Võ Đạo Đan Tôn

Chương 601: Dốc sức phá Quỷ Vương trận (1)




Lý Dật Phong đã đột phá thầm ngạc nhiên, xem ra tiểu sư đệ của gã kỳ ngộ đầy rẫy, thiên phú thông thiên, mặc dù gã đột phá Hóa Phàm cảnh hậu kỳ nhưng nếu chiến đấu chưa chắc đánh lại Lâm Tiêu.
Lý Dật Phong không biết, dù Lâm Tiêu chưa đột phá Hóa Phàm cảnh hậu kỳ nhưng Long Tượng luyện thể đệ ngũ trọng đại thành, hắn bằng vào Long Ma giáp, lực lượng và sức phòng ngự xứng là vô địch Hóa Phàm cảnh hậu kỳ, kinh thiên động địa.
Lý Dật Phong gác suy nghĩ này sang bên, gã lạnh lùng nói:
- Đi, đã tới lúc ra ngoài.
Mắt Lý Dật Phong lóe tia âm trầm. Gã bị ba huynh đệ Quỷ Sơn dọc đường truy sát, nhốt trong Thiên Âm cốc nhiều tháng. Lý Dật Phong đã nhẫn nhịn đầy bụng rồi, bây giờ đã có thể báo thù.
Bằng vào hơi thở Huyết Dương Hoa chảy trong cơ thể, Lâm Tiêu, Lý Dật Phong đi thong dong trong sơn cốc tràn ngập âm sát khí, hai người chậm rãi đi ra Thiên Âm cốc
Khoảnh đất trống bên ngoài Thiên Âm cốc.
Ba huynh đệ Quỷ Sơn chiếm địa hình có lợi nhất trong Thiên Âm cốc, ánh mắt lạnh lùng nhìn chăm chú sơn cốc có sương mù xám quanh quẩn.
Lão tam Quỷ Vô Tâm mặt mũi xấu xí mất kiên nhẫn nói:
- Đại ca, tiểu tử thúi kia đã vào khoảng năm ngày mà sao chưa ra? Chẳng lẽ chết trong đó rồi?
Lão nhị Quỷ Vô Vi lạnh lùng cười:
- Tam đệ, tiểu tử kia khó đi ra được. Mấy hôm trước trong Thiên Âm cốc từng có tiếng động ầm ĩ, chắc hắn đã đụng chạm tồn tại kinh khủng nào đó trong Thiên Âm cốc, không chừng sớm chết trong đó rồi.
Lão đại Quỷ Vô Nghĩa mặt biểu tình, ánh mắt bình tĩnh nói:
- Nhị đệ, tam đệ, đừng nóng nảy. Sống thì thấy người, chết phải thấy xác. Tiểu tử này đắc tội ba huynh đệ Quỷ Sơn chúng ta, hắn chỉ có con đường chết. Điều ta quan tâm là Lý Dật Phong, chỉ còn ba tháng là cổ địa Thái Thần sẽ mở ra. Nếu bản đồ trên người Lý Dật Phong lạc trong Thiên Âm cốc thì ba chúng ta uổng công.
Ánh mắt Lão tam Quỷ Vô Tâm hung tợn nói:
- Chết tiệt. Càng vào trong Thiên Âm cốc thì âm sát khí càng nặng. Ba huynh đệ Quỷ Sơn chúng ta tu luyện Quỷ Vương quyết, thích nghi với âm sát khí nhất mà còn không thể đi vào đó, hai tiểu tử kia lại xông vào Thiên Âm cốc được, không có thiên lý!
Lão đại Quỷ Vô Nghĩa lạnh lùng nói:
- Chờ chút đi. Chỉ cần tiểu tử kia còn sống liền nhất định sẽ ra khỏi Thiên Âm cốc, nếu không được nữa thì trước khi cổ địa Thái Thần mở ra, dù phải liều mạng bị thương nặng cũng xông vào Thiên Âm cốc tìm xác bọn họ, tìm ra vật kia.
Con ngươi lão đại Quỷ Vô Nghĩa co rút ngước nhìn sơn cốc bị sương mù xám bao phủ, mắt lóe tia sắc bén:
- A?
Lão nhị Quỷ Vô Vi nghi hoặc hỏi:
- Đại ca, sao vậy?
Lão nhị Quỷ Vô Vi chưa hỏi xong chợt cảm nhận được cái gì, ánh mắt âm trầm nhìn một hướng.
Tình hình đột ngột làm đám võ giả tu luyện khu vực vòng ngoài Thiên Âm cốc khó hiểu cùng nhìn một hướng.
Trong Thiên Âm cốc đằng trước sương mù xám quanh quẩn, nơi tuyệt cảnh cho tất cả võ giả. Nhưng bây giờ trong sương mù xám có hai bóng người chậm rãi đi ra. Hai người ung dung đi từ khu vực sâu nhất Thiên Âm cốc ra ngoài, hiện rõ trước mắt mọi người.
- Là Lý Dật Phong và tiểu tử tên Lâm Tiêu!
- Hai người không chết, sống sót ra khỏi Thiên Âm cốc?
Đám người ngoài sơn cốc giật mình nhìn đằng trước. Mọi người thấy Lâm Tiêu, Lý Dật Phong ánh mắt bình thản ung dung, mặt không đổi sắc thì ngạc nhiên trợn tròn mắt.
Ba huynh đệ Quỷ Sơn đứng dậy.
Lão tam Quỷ Vô Tâm hung tợn quát to:
- Tiểu tử giỏi, các ngươi còn sống, dám trở ra?
Lý Dật Phong cười khẩy nói:
- Có gì không dám ra? Chẳng qua là ba con tép riu.
- Muốn chết!
Vù vù vù!
Ba huynh đệ Quỷ Sơn lắc người xông lên, bao vây Lâm Tiêu, Lý Dật Phong vào giữa.
Ba huynh đệ Quỷ Sơn nhe răng ười:
- Ngươi nghĩ hai ngươi đứng chung là có thể ngăn cản ba huynh đệ Quỷ Sơn chúng ta sao? Nực cười. Lý Dật Phong, lúc trước ba chúng ta có thể đuổi giết ngươi chạy cắm đầu thì hôm nay vẫn có thể tiêu diệt ngươi. Còn nhà ngươi, dám xuống tay độc ác với người của ba huynh đệ Quỷ Sơn, ngươi cũng đứng chết!
Lý Dật Phong thản nhiên nói:
- Thật sao? Ta chờ xem hôm nay người chết là ai.
Vẻ ngoài Lý Dật Phong bình tĩnh nhưng đã nảy sát ý.
Lý Dật Phong quay đầu nói với Lâm Tiêu:
- Lâm Tiêu sư đệ, ngươi không muốn ra mặt thì đứng xem ta giết ba huynh đệ Quỷ Sơn đi.
Lâm Tiêu mỉm cười nói:
- Không thành vấn đề, ta đến cửa cốc chờ.
Lâm Tiêu lắc người, tàn ảnh khuếch tán trong hư không, lao ra khỏi vòng vây ba huynh đệ Quỷ Sơn vọt hướng cửa Thiên Âm cốc.
Lão tam Quỷ Vô Tâm quát:
- Tiểu tử, chạy đi đâu!?
Lão tam Quỷ Vô Tâm vung trường kiếm hóa thành luồng sáng, bóng kiếm mờ mịt, kiếm quang đen như điện như ảo đâm vào lưng Lâm Tiêu, kiếm quang độc ác sắc bén.
- Đối thủ của ngươi là ta!
Đột nhiên một luồng kiếm quang đỏ rực bay nhanh ra, phát sau mà đến trước chém nát kiếm quang màu đen.
Lý Dật Phong lạnh lùng nhìn ba huynh đệ Quỷ Sơn, không đợi ba người bọn họ động thủ trước. Trường kiếm chém ra ba luồng kiếm quang sắc bén, kiếm quang đỏ rực cắt thiên địa, tung hoành ngang dọc. Lửa nóng đốt cháy hư không, xua tán nhiều âm sát khí trong Thiên Âm cốc.
Ba huynh đệ Quỷ Sơn giận run người:
- Muốn chết!
Nhưng ba huynh đệ Quỷ Sơn không dám xem thường đòn công kích của Lý Dật Phong.
Ba tiếng nổ vang lên, ba huynh đệ Quỷ Sơn đánh trả. Kiếm quang của Lý Dật Phong bị nghiền nát, âm khí sương đen va chạm với kiếm quang đỏ rực, hai bên tách ra hai màu đối lập giữa không trung.
Cộp cộp cộp!
Xung lực mạnh mẽ khuếch tán, ba huynh đệ Quỷ Sơn cùng lùi lại mấy bước, chân hằn dấu sâu dưới nền đá cứng. Lực lượng hỏa hệ đập vào mặt ba huynh đệ Quỷ Sơn, nguyên lực âm sát trong cơ thể bọn họ sôi trào.
Lão đại Quỷ Vô Nghĩa biến sắc mặt, kinh kêu:
- Sao thực lực của Lý Dật Phong tăng lên nhiều vậy? Nhị đệ, tam đệ hãy chú ý, khởi động Quỷ Vương trận!
- Rõ!
Lão nhị Quỷ Vô Vi, Lão tam Quỷ Vô Tâm lúc trước còn vẻ cợt nhả giờ nghiêm túc hơn, khuôn mặt xấu xí dữ tợn, ánh mắt nghiêm túc. Cơ thể ba huynh đệ Quỷ Sơn trào ra sát khí màu đen, những sát khí quấn quanh nhau gắn liền thành một, uy năng tăng vọt.
Kinh nghiệm chiến đấu mấy chục năm khiến ba huynh đệ Quỷ Sơn gần như tâm ý tương thông, phối hợp ăn khớp. Ngay khi trận hình Quỷ Vương trận hoàn thành, Lão đại Quỷ Vô Nghĩa đánh ra một quyền.
- Quỷ Vương Quyền!
Két két két!
Lão đại Quỷ Vô Nghĩa tung ra một quyền, trong Thiên Âm cốc vang tiếng hú kỳ dị, hơi thở âm u lan tỏa như có thứ tà ác vô hình nào giáng xuống, làm mọi người run sợ, như có luồng khí lạnh từ dưới chân chạy lên, nổi da gà da vịt.
Giữa không trung, một quyền ảnh màu đen to lớn xuất hiện. Quyền phong gào thét, âm khí tứ giăng, khuôn mặt quỷ màu đen dán đằng trước quyền ảnh, hung ác kinh khủng.
Lý Dật Phong lạnh lùng cười:
- Chút tài mọn, xem ta một kiếm phá nó!
Mắt Lý Dật Phong bắn ra tia sáng, dốc sức vận chuyển Nhật Miện tâm kinh, trường kiếm dài hơn một thước bắn ra ánh lửa, hơi thở dương cương khuếch tán.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.