “Ta lại thấy đáng tiếc cho một trang anh hùng, dù gì hắn cũng là một thân bản lĩnh đầy mình, văn võ song toàn.”
Người kia lại hứ, vẻ đầy khinh miệt: “Ngươi có phải là người của Xà Sơn phái, sao lại nói tốt cho người khác. Lời này nếu để trưởng môn nghe, ngươi nhất định sẽ không được chết toàn thay.”
Người nọ lại rụt rè, có phần sợ hãi: “Hày, chẳng phải ta chỉ nói với hai ngươi thôi sao?”
Nghe tới nghe lui cũng chỉ là đám võ lâm giang hồ tranh giành chức vị võ lâm minh chủ. Vô Thích phớt lờ ngoài tai, ném những gì nghe được tan vào không khí, tiếp tục ăn mì, âm thầm khen ngon, không thua kém gì sơn hào hãi vị trong chốn cung đình.
Ăn no, Vô Thích dẫn Tử Mịch vào một tiệm bán y phục, chọn cho mình một bộ hắc y mới ném bộ đồng phục màu trắng của Dương thị vào xọt rác. Chọn cho Tử Mịch một bộ màu trắng tinh tươi đáng yêu, còn nhàn rỗi thắt tóc cho bé. Tiếp theo một người một hồn rong rũi khắp chợ, xem đủ thứ trò vui, mua vài món ăn vặt đã thấy phía đằng xa có một lượng lớn người tụ tập. Vô Thích hiếu kì lấy Tỏa Linh Nang hút Tử Mịch vào trong mới tò mò lẫn ham vui chui vào lòng người đông ngạt.
Chui tới lấn lui, đẩy qua đẩy lại nhưng Vô Thích vẫn là bản lĩnh hơn người thường nên đã vượt qua lượng lớn người mà đứng cùng dãy người đầu hàng. Sau khi định hình chỗ đứng, Vô Thích mới lướt mắt nhìn vào khoảng đất trống nghiêm trang trước mắt. Có nhiều đám người phân thành từng nhóm, y phục của mỗi nhóm một phong cách khác biệt, màu sắc hoa văn cũng khác nhau, có lẽ đó là y phục đặc trưng của từng bang phái. Nhẫm sơ cũng có đến hơn hai mươi môn phái lớn nhỏ.
Đang lướt mắt hiếu kì nhìn quanh đã đập vào mắt chính là một nam nhân y phục màu sẫm chính là sự phối hợp giữa màu xanh của vải và màu đỏ của máu tạo thành. Áo quần rách nát thảm hơn cả ăn mày, những vết thương dài ngoạt hiện rõ trên miệng vải rách. Nam nhân kia tóc tai rối bù, đầu gục xuống, hẳn là không còn sức lực bởi thương tích đầy mình, lẫn đói khác và trực tiếp bị phơi dưới bầu trời nắng gắt.
Ban đầu không hiểu là chuyện gì, tò mò đến vui vẻ, nhưng chợt nhớ đến câu chuyện vừa rồi của ba người ngồi bàn cạnh, Vô Thích tin rằng nam nhân mang dáng vẻ thảm hơn cả chết kia chính là vị minh chủ võ lâm bị giang hồ ghen ghét muốn tranh giành chức vị.
Vô Thích khom khom cúi đầu cố nhướng mắt nhìn đằng xa cái gương mặt đang cúi thấp kia, không biết hắn mang gương mặt thế nào nhỉ?
Từ đâu bị đẩy tới một người đàn ông mang thân thể bầm dập, tím xanh từng mảng lớn nhỏ trãi khắp cơ thể ngã nhào giữa sân. Tiếp đến là một giọng nói lanh lãnh chua ngoa: “Đây chính là thuộc hạ của Thích Hàn, hắn vừa qua đã chủ mưu trong vụ thảm sát Ô thị, chỉ với nguyên nhân Ô thị phản đối hắn phản lại triều đình, mưu tính đoạt vị.”
“Hắn còn dám làm cả chuyện này sao? Hèn gì ta đoán mãi không ra ai có được bản lĩnh một đêm đã tàn nhẫn ra tay diệt môn. Hóa ra lại là vị minh chủ ngoài mặt thì quân tử bên trong lại là xà lang hiểm độc.”
Tiếp đến là một nữ nhân ăn mặc hở hang, trang điểm xinh đẹp yếu đuối lao tới, đối diện với mọi người, một tay đưa khăn lao nước mắt, thân thì lã lướt như đang múa lượn, miệng thì không ngừng ca thán: “Vị công tử kia là ai ta không biết, nhưng y thường xuyên nửa đêm lẽn vào phòng ta, còn, còn... Y từng nói sẽ cưới ta làm nương tử, nhưng hết lần này đến lần khác, thân mật với ta... Vậy mà đã hơn hai tháng y lại chưa từng có ý nguyện thực hiện lời hứa. Tiểu nữ là con gái nhà lành, thật không muốn vì chuyện này mà ô uế thanh danh, chỉ là... ta quá yêu chàng, nhưng chàng lại chỉ vui đùa với ta.”
Vô Thích cười không được khóc không xong, trên đời này lại còn có dạng người mặt dày hơn cả cô, không biết liêm sĩ mà ỏng ẹo trước cả đám nam nhân mà đòi lại trinh tiết lẽ phải cho mình. Thật chẳng biết với cái kiểu cách kia thì đã qua tay bao nhiêu nam nhân rồi. Trinh tiết ư? Có phải đã gắn lộn người rồi không?
Từ đâu lại vang ra giọng nói khàn khàn đầy tức giận: “Sao lại có chuyện đó, minh chủ sao lại là kẻ súc sinh, không, còn hơn cả súc sinh.”
“Ta nghĩ với loại người này, vẫn nên giết hắn đi, tránh hậu họa về sau nguy hại cho võ lâm.”
“Đúng vậy, đúng vậy. Giết hắn đi. Giết Thích Hàn!”
Một người réo lên cả làng cùng hùa theo: “Giết chết Thích Hàn, giết chết Thích Hàn! Giết cẩu Thích, giết cẩu Thích!”
Vô Thích mắt nhắm mày nhíu, ngón trỏ cho vào lỗ tai ngoáy ngoáy, ồn chết được. Cái vị minh chủ mang họ “Thích” kia vô duyên lại giống với tên “Thích” của cô. Đám người này mắng y cẩu Thích, khác nào là đang mắng cô. Lời mắng chữi này chẳng thuận tai chút nào.
Bổng dưng tiếng la hét dần tắt lịm, Vô Thích mới mở mắt nhìn thì thấy một đạo sỹ tay cầm phất trần trắng bạc, đưa tay vuốt chòm râu đen mà nói: “Mọi người khoan kích động. Những lời đồn đại không tốt về y trước giờ ta nghe rất nhiều, nhưng thực chất vẫn là không dám tin y là hạng người vô liêm sĩ tán tận lương tâm.”
Vô Thích nhếch mày, nói năng kiểu này khác nào đẩy cái vị minh chủ võ lâm kia vốn đã ố danh giờ lại càng bị chà đạp dưới vũng bùn lày nhơ nhuốc.
Tiếp đến lại vang ra một giọng nói trầm đục, khàn khàn: “Y vốn dĩ là tán tận lương tâm, ỷ mình một thân võ nghệ hơn người cùng mưu mô thủ đoạn liền qua mặt chúng ta, xem chúng ta như kẻ mù người điếc mà làm những điều mà tiểu nhân cũng không thể mang ra so sánh bằng.”
Minh chủ võ lâm Thích Hàn kia thật đúng là dính phải kiếp nạn mang tên cái chết cận kề. Bao nhiêu người bày ra vỡ tuồng kẻ khích, người lấn, kẻ nghi ngờ, người khẳng định, còn lôi đâu ra mấy cái nhân chứng chẳng biết diễn xuất kia bày ra một trận anh hùng vì nghĩa không diệt thân cũng diệt ngụy quân tử. Vô Thích thầm ngáo ngán, tiếc thay cho một trang tuấn kiệt, lại phải chết oan.
“Mọi người im lặng, nghe Xà Sơn trưởng môn nói!”
Vang dội giữa thanh âm ồn ào sát khí mang bốn chữ Xà Sơn trưởng môn uy nghiêm tột đỉnh, mọi người đều im thinh im thích, tất cả mọi ánh mắt đều đổ dồn về nhân vật ngồi ở vị trí cao nhất. À không, Vô Thích nên nhìn lại, vị trí cao nhất chính là chiếc ghế trạm khắc tinh xảo có vàng giáp quanh vẫn đang trống không, có lẽ đó là chiếc ghế của minh chủ võ lâm. Hai bên trái phải chỉ có một chiếc ghế duy nhất một người ngồi, tuy không cao nhất nhưng lại là sát vị trí cao nhất, có lẽ đó là chiếc ghế của vị trí... Vô Thích ngẫm nghĩ phán đại đó có thể là vị trí của phó minh chủ.
“Phó Xà minh chủ, xin người hãy nói gì đó, cho chúng tôi một lời công đạo.” Một vị trưởng môn nào đó như sợ mình bị thiếu đất diễn, vội vã đứng lên, uy uy dũng dũng hướng về phía vị kia mà kính nễ khẩn cầu.
Vô Thích ngạo mạn nhếch môi cười, ánh mắt mang phần châm biếm, vừa rồi cô tự phân đại chức vị của người kia, không ngờ lại đúng thật là phó minh chủ. Nên nói cô thông minh, hay đây chỉ là mấy cái chức vị mà cô vẫn thường nghe trong mấy bộ phim kiếm hiệp cô vẫn thường xem trong những lúc thất nghiệp*.
*Thất nghiệp*: Không được đại nhân phân công hoặc có thể nói không có mục tiêu để giết. Sát thủ nhàn rỗi, ở nhà xem phim truyền hình.