Vô Hoa Quả

Chương 24:




Không biết mê man bao lâu, Niệm Nghiễn mơ thấy một giấc mơ, một giấc mơ thật dài. Tất cả những người thân của hắn, từ mẫu thân, sư phụ . . . rồi đến ngay cả đứa con mà Tiểu Lưu chưa sinh ra, tất cả bước tới trước mặt hắn, dùng một ánh mắt khinh thường mà nhìn hắn, giống như đang quan sát một thứ vật thể dơ bẩn nào đó. Niệm Nghiễn cầu xin bọn họ tha thứ cho mình, đó không phải là lỗi của hắn, nhưng mọi người lại trách cứ hắn : phụ tử loạn luân, thiên địa phẫn nộ, không thể dung thứ. Nói xong, bọn họ liền rời bỏ hắn mà đi —— Không! Không! Không được đi, mẫu thân, sư phụ, Tiểu Lưu! Thống khổ như vậy tra tấn Niệm Nghiễn, hắn muốn tỉnh lại, nhưng sợ phải đối mặt với sự thật, không có cách nào khác. Hắn phải làm cho bản thân không biết gì nữa, hắn không quan tâm đến bất cứ chuyện gì nữa. Đột nhiên có một cảm giác nhẹ nhàng, ấm áp vây quanh hắn, làm tan biến mọi đau thương trong lòng hắn. Chuyện gì đang xảy ra?

Niệm Nghiễn mở mắt, nhìn thấy một suối nước nóng thật lớn, hơi nước bốc lên liên tục khiến mọi thứ xung quanh mờ mờ, ảo ảo. Hắn đang nằm mơ? Một tay nhẹ véo khuôn mặt chính mình, đến khi cảm giác đau đớn xuất hiện, Niệm Nghiễn mới dừng tay.
“Ngươi tỉnh rồi”. Từ trên đầu Niệm Nghiễn truyền đến giọng nói của nam nhân. Lúc này Niệm Nghiễn mới phát hiện tình huống của y—— Niệm Nghiễn đang bị Thôi Ân Trạch ôm trong ***g ngực, hai người đang ngồi trong bồn tắm. Muốn giãy dụa, lại phát hiện toàn thân không có một chút khí lực, ngay cả nâng tay cũng làm không được.
“Đừng lộn xộn, ta giúp ngươi đem thứ kia lấy ra ngoài.” Không chờ Niệm Nghiễn trả lời, tay Thôi Ân Trạch liền hướng tới chỗ tư mật của Niệm Nghiễn.
“Ngươi còn muốn làm gì?” Thân thể đau nhức, Niệm Nghiễn hô to đứng lên, hành động vô lại tàn nhẫn của nam nhân vẫn còn khắc sâu trong lòng y, loại tra tấn sống không bằng chết này, y không dám nghĩ mình sẽ phải trải qua một lần nữa.
“Đừng sợ, ta sẽ không làm gì cả, thứ dịch thể kia của ta vẫn còn ở lại trong người ngươi, nếu cứ như vậy, ngươi sẽ thấy khó chịu, ngoan, để ta giúp ngươi . . . .” Khuôn mặt dịu dàng, dáng điểu khẩn cầu – Thôi Ân Trạch này với kẻ hôm qua giống như hai người xa lạ.
Nhìn thấy Thôi Ân Trạch như vậy, Niệm Nghiễn cũng không thèm nói gì. Lòng đã tổn thương, hắn có muốn làm gì thêm thì cũng có khác gì đâu? Dù sao đây cũng không phải là lần đầu tiên—— suy nghĩ này của Niệm Nghiễn khiến người ta cảm thấy thật đau lòng, ánh mắt thê lương kia như không còn sức sống. Y vốn là một người được giáo chúng kính trọng, thân hữu ngưỡng mộ; trong nháy mắt, tất cả kiêu ngạo đều bị cướp đoạt tất cả.
Rất đau, Thôi Ân Trạch dùng hai ngón tay đưa vào nơi tư mật kia, khẽ xoa nắn “vách tường” hai bên. Không cần nhìn, Niệm Nghiễn cảm giác như đang có kiến bò ra khỏi nơi đó, vừa đau, vừa xót. Niệm Nghiễn không hề phản ứng, dù đang toát mồ hôi lạnh, thân thể không ngừng run rẩy, nét mặt vẫn bình tĩnh – có vẻ như cơ thể phía dưới không thuộc về chính mình.
Thôi Ân Trạch thế mới biết hắn đã thương tổn y sâu đậm đến mức nào, nam tử hán đều bị người khác xâm phạm như thế này chắc chắn sẽ xấu hổ và giận dữ vô cùng. Giữa bọn họ có quá nhiều khúc mắc, có cái do tự nhiên, có vấn đề lại do sự cố chấp của cả hai mà chưa giải quyết được. Đúng là số trời! Nếu như trước đây có kẻ nói rằng Thôi Ân Trạch hắn sẽ có ngày bi lụy vì tình – nhất định hắn sẽ không cần suy nghĩ mà phanh thây kẻ đó ra. Trong lòng Thôi Ân Trạch cũng rất hoang mang, hắn biết rõ hơn ai hết, muốn hai người họ có thể chung sống với nhau? – ngay cả hắn cũng không dám mơ tưởng đến cái ngày ấy. Thế nhưng tại sao? Tại sao hắn không hề muốn bỏ cuộc? Tại sao hắn không thể buông tha con người này được? Dù biết rằng, cứ tiếp tục, cả hai người đều chịu tổn thương – – nhưng hắn không thể. . . . và cũng không muốn . . . . . . Nếu y đã hận ta. . . . vậy cứ để cho y hận ta suốt đời đi!
Hắn là hoàng đế chí cao vô thượng, nước mắt là thứ xa xỉ đối với hắn, hắn không thể và cũng không cho phép mình yếu đuối, khóc lóc vẩn vơ. Nhưng hôm qua – nhìn thấy người này trong cơn mê sảng mà nét mặt vẫn hiện lên nỗi đau khổ, ai oán—— không hiểu sao, nước mắt cứ thế mà rơi, không thể dừng lại được—— Thôi Ân Trạch biết mình đã thay đổi, không còn là một hoàng đế vô tình, hắn đã biết thế nào là đau đớn – đau đến không thể hô hấp. . . . hắn đã thay đổi vì bảo bổi của hắn, thay đổi để yêu y nhiều hơn, khiến y hạnh phúc hơn.
. . . . . . . . . . . .
Cảm thấy đã giúp bảo bối tẩy trừ sạch sẽ, Thôi Ân Trạch ôm lấy Niệm Nghiễn, hai người đều *** quay về tẩm cung. Đem Niệm Nghiễn đặt trên giường, khoác một lớp áo mỏng cho y, đắp chăn thật kín, phân phó hạ nhân: “Truyền ngự y!”.
Ngự y tới nơi, Thôi Ân Trạch nâng Niệm Nghiễn dậy, để đầu của y dựa vào ***g ngực mình, khẽ xoay Niệm Nghiễn – để y quay người ra bên ngoài. Tư thế này khiến cặp mông của Niệm Nghiễn hoàn toàn lộ rõ trước mặt quan ngự y.
“Không! Ngươi muốn làm gì?” Niệm Nghiễn hoảng hốt, ngồi dậy, y không cho phép mình giống như nam kĩ – có thể để cho người khác tùy tiện nhìn ngắm thân thể mình. Cho dù có đau đến chết, vẫn không thể chịu sỉ nhục hơn được nữa. Nhưng giờ phút này, toàn thân không chút sức lực, muốn phản kháng phải làm sao đây?
“Đừng nhúc nhích, nghe lời ta, để cho ngự y chẩn bệnh cho ngươi, ngươi bị thương rất nặng.” Thôi Ân Trạch lấy một tay giữ lấy thắt lưng Niệm Nghiễn, một tay nâng đỡ đầu của y. “Động tác phải nhanh lên!” – ra lệnh cho ngự y.
“Vi thần tuân chỉ . . . . .” Lão thái y nhìn thấy vết thương đỏ rực trên ngực trái của Niệm Nghiễn liền lắc đầu, lại hoảng hốt mà nhìn xuống cặp mông phía dưới – có thể dễ dàng suy đoán ra là bị hoàng thượng . . . . . . Tuy rằng không phải là lần đầu tiên giúp hoàng thượng giải quyết tình huống này, nhưng những lần trước đều là những kĩ nữ lẳng lơ, thân thể trắng bệch, không có khí sắc . . . . Người lần này lại là một nam tử, thân thể rắn chắc, chứng tỏ phải là người biết qua võ nghệ, trẻ tuổi cường tráng. Không hiểu sao lại bị hoàng thượng . . . .
Mà hoàng thượng lại càng khiến lão thái y hồ đồ – những lần trước, nếu xảy ra chuyện, hoàng thượng sẽ sai hạ nhân đưa kẻ đó tới thái y việc, hoặc đem đến một cung thất nào đó – chẳng thèm ngó ngàng qua lấy một lần. . . . Vậy mà bây giờ, lão phải xem loại “bệnh” này ngay trong tẩm cung của hoàng đế – biểu hiện của hoàng đế hết sức dịu dàng, nâng niu. . . . nhưng nếu đã vậy, sao lại còn khiến người thanh niên kia bị thương tới vậy? Lão thái y càng thêm tò mò không biết người đang nằm trên giường kia là ai mà có thể khiến hoàng thượng lộ ra loại biểu tình chưa từng có bao giờ này.
Thật cẩn thận dùng một dụng cụ đặc biệt, tiến nhập vào hậu huyệt sưng đỏ của người thanh niên, lập tức chủ nhân của nó động đậy – tỏ vẻ khó chịu.
Niệm Nghiễn cực kỳ căm phẫn, tại sao y lại phải chịu đựng tất cả những chuyện này? Bất giác, nước mặt lại chảy ra.
Kiểm tra qua vết thương của Niệm Nghiễn, lão thái y hướng Thôi Ân Trạch “Nơi tư mật của người bị thương bị nứt ra một chút, hiện vẫn chưa thể lên da non, trong thời gian này cần tránh. . . khụ . . . khụ . . . Vi thần sẽ kê hai toa thuốc, một toa để uống, một toa để thoa. Tĩnh dưỡng một thời gian sẽ có thể bình phục.” Hoàng thượng này sao lại xuống tay tàn nhẫn như vậy, nứt cả . . . . nếu người này không phải tập võ nên có sức chịu đựng cao thì e rằng . . . . .
“Trẫm biết, ngươi cứ chuẩn bị đi, nhớ, phải dùng những loại dược liệu trân quý nhất – không được có hại cho cơ thể. Việc hôm nay, ngươi không cần lắm lời, nếu không . . . . . .”
“Vi thần đã hiểu, thỉnh bệ hạ yên tâm!” Đây không phải lần đầu tiên, huống chi nếu không đoán được ý bệ hạ, lão sao có thể ở trong thái y viện hơi hai chục năm qua. Thu hồi một ít dụng cụ, lão ngự y cuống quít lui ra.
“Được rồi, ngươi cứ an tâm mà tĩnh dưỡng, việc quan trọng nhất bây giờ là phải làm sao nhanh chóng mà bình phục, bảo bối, biết không?”
Vỗ nhẹ vai Niệm Nghiễn, Thôi Ân Trạch phát hiện nãy giờ y ngoan ngoãn khác thường, chắc là do mệt mỏi quá độ. Lại thấy, vạt áo trước ngực Niệm Nghiễn ướt sũng, cuống quýt nâng cằm y lên – hai mắt đang sưng đỏ, Niệm Nghiễn khóc không thành tiếng, nhìn vào ánh mắt đó, Thôi Ân Trạch có thể thấy Niệm Nghiễn có bao nhiêu oán hận, xấu hổ, giận dữ. . . . Không muốn khiến y đau đớn hơn, Thôi Ân Trạch đặt Niệm Nghiễn nằm vào trong. Hắn liền thoát y phục chính mình, chui vào trong chăn, ôm Niệm Nghiễn thật chặt.
Niệm Nghiễn vẫn trợn tròn mắt, yên lặng mà rơi lệ. Không đành lòng, Thôi Ân Trạch hôn nhẹ vào hai mắt Niệm Nghiễn – khiến chúng phải nhắm lại, lấy tay ôm sát đầu y vào ngực mình.
“Không được như vậy, ngươi phải nghỉ ngơi một chút. Sau khi thức dậy, ta sẽ bảo ngự trù phòng chuẩn bị thức ăn cho ngươi. Ngươi thích ăn cái gì?”
“. . . . . .”
“Vậy ta bảo bọn họ mỗi món làm một chút nhé, ngươi thích cái gì thì ăn cái đấy. Nếu ở tẩm cung thấy buồn, ta sẽ dẫn ngươi đi dạo, ngươi muốn đi đâu?”
“. . . . . .”
“Bây giờ là lúc hoa lê đang nở, mùi hoa thơm ngát, ta dẫn ngươi đi Hoa Quế viên được không?
“. . . . . .”
“Niệm Nghiễn. . . . . . là tên ngươi bây giờ có phải không? Chắc là do ngươi muốn tưởng nhớ mẫu thân của mình? Ta tuy rằng không có chút ký ức nào đối với nàng, nhưng ta thực sự cảm tạ nàng – – vì nàng đã sinh ra ngươi. Hôm nào, chúng ta đi bái tế bài vị của nàng đi!”
“. . . . . .”
Niệm Nghiễn vẫn không có động tĩnh gì, Thôi Ân Trạch nghẹn ngào :
“Nếu ngươi không phải con ta, nếu chúng ta gặp sau sớm hơn một chút, nếu ta không đối xử với ngươi như vậy . . . Bây giờ đây, có phải chăng hai ta sẽ không như thế này?. . . .” Trong đầu Thôi Ân Trạch hiện lên rất nhiều giả định “nếu như” – trong đó có cả giả định “Nếu như ta không yêu ngươi . ..” – Thôi Ân Trạch cười khổ.
“. . . . . .”
“Hoặc phải nói đây chính là ý trời, có chạy cũng không thoát. . . . . .” Gắt gao ôm lấy Niệm Nghiễn, nhìn thấy y bình yên trong ngực mình, dù biết Niệm Nghiễn vẫn đang hận hắn – lòng Thôi Ân Trạch vẫn rộn rã reo vui.
Không cần biết Niệm Nghiễn đang ngủ hay không, Thôi Ân Trạch tiếp tục lầm bầm một mình, nếu có thể như vậy mà khiến hắn xuất hiện trong giấc mộng của y thì tốt rồi . . . . . . Thôi Ân Trạch thấy mình cũng thật kỳ lạ – dù tâm trạng phiền não nhưng hạnh phúc tựa như mật ngọt say người – đã hưởng thụ một lần sẽ không thể khống chế mà mong muốn thêm một lần nữa.
Khí trời bên ngoài đã trở lạnh, ổ chăn của Niệm Nghiễn lại cực kỳ ấm áp, dạt dào hơi thở của nam nhân. Thôi Ân Trạch cứ nói nhỏ mãi như vậy cho tới khuya, chỉ đến lúc mệt mỏi mà thiếp đi mới dừng lại. Lúc đó, một đôi mắt khác lại mở thật to – ngẩn người – như đang tự hỏi điều gì.
Hai người tổn thương lẫn nhau, cùng nhau ngủ trên một chiếc giường nóng ấm – cớ sao lại lạnh lẽo thế này?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.