Võ Đạo Đan Tôn

Chương 358: Hùng hổ dọa người (2)




Trần Húc đứng ở nơi đó, khí thế bức người kia cuồn cuộn như sóng, bốn người khiến Kỷ Hồng chỉ đứng đối diện cũng ẩn ẩn cảm thấy không thoải mái.
Yên tĩnh, toàn trường hoàn toàn yên tĩnh, tất cả mọi người nhìn về phía bên này.
Có ý tứ, chuyện càng ngày càng có ý tứ rồi, sau khi Hạ Nhất Minh thất bại Vương Cường lên, sau khi Vương Cường thất bại Trần Húc lại tới khiêu chiến, không biết Lâm Tiêu này lại làm ra cử động gì nữa.
- Trần Húc, uổng ngươi là đệ tử huấn luyện doanh chúng ta, cũng quá không biết xấu hổ đi.
Đúng lúc này, một hồi tiếng cười nhạo khinh thường vang lên, đám người tách ra, đám người Lý Dật Phong từ đó đi ra, trên mặt Mộ Lăng tràn đầy khinh miệt, năm người cùng nhau đi đến trước người Lâm Tiêu.
- Lý Dật Phong.
Ánh mắt Trần Húc ngưng tụ, nhưng thần sắc lại kiệt lực bảo trì không thay đổi, lạnh lùng nói:
- Mộ Lăng, chuyện này có quan hệ đến danh dự Nguyên Võ Thánh Địa chúng ta, tựa hồ không quan hệ với năm người các ngươi a? Sao hả, các ngươi cũng muốn tới khiêu chiến Lâm Tiêu này sao?
- Ai nói không quan hệ với chúng ta?
Mộ Lăng đi đến bên cạnh Lâm Tiêu, cánh tay nhu nhược không xương, trơn mịn giống như mỡ dê tự nhiên khoác lên trên bờ vai Lâm Tiêu, cười lạnh nói:
- Lâm Tiêu chính là đệ tử Võ Điện chúng ta, là sư đệ của chúng ta, muốn khiêu chiến Lâm Tiêu, có thể, trước hỏi qua chúng ta đã nói sau.
Mộ Lăng tay trái chống nạnh, tay phải dựa vào Lâm Tiêu, dáng người nóng bỏng, bộ dáng kia, hiển nhiên giống như một đại tỷ vậy.
- Thì ra là Võ Điện các ngươi.
Trần Húc tròng mắt hơi híp, lại không để ý đến Mộ Lăng, ánh mắt tràn ngập khinh thường rơi vào trên người Lâm Tiêu:
- Sao hả, vừa rồi còn rất uy phong mà, hiện giờ héo rồi? Trốn ở sau lưng nữ nhân tính là anh hùng hảo hán gì chứ.
- Trần Húc, ngươi dầu gì cũng là võ giả Hóa Phàm cảnh sơ kỳ, bài danh 47 trên bài danh ngọc bích, có gan ngươi hãy khiêu chiến chúng ta đi, năm người chúng ta đều ở đây, tùy ngươi khiêu chiến ai cũng được, cũng vậy, đánh bạc bao nhiêu tùy ngươi định.
Mộ cười lạnh nói:
- Ngươi một học viên cũ ở tại huấn luyện doanh bốn năm, không ngờ lại đi khiêu chiến một tân nhân vừa mới gia nhập huấn luyện doanh, bắt nạt kẻ yếu, sợ hãi kẻ mạnh, tính là thứ gì chứ.
Trần Húc đối với lời nói của Mộ Lăng chẳng quan tâm, coi như là Lương Phương bài danh cuối cùng trong năm người bọn họ thì bài danh trên bài danh ngọc bích cũng là thứ 43, còn trên cả hắn, Trần Húc nào dám khiêu chiến bọn hắn.
- Lâm Tiêu, ta hiện đang khiêu chiến ngươi, ngươi tiếp thì tiếp, không có trứng thì coi như xong, trốn ở sau lưng nữ nhân không nói lời nào tính là thứ gì?
Trần Húc chỉ gắt gao bắt lấy Lâm Tiêu.
- Ngươi. . .
Mộ Lăng giận tím mặt, vừa muốn nói chuyện đã bị Lâm Tiêu thoáng cái ngăn cản.
- Trần Húc đúng không?
Lâm Tiêu ánh mắt lạnh như băng nhìn Trần Húc.
Lý Dật Phong, Mộ bọn hắn lại càng hoảng sợ.
Chẳng lẽ Lâm Tiêu còn muốn tiếp nhận khiêu chiến của Trần Húc? Trần Húc cũng không phải Vương Cường, Vương Cường mới chỉ là tam chuyển đỉnh phong, bài danh 121, gia nhập huấn luyện doanh một năm, nhưng Trần Húc chính là võ giả Hóa Phàm cảnh sơ kỳ, bài danh 47, gia nhập huấn luyện doanh đã bốn năm rồi, cả hai hoàn toàn không cùng một cấp bậc.
Trước mắt bao người, Lâm Tiêu nhìn chằm chằm vào Trần Húc.
Trần Húc thấy thế trong nội tâm vui vẻ:
- Chẳng lẽ lại Lâm Tiêu lại tự đại như thế, thật sự muốn tiếp nhận khiêu chiến của ta?
Trong khi Trần Húc trong nội tâm mơ màng thì đã thấy khóe miệng Lâm Tiêu có chút cong lên:
- Trần Húc, ngươi cho ta là ngu ngốc hay là mình ngu ngốc? Ta cơm tối còn chưa ăn, đã rất đói bụng rồi, không có rảnh chơi với ngươi.
Nói xong lời này, Lâm Tiêu liền mặc kệ đối phương, ánh mắt chuyển hướng bọn người Lý Dật Phong:
- Mấy vị sư huynh, sư tỷ, không biết các ngươi cơm tối ăn hết chưa? Nếu chưa ăn thì cùng đi, đêm nay ta mời khách.
Lâm Tiêu cũng không phải ngu ngốc, đầu óc bị ván kẹp mới có thể tiếp nhận khiêu chiến của Trần Húc.
Đối phương chính là võ giả Hóa Phàm cảnh sơ kỳ, tồn tại bài danh 47 trên bài danh ngọc bích, lại là học viên cũ đã tu luyện trong huấn luyện doanh bốn năm, trong Thiên Tài Huấn Luyện Doanh mỗi một học viên đều là thiên tài trong thiên tài, tài nguyên đạt được đều vượt xa võ giả ngoại giới, huống chi Trần Húc mặc dù mới Hóa Phàm cảnh sơ kỳ, thậm chí ngay cả Hóa Phàm cảnh sơ kỳ đại thành cũng chưa tới, nhưng luận thực lực tuyệt đối không dưới võ giả Hóa Phàm cảnh sơ kỳ đỉnh phong bình thường.
Đối thủ như vậy mình choáng váng mới tiếp nhận khiêu chiến của đối phương, có nắm chắc mới tiếp nhận đổ đấu, không có nắm chắc mà đổ đấu chính là nhắm mắt đưa tiền.
Một bên phần đông đệ tử nghe nói như thế, lúc này truyền ra một hồi cười to ầm ầm, xem ra Lâm Tiêu này cũng không ngốc.
- Xú tiểu tử, ngươi. . .
Trong tiếng cười nhạo của mọi người, sắc mặt Trần Húc một hồi trắng một hồi hồng, tràn đầy phẫn nộ nhìn chằm chằm vào Lâm Tiêu.
- Lăn, nếu không lăn, đừng trách ta không khách khí.
Lý Dật Phong ở một bên thủy chung không nói gì lúc này rốt cục lên tiếng, ánh mắt lạnh như băng rơi vào trên người Trần Húc, một cổ áp lực vô hình truyền đến.
Trần Húc biến sắc, Lý Dật Phong là ai, tồn tại bài danh đệ tam trên bài danh ngọc bích, thiên chi kiêu tử chính thức trong huấn luyện doanh.
Hắn dám đắc tội Mộ Lăng, đắc tội Hề Hiên Thanh, đắc tội tất cả mọi người ở đây, duy nhất không dám đắc tội chính là Lý Dật Phong.
Trong tiếng cười vang của mọi người, Trần Húc ngay cả ngoan thoại cũng không dám nói một câu, lúc này sắc mặt vô cùng khó coi rời khỏi khiêu chiến thất.
- Đi, ăn cơm đi.
Mà đám người Lâm Tiêu lại hồn nhiên vô sự đàm tiếu đi về phía nhà ăn của huấn luyện doanh.
Trong phòng ở lầu hai nhà ăn huấn luyện doanh, Lâm Tiêu vô cùng hào phóng mời đám người Lý Dật Phong, Kỷ Hồng một chầu, các loại sơn trân hải vị nối liền không dứt.
- Lâm Tiêu sư đệ, không nghĩ tới ngươi lại thiên tài như thế, vừa gia nhập huấn luyện doanh đã đánh bại Vương Cường bài danh 121, phải biết rằng sư tỷ ta lúc đầu gia nhập huấn luyện doanh cũng không chói mắt như ngươi, hiện giờ sư tỷ ngày càng thưởng thức ngươi rồi đấy.
Trên bàn rượu, ánh mắt Mộ Lăng tỏa sáng, trong khi chạm cốc với Lâm Tiêu vui vẻ đến trước mặt hắn:
- Nếu không, ngươi hãy làm bạn trai của ta đi, những người khác trong huấn luyện doanh này, tỷ tỷ đều chướng mắt.
Trong mắt Mộ Lăng hiện lên một tia giảo hoạt, cánh tay trắng nõn như ngọc đặt trên bả vai Thượng Lâm Tiêu, trong khi nói chuyện hơi thở như lan, đều có một cổ hương thơm.
- Tốt.
- Mỹ nhân Võ Điện chúng ta rõ ràng chủ động như vậy, Lâm Tiêu sư đệ, đây là lần đầu nha.
- Thật sự là hâm Mộ Lâm Tiêu sư đệ ah, rõ ràng có mỹ nữ yêu thương nhung nhớ, Mộ Lăng tính tình tuy táo bạo một chút, nhưng Hiên Dật Quận Thành chúng ta người muốn theo đuổi nàng cũng có thể xếp đến đế đô đấy, Lâm Tiêu sư đệ ngươi nên nắm lấy cơ hội ah.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.