Vân Thiên Hà thấp giọng cười nói:
- Ta thả hắn cũng không đại biểu các ngươi không tổn hại hắn, đợi khi hắn viết xong thứ ta muốn biết, sau khi ra cốc, có muốn truy sát hay không là chuyện của các ngươi, ngươi cũng không hề hứa hẹn gì sẽ thả hắn ra, không phải sao?
- Ngươi thực sự là một cáo già!
Đằng Tử Thanh liếc mắt nhìn Vân Thiên Hà, cũng lộ ra hai chiếc răng cửa trắng noãn, hắn thấy Tuyệt Thiên trưởng lão đã lặng yên tới gần.
Vân Thiên Hà biết Huyết Yên Môn hẳn là sẽ không bỏ qua cho A Lỗ Khắc kia, hắn tự nhiên làm cho A Lỗ Khắc kia nói ra bí mật.
Chỉ đợi trong thời gian chốc lát, chỉ thấy vị trưởng lão Tuyệt Thiên kia đã trở về, trên tay hắn còn mang theo thi thể A Lỗ Khắc, đi tới trước mặt Vân Thiên Hà nói:
- Trên tường bên ngoài cửa cốc hắn lưu lại năm chữ, Vương Đô, Da Đồ Mạn!
- Da Đồ Mạn này là ai?
Vân Thiên Hà nói.
Tuyệt Thiên trưởng lão trả lời:
- Ta biết người này, người này chính là trưởng quan tối cao chưởng quản ti nhục toàn quốc tại Xuất Vân Quốc, coi như là trọng thân trong triều, tính cách làm người cực kỳ hung trầm ác lạt, cũng có chút biến thái, bắt không ít tù oan, trong nhục hành hạ tù nhân tới chết, mấy năm nay liên tiếp có người ủy thác Huyết Yên Môn ám sát người này, thế nhưng có A Lỗ Khắc và Mã Ước Khắc quấy nhiễu, những ủy nhiệm này đều bị ép xuống, nghĩ không ra người này lại là giáo chủ Tà Linh Giáo!
- A Đài Mông kia là chức quan gì?
- A Đài Mông là quân cơ nội đại thần, ở trong triều cầm quyền cao, cung cấp nuôi dưỡng bốn vị cao thủ Tiên Thiên và một vị Bạch vu, tích cách làm người cũng mười phần âm hiểm giả dối!
Vân Thiên Hà gật đầu, tuy rằng những người này đều là đầu mối liên quan tới Vân Sách, nhưng không có hành tung của Vân Sách hiện tại, vì vậy liền nhìn Mã Ước Khắc, nói:
- Hiện tại cũng nên cứu tỉnh người này, để hắn nói ra sự thực!
Nói xong, Vân Thiên Hà liếc mắt nhìn Đằng Tử Thanh, Đằng Tử Thanh liền mang thi thể A Lỗ Khắc đi.
||||| Truyện đề cử:
Tinh Thần Châu |||||
Vân Thiên Hà ném Mã Ước Khắc xuống mặt đất, lập tức đá một cước vào huyệt đau đón trên người hắn, Mã Ước Khắc đau đớn kinh hô một tiếng, cuối cùng tỉnh lại.
- Lão già này, nghĩ không ra ngươi cũng có ngày hôm nay!
Tuyệt Thiên trưởng lão nhìn Mã Ước Khắc, trong ánh mắt hiện lên một tia đùa cợt.
- Đám chó chết các ngươi, sớm biết các ngươi hai lòng, nếu không phải trong môn chưa thanh lý sạch sẽ đám người các ngươi, có tín vật môn chủ lưu lại, nào có thể cho các ngươi đứng đây ngày hôm nay kiêu ngạo!
Mã Ước Khắc không thèm để ý, châm chọc một câu.
- Ít nói nhảm đi, A Lỗ Khắc đã nói toàn bộ, hiện tại tới phiên ngươi rồi. Ta nghĩ A Đài Mông nuôi dưỡng một ít chó dám quay ngược lại cắn chủ nhân, loại chuyện này không cần ta phải nói, ngươi hẳn là rõ ràng, bất quá chuyện các ngươi chó cắn chó ta không có hưng thú, hiện tại ngươi hãy nói một chút, người tên Vân Tùy Y năm đó bị ngươi truy sát đi nơi nào, chỉ cần ngươi có thể nói ra đầu mối hành tung của hắn, ta có thể tha cho ngươi một mạng!
Vừa nghe lời này, sắc mặt Mã Ước Khắc đại biến, oán hận mắt:
- Tên lỗ mang không ra hồn kia, hắn cư nhiên dám bán đứng chúng ta, lão phu nếu còn mạng sống, nhất định phải giết chết cả nhà hắn.
Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL- Chỉ cần ngươi nói ra đầu mối tư liệu về Vân Tùy Y, như vậy nguyện vọng của ngươi có thể thực hiện!
Vân Thiên Hà lại hướng dẫn nói.
- Tiểu tử, điểm thông minh nho nhỏ này của ngươi đi lừa tên lỗ mãng A Lỗ Khắc kia đi, đừng tưởng lão phu ngu ngốc!
Trong mắt Mã Ước Khắc hiện lên một tia khinh thường nói.
Đúng lúc này, Đằng Tử Thanh đột nhiên chạy tới trước mặt Vân Thiên Hà, thì thầm nói vài câu, Vân Thiên Hà vừa nghe, lúc này liền ngồi xổm xuống, nhìn Mã Ước Khắc cười nói:
- Nghĩ không ra lão già ngươi đến từng tuổi này rồi, cư nhiên còn kim ốc tàng kiều, sinh một tiểu tử béo mập, ngươi biết ta không phải là người tàn nhẫn, nói thực sự ta không muốn lấy trên người tiểu tử bép mập kia một cánh tay nào đó, hoặc là cái lỗ tai hoặc con mắt của hắn đến cho ngươi coi, tốt nhất chính ngươi nên suy nghĩ một chút!
Nghe nói như thế, trên mặt Mã Ước Khắc rốt cuộc cũng lộ ra một tia hoảng loạn, cấp bách quát:
- Việc này cùng với người nhà của ta không có quan hệ, bọn họ vô tội, ngươi dám động tới bọn họ, cho dù ta làm quỷ cũng không bỏ qua các ngươi.
- Nói những điều vô dụng này làm gì, chỉ cần ngươi có thể thẳng thắn hợp tác, chúng ta đều vui vẻ. Một mạng của ngươi đổi lấy hai mạng, không phải là rất đáng giá hay sao, ngươi cũng là người thông minh, phải biết rằng không phải tất cả mọi người đều có thể mạnh miệng như ngươi, coi như là sát thủ có thể thể bị uy hiếp, ngươi biết nên nói như thế nào mới tốt đúng không?
Nói xong, Vân Thiên Hà quay đầu nhìn mấy sát thủ đã bị trói thành bánh chưng.
Mã Ước Khắc theo ánh mắt Vân Thiên Hà nhìn lại thấy một tên tâm phúc của hắn không bị trói lại, đột nhiên có hướng về phía hắn nở nụ cười, Mã Ước Khắc nhất thời trầm xuống, nói:
- Đã như vậy, chỉ hy vọng ngươi có thể giữ lời, buông tha cho vợ con của ta, tính mệnh này của lão phu giao cho ngươi là được, Vân Tùy Y theo như lời ngươi nói năm đó liên lạc với Huyết Yên Môn muốn ám sát Da Đồ Mạn, giúp hắn tìm một thứ gì đó, mà khi đó chúng ta vừa lúc đạt được hợp tác nhất trí với Da Đồ Mạn, ta dự định đoạt được Huyết Yên Môn, vì vậy nhận nhiệm vụ này cũng không để ý đến.
- Chỉ là sau đó A Đài Mông đại nhân mang tới một phong thư, muốn ta dùng bất cứ thủ đoạn nào cũng phải truy sát người này, tuyệt đối không được để hắn lại trên thế gian, lúc đó hắn sẽ cho Da Đồ Mạn phối hợp, vì vậy ta đã nói với người này đã hoàn thành nhiệm vụ, dẫn người này đến dưới chân núi Huyết Yên, thực hiện hành động ám sát đối với hắn, chỉ là lúc đó bố trí thiên la địa võng, kết quả là môn chủ ngẫu nhiên xuất hiện dưới chân núi ngăn trở, sau đó người này bị thương liền tìm cơ hội chạy thoát, chờ đến khi ta đuổi theo…
Vân Thiên Hà nghe hắn nói không vào trọng điểm, cũng không nói lời nào, chỉ lạnh lùng nhìn hắn.
Mã Ước Khắc không thể làm gì khác hơn là tiếp tục nói:
- Sau đó ta lại phái sát thủ thực hiện ám sát đối với người này, lúc đó tra được đầu mối Vân Tùy Y cách Vương đô không xa, trong trấn Tát Đặc cách đó ba mươi dặm, chỉ là lần hành động ám sát đó không thành công, Vân Tùy Y được một tên khất cái trẻ tuổi cứu đi, liền vào Vương đô. Nhưng lúc bọn họ vào Vương đô, chúng ta điều tra rất nhiều, mà không hề thu được bất cứ đầu mối tin tức nào!
- Bị một khất cái trẻ tuổi cứu đi!
Vân Thiên Hà nghe đến đoạn tự thuật này, đã đại khái suy đoán được vài chuyện trong lòng, nói không chừng Vân Sách cho đến nay vẫn ẩn núp tại Vương đô, lần này xong hành trình tới Hương Tuyết Cốc, rất có thể cần phẩi đi Vương đô Xuất Vân Quốc một chuyến!
Mã Ước Khắc thấy Vân Thiên Hà không tiếp tục hỏi, lúc này thuận tiện nói:
- Ta tuy rằng không biết ngươi là ai, thế nhưng ngươi với tuổi còn trẻ như vậy đã có tu vi cấp Tông Sư, nói vậy hẳn cũng không đến mức không giữ chữ tín đối với người không lên hệ, vợ con ta đều là người vô tội, hy vọng sau khi ta chết ngươi có thể bỏ qua cho bọn họ!
Vân Thiên Hà gật đầu, đi sang bên cạnh Đằng Tử Thanh nhìn thoáng qua, cũng không tiếp tục để ý tới việc này, bước tới trước mặt Vũ Phương Khinh Thần, kiểm tra thương thế của hắn.
Vũ Phương Khinh Thần trải qua một hồi điều trị, thương thế đã khôi phục rất nhiều, cũng không lo ngại, thấy Vân Thiên Hà đi tới, thuận miệng nói:
- Thiên Hà huynh đệ, chuyện của ngươi đã xong xuôi hay chưa? Chúng ta nên trở về thành rồi, ta sợ sư thúc sẽ sốt ruột chờ đợi!
- Uhm, vậy thì trở về thôi!
Vân Thiên Hà gật đầu, hai người cùng nhau bước đi, chỉ thấy Đằng Tử Thanh dùng chủy thủ cắt đầu Mã Ước Khắc xuống, trên mặt còn mang theo hai hàng nước mắt, đi tới gần nói:
- Hiện tại chuyện Huyết Yên Môn đã xong, ta phải đi!
- Ta với ngươi cùng nhau đi, ta đã nói nếu ngươi trợ giúp ta giết chết A Lỗ Khắc và Mã Ước Khắc, ta sẽ làm cái bóng suốt đời của ngươi!
Đằng Tử Thanh nói.
Vân Thiên Hà lắc lắc đầu, vỗ vỗ bờ vai của hắn nói:
- Ta không cần ngươi làm cái bóng của ta, chỉ là nhấc tay nhấc chân mà thôi, ngươi không cần phải để trong lòng. Ngươi là thiếu môn chủ Huyết Yên Môn, cho dù ngươi không muốn làm sát thủ, nhưng ngươi cũng có thể giúp cho những sát thủ này một chút công bình, cũng có thể cho bọn họ có được hoàn cảnh sinh tồn, sát thủ không có cảm tình, nhưng ngươi lại có cảm tình, lòng của ngươi rất thiện lượng, mà cảm tình của ngươi và tính thiên lượng, lòng chính nghĩ lại có thể khắc chế được những sát thủ lãnh khốc này. Đi làm một ít chuyện hợp lý, đồng thời có ý nghĩ, cũng có thể giúp bọn họ cảm thụ được, cho dù bọn họ có giết người thì bọn họ cũng không phải mang theo gánh vách tâm lý và cảm giác tội lỗi, ngươi hiểu rõ ý tứ của ta?
- Thế nhưng…
Đằng Tử Thanh còn muốn nói, nhưng Vân Thiên Hà đã cắt đứt hắn, nói:
- Giống như lời của Mã Ước Khắc, gia đình của hắn vô tội, ngươi hãy bỏ qua cho bọn họ, ngươi không có mục tiêu, ta hiện tại có thể cho ngươi một đích nhân, diệt tổ chức tội ác Tà Linh Giáo đi, đó chính là báo đáp tốt nhất đối với ta, cũng coi như là ta giao cho ngươi nhiệm vụ ủy thác chính thức đầu tiên, ngươi có thể giúp ta hoàn thành hay không?
- Đã như vậy, ta Đằng Tử Thanh hứa hẹn với ngươi, bất luận là ta, hay là tôn tử hậu đại của ta, sau này nếu như ngươi cần tới Huyết Yên Môn hiệu lực, Đằng họ tử tôn chúng ta cho dù phải trả bất cứ cái giá nào cũng sẽ giúp ngươi hoàn thành, lấy tín vật làm chứng!
Nói xong Đằng Tử Than lấy một chiếc dây chuyền trên cổ mình xuống, giao vào tay Vân Thiên Hà.
Vân Thiên Hà biết ý nghĩ của lời hứa hẹn này, cũng không tiếp tục từ chối, nhận sợi dây chuyền kia, nói:
- Đã như vậy, ta cũng không từ chối, ngươi bảo trọng, cáo từ!
Nói xong, Vân Thiên Hà liếc mắt nhìn sang Vũ Phương Khinh Thần, gật đầu một cái, hai người trong mắt Đằng Tử Thanh và Tuyệt Thiên, còn có rất nhiều người đưa tiễn, rời khỏi sơn cốc, bóng hình xa dần.
Lúc này, vầng thái dương buổi sáng đã lên cao, chiếu vào trong sơn cốc, bao phủ toàn bộ màn sương mù bên dưới, làm nổi bật cảnh sắc đỏ hồng như máu.
Lúc hạ sơn, Vân Thiên Hà và Vũ Phương Khinh Thần đi bộ, nơi này các thành Yên Vân không xa, cũng chỉ hai dặm đường.
Trên đường, Vũ Phương Khinh Thần thỉnh thoảng liếc nhìn Vân Thiên Hà, lại không nói lời nào.
Mà Vân Thiên Hà lại nói:
- Ngươi có phải đang suy nghĩ, ta cư nhiên bỏ qua cho người nhà Mã Ước Khắc?
Vũ Phương Khinh Thần bị nói trúng tâm tư, thuận miệng nói:
- Xác thực như vậy, ta phát hiện ra thời gian tiếp xúc với ngươi càng lâu, lại càng không hiểu về ngươi, ngươi làm việc tựa hồ rất tùy tiện!
- Như vậy không tốt hay sao? Mọi việc do tâm, làm những việc chính mình muốn làm, chí ít cũng sẽ làm cho trong lòng thống khoái, không lo nghĩ!
Vũ Phương Khinh Thân lại nói:
- Ta phát hiện, ngươi có thể cho người khác sự trợ giúp, có thể chỉ cho bọn họ một con đường đúng dắn, thế nhưng chính ngươi thì sao đây? Ngươi muốn cái gì, ngươi dự đoán được cái gì? Ta thủy chung không thể nào hiểu được!
- Kỳ thực lúc ban đầu ta chỉ là một một đại thiếu gia gia tộc nào đó, có thể ăn chơi trác táng, cười vợ nạp thiếp, trải qua những ngày phóng túng không chút lo âu, muốm làm một ít chuyện sinh ý kiếm tiền sống tạm, thế nhưng sau này có rất nhiều chuyện phát sinh, suy nghĩ trong đầu này đã bị ta phủ định rồi, bởi vì những điều này không hề có ý nghĩ đáng nói.