Hai người nhìn nhau một hồi, không ai chịu mở miệng trước, cuối cùng, Thôi Ân Trạch nhìn thấy sự kiên định, bất khuất trong ánh mắt Niệm Nghiễn, bỗng nhiên giơ cánh tay lên ——
“Ba ——” một bạt tai thật mạnh. Lực đạo quá mạnh khiến Niệm Nghiễn lăn quay xuống phiến đá lạnh lẽo bên dưới.
“Ngươi nghĩ như vậy là có thể chạy khỏi ta, cho dù đó có là hy sinh mạng sống của mình đi chăng nưa?” Thôi Ân Trạch ngồi xổm xuống, lấy tay nâng đầu Niệm Nghiễn lên, lạnh lùng mà chất vấn.
“Ta. . . . . .” Tại sao muốn làm vậy? Niệm Nghiễn cũng không biết tại sao, có lẽ do bản thân vốn là người trọng nghĩa khí nên có chút xúc động mà làm liều, không suy nghĩ tới hậu quả.
“Hay là ngươi muốn đi theo Liễu Thành Thành?” Hai bàn tay càng thêm mạnh mẽ lay người Niệm Nghiễn khiến y phát đau.
Niệm Nghiễn cắn chặt môi dưới không chịu mở miệng. Cuối cùng, Thôi Ân Trạch dường như bất lực – thở dài, buông hai tay ra, nhẹ nhàng ôm Niệm Nghiễn vào trong lòng ngực——
“Ngu ngốc a. . . . . . Niệm của ta. . . . . .” Không rõ là hối hận hay tự trách, đầu của Thôi Ân Trạch gác lên vai Niệm Nghiễn khiến y không thể nhìn thấy biểu tình trên khuôn mặt hắn lúc này “Thật ra, chỉ cần ngươi mở miệng cầu xin ta, ta có thể buông tha tất cả. Ta vì ngươi mà không tiếc cả ngôi vị hoàng đế, há gì mấy kế hoạch vớ vẩn đó! Chỉ cần ngươi cười một lần với ta thôi, ngươi không biết sao?. . . . . .”
Ta không phải không biết. . . . . . Chỉ cần ta mở miệng, cho dù bảo ngươi hái sao trên trời cho ta ngươi nhất định không oán than mà thực hiện ngay lập tức. . . . . . Nhưng, ta không muốn như vậy, ngươi hiểu chưa?
Nhẹ nhàng đánh dấu quyền sở hữu của mình bằng một trận hôn nồng cháy trên cổ Niệm Nghiễn, giọng nói Thôi Ân Trạch có chút run rẩy “Ta sẽ tìm ra cách, ta sẽ chứng minh cho ngươi thấy, cho dù có chuyện gì xảy ra đi nữa, ngươi sẽ không bao giờ rời xa ta được. . . . . .”
“Ngươi đúng là ngu ngốc! Tại sao không muốn ngoan ngoãn ở cạnh bên ta, để ta có thể yêu thương ngươi, cưng chiều ngươi?”
Bởi vì quá khứ của chúng ta, bởi vì chúng ta đều là nam nhân, bởi vì chúng ta còn là phụ tử. . . . . .
“Chờ ta, ta nhất định sẽ mang ngươi trở về, cho dù có phải phát động chiến tranh ta cũng không tiếc . . . . .” Cọ cọ đầu mình vào người Niệm Nghiễn, Thôi Ân Trạch nói ra phương án xấu nhất trong đầu hắn lúc này.
Cái gì? Chiến tranh?
“Ngươi điên rồi sao?” Niệm Nghiễn đẩy mạnh nam nhân đang ôm ấp mình ra, vẻ mặt khó tin nhìn đối phương “Vì một việc như vậy mà ngươi có thể phát động chiến tranh khiến sinh linh đồ thán, dân chúng lầm than?”
“Sinh linh đồ thán, dân chúng lầm than? Đã không có ngươi, ta còn quan tâm đến những chuyện đó làm gì?” Biểu tình của Thôi Ân Trạch điên cuồng như một dã thú bị thương.
“Ngươi. . . . . . Ngươi đúng là đồ điên!” Niệm Nghiễn bất lức thở dài, trong lòng tự hỏi vì sao mà giữa hai người lại hình thành nên duyên phận dị thường này?
“Chỉ cần không có ngươi bên cạnh, ta nhất định sẽ phát điên ” Thôi Ân Trạch nắm lấy tay Niệm Nghiễn, kéo y lại để hai người có thể nhìn thẳng vào mặt nhau “Vì thế, ngươi nhất định phải ở cạnh ta, nếu không, sẽ có rất nhiều người phải chịu khổ – ta là loại người mà nếu mình đã chết thì nhất định sẽ khiến kẻ khác cùng chôn thây với ta.”
“Ngươi. . . . . . Đê tiện!” Dám lấy dân chúng ra mà uy hiếp ta!
“A. . . . . .” Một lần nữa ôm chặt Niệm Nghiễn trong ***g ngực, Thôi Ân Trạch cũng cảm thấy biện pháp này của mình có chút đê tiện.
“Chẳng lẽ suốt đời ta phải ở bên cạnh ngươi?”
“Ngươi nói sao?” Hôn lên môi Niệm Nghiễn, Thôi Ân Trạch hỏi lại, “Dù ngươi có yêu hay không yêu ta, suốt đời này ngươi hãy ở cạnh ta đi – như vậy là tốt nhất cho tất cả mọi người. Ta sẽ cùng ngươi làm những việc mà ngươi muốn làm, sẽ không hại người nữa, sẽ không có ai vì ta tức giận mà phải vong mạng, được không?”
“Ta. . . . . .”
Sợ hãi câu trả lời mà đối phương sắp nói ra, Thôi Ân Trạch lại hôn Niệm Nghiễn, lưu luyến như nâng niu một báu vật trần gian. . . . . .
Đột nhiên rất muốn khóc. . . . . . Vì sao vậy?
Niệm Nghiễn hoang mang, không biết sao lúc này đây, mình lại quyến luyến con người kia như vậy. . . . . .
“Đừng khóc, Niệm, cứ để mọi chuyện cho ta, mọi thứ sẽ tốt đẹp cả thôi. . . . . .”
“Ta không khóc, ngu ngốc!” Niệm Nghiễn không chịu kém cỏi, lắc lắc đầu, giãy dụa đứng lên – giống như tình nhân bé nhỏ đang làm nũng với tướng công.
“Ta biết ta biết. . . . . . Chờ ta, rất nhanh —— ta sẽ mang ngươi trở về!”
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
Nam nhân đi rồi, nhà lao lại khôi phục vẻ yên tĩnh vốn có, Niệm Nghiễn lấy cái lọ màu đen mà Thôi Ân Trạch trước khi đi giao cho mình ra ——
“Ta đã cho người đem thuốc giải bào chế thành viên, ngươi mang theo trên người, mỗi ngày uống một viên, mười ngày sau độc sẽ được giải.”
Ngày mai sẽ xảy ra chuyện gì? Ai mà biết được?
Trời dần sáng, dù cho trong thiên lao tăm tối cũng cảm nhận được hừng đông đang thức tỉnh bên ngoài – mang theo những tia nắng ấm áp đầu ngày, xua ta sương sớm giá buốt.
. . . . . . . . . . . . . .
——
Cả hai bên đều biết rất rõ Hách Lạp đế vì sao mà chết. Hơn nữa, nhờ sự che chở của Nhân Triết, cơ quan phụ trách điều tra là Tông Nhân Phủ không hề tìm thấy một chứng cớ phạm tội nào của Niệm Nghiễn nhưng cũng không thể chứng minh y vô tội. Để chuyện này tạm thời lắng xuống, Đại Vũ vẫn giao Niệm Nghiễn cho đặc sứ của Hách Lạp kèo theo một chút vật chất gọi là bồi thường nhằm bịt miệng bọn họ – không để họ có cớ khơi lại vấn đề biên giới giữa hai nước.
Nhìn bề ngoài, tưởng chừng Hách Lạp chịu thiệt nhưng đối với Liễu Thành Thành mà nói – đã không còn kẻ ngáng đường hắn lên ngôi cửu ngũ chí tôn, hơn nữa, lần này, hai nước không ký hiệp ước hòa bình, sau này nếu hắn có phát động binh biến thì cũng không có kẻ nào có thể nói hắn không giữ chữ tín.
Mười ngày sau, Niệm Nghiễn bị áp giải đến Hách Lạp, chờ sự thẩm vấn và phán quyết của triều đình Hách Lạp. Hôm ấy, trời mưa tầm tã, đoàn người Hách Lạp chậm rãi rời khỏi Đại Đô, hướng về phía tây mà đi. Xe áp giải phạm nhân không che đậy gì cả, mưa tuôn xối xả lên người Niệm Nghiễn. Tuy vậy, Niệm Nghiễn vẫn bền gan, vững chí, không ngừng ngồi trên xe ngựa xóc nảy mà chửi rủa Liễu Thành Thành cùng đám người Hách Lạp.
Xa xa, có một nam nhân đăm chiêu nhìn về phía bọn họ ——
“Chờ ta, Niệm. . . . . .”
. . . . . . . . . . . . . .
——
Ra khỏi Đại Vũ, Niệm Nghiễn chính thức tiếp nhận cuộc sống của một tù nhân đúng nghĩa. Cơm ngày ba bữa hầu như không có thứ gì ngoài một vài miếng cơm trộn khoai, hôm nào tốt số thì được họ cho thêm chút canh luộc rau.
Niệm Nghiễn vẫn ương ngạnh, cứng rắn như đá, lạnh lùng mà nhìn ngắm phong cảnh ven đường, mặt không chút biểu tình.
Đã đi khỏi Đại Vũ được sáu ngày, ít nhất phải nửa tháng nữa mơi có thể đến được Hách Lạp. Trên đường đi, có thể nói Niệm Nghiễn phải chịu đựng rất nhiều khổ ải, không những bị tra tấn mà thỉnh thoảng còn bị binh lính Hách Lạp phỉ nhổ vào mặt – Niệm Nghiễn có thể lý giải được thù hận trong lòng đám người này, nhưng điều mà y sợ nhất chính là việc sau này có thể phải đối mặt với Liễu Thành Thành – nếu hắn nhận ra mình thì sao? Chắc chắn là phải chết rất thê thảm, Niệm Nghiễn không dám tưởng tượng tiếp nữa . . . . . .
Mỗi ngày đều uống thuốc mà Thôi Ân Trạch cho trước lúc đi, Niệm Nghiễn cảm thấy công lực của mình dần được khôi phục, ước chừng có lẽ bốn ngày sau, độc tính trên người sẽ được giải trừ. Niệm Nghiễn dự tính khi đó sẽ ra tay, với năng lực vốn có của mình, chuyện chạy trốn đối với y dễ như trở bàn tay.
. . . . . . . . . .
Ăn xong “bữa tối”, hai tên thị vệ chạy tới mở cửa xe ra, lôi kéo hai tay đầy xiềng xích của Niệm Nghiễn ra ngoài.
Không nói lời nào, bọn chúng cứ thế mà kéo Niệm Nghiễn tới, quăng trước cửa một lều trại nhìn bề ngoài có vẻ xa hoa, lộng lẫy.
“Này. . . . . .các ngươi . . . . .”
Chưa kịp dứt lời, lại có hai tên khác từ phía sau kéo y lại rồi đẩy thẳng vào bên trong – Niệm Nghiễn ngã nhào xuống mặt đất.
“Đã lâu không gặp . . . . . .”
Giọng nói quen thuộc, ngữ khí lạnh như băng, Niệm Nghiễn ngẩng đầu nhìn chỉ thấy được một đôi hài gấm thêu thùa tinh xảo.
“Bạch đại ca của ta. . . . . .”
Tới khi đối phương nắm đầu của Niệm Nghiễn kéo lên thì y mới nhìn thấy khuôn mặt dữ tợn, sát khí đằng đằng của Liễu Thành Thành./