Việt Thiên Quyết (Bách Việt Tranh Mệnh)

Chương 81: U Ám Quỷ Môn Quan




Trên nóc Càn Nguyên Điện, mái ngói lưu ly cong vút trông như một ngọn sóng lớn đang tạt vào bờ, lúc này có thêm một đầu Bạch Hạc đang dậm chân vỗ cánh hạ xuống, đầu Bạch Hạc này trông có vẻ mệt nhọc gáy vang một tiếng, tên hộ vệ phóng lên gỡ đi một ống trúc nhỏ đeo gần cổ chân Bạch Hạc, mang nó vào trong điện.
Đức Chính Đế mở ống trúc, lấy ra một phong thư, đọc xong thì cau mày cả lại, đây là phong thứ ba hắn nhận được trong hai ngày nay.
Thái úy Bùi Linh trông thấy nét mặt không vui của Đức Chính, lão bèn cung kính nói: “Hoàng Thượng, có chuyện gì vậy?”
Đức Chính ném phong thư tới chỗ Bùi Linh, lão xem xong mới hô lên: “Ui cha, hỏng bét!”
Phong thư nét bút vội vàng, thế chữ thô kệch, đúng là của Lê Phụng Hiểu đích thân biên soạn, nếu không phải là lão thì không thể tìm ra người nào chữ xấu hơn như vậy được nữa, trên phong thư ghi tóm tắt mấy chữ: “Lý Minh mất mạng, các lộ binh tự ý kéo ra ngoài thành báo thù, thất bại thảm hại, thất bại thảm hại!”
“Hừ, cái tên võ phu này, biên thư chỉ ghi mỗi thất bại thảm hại, cái gì mà thất bại thảm hại chứ? Đồ hữu dũng vô mưu này còn không thèm hỏi ý kiến Trẫm, chúng ta ở nhà đâu có nắm được quan ải tình hình cụ thể. Thật là tức chết đi mà!” – Đức Chính vung tay đập bàn một tiếng, mặt hắn đen cả lại.
Thái Úy Bùi Linh thấy thế vội vàng đưa ra cao kiến: “Hoàng Thượng, hạ thần nghĩ, chúng ta nên tiếp viện cho bọn thêm một đạo quân. Thần e rằng quan ải rối ren, bọn binh tướng lúc này đã không còn sáng suốt, dù cho Nhật Tôn Điện Hạ có tới trong nay mai cũng không sao cứu vớt tình hình.”
Đức Chính Đế đưa tay xoa đầu, tận lực vắt óc suy nghĩ, bọn Vũ Thắng Quân đã chạy tới phía Nam tiếp tế cho Hùng Lược Quân cùng Chử Đạo Viện, không cách nào quay về. Còn một nhánh Thần Điện Quân đang cùng Vô Vi Tông và Ngự Long Quân tranh chấp giành lại các đảo lớn nhỏ từ tay Hắc Vực cùng Thiên quốc tận xa tít ngoài Đông Hải. Với Đức Chính Đế một tấc đất cũng không thể bỏ, do vậy cũng không thể triệu hồi đám người kia quay lại.
Đức Chính vốn trông đợi vào cánh quân của Nhật Tôn cùng Bảo Thắng Quân của Thiệu Thái, hơn nữa hắn còn cử cả lão Đô Thống đích thân đi bình định phản quân, không ngờ chiến trường diễn biến phức tạp ngoài dự đoán, phía sau lũ phản quân lại có bàn tay của Triệu Thiên, mới vừa lật ngược thế cờ giữ lại Quỷ Môn Quan chưa được bao lâu lại mọc ra một trận bạo loạn cướp ngục, chua xót hơn cả là hắn còn một đi một viên tướng trẻ tài ba mà hắn định đích thân tài bồi, đáng sợ hơn cả là lòng quan quân đang dao động, không sợ địch nhân hung hãn mạnh mẽ, chỉ sợ mình đã thua từ trong thâm tâm.
Lại thêm trăm ngàn việc khác, Man Hoang bạo động, Tu chân giả mọc lên như nấm, ra tay cướp phá khắp nơi, Chiêm quốc thì rầm rộ dấy binh, phía Tây yêu thú bắt hại dân lành, các lộ Kiến Xương, Long Hưng mất mùa liên tục, quả thực nhiều lúc hắn rất muốn thoái vị hoặc chết quách đi cho xong việc.
Đức Chính đang mặt mũi đăm chiêu, ngón tay gõ vào bàn liên hồi thành nhịp thì lại có thêm một đầu Bạch Hạc nữa sà xuống Long Đỗ Sơn. Thái úy Bùi Linh hoảng sợ nói: “Không lẽ quan ải thất thủ rồi sao?”
Đức Chính đưa tay cách không chụp đi phong thư từ tay tên hộ vệ còn đứng tận ngoài sân điện, điều này chứng tỏ công phu của hắn rất kinh người. Đức Chính mở phong thư ra, nhìn thấy nét chữ rất lạ, tiếp theo khuôn mặt hắn thoáng hiện lên nét vui mừng, nhưng rất nhanh lại biến mất, vẻ mặt lại trầm trọng như lúc trước, đoạn hắn nói: “Thái úy, ngươi cho gọi Lưu Gia chủ cùng Trần Gia chủ lại đây.”
Một canh giờ sau, Đức Chính, Trần Phúc cùng Lưu Đạt đã có mặt tại Bát Giác Đảo mọc giữa Thiên Quang Đàm trong Quốc Tử Giám.

Đức Chính cung kính nói: “Tế Tửu, quân vụ khẩn cấp, chúng ta cần mượn Long Trì Chung, hơn nữa còn cần Tế tửu giúp đỡ, hợp lực chung tay khởi động.”
Lão Nguyễn Khai Quốc khoanh tay đáp: “Hoàng thượng đã có lời, hạ thần nhất định tận tâm.”, đoạn lão liệng cây cần câu to lớn thằng đuột như cây trường côn vào một xó, dẫn bọn Đức Chính lên đi lên lầu cao nhất của tòa tháp, đồng thời dẫn theo tám vị trưởng lão canh gác công pháp ở tám lầu phía dưới đi lên theo.
Một lát sau trên Thiên Quang Đàm xuất hiện một hắc động nhỏ, phía trên là Long Trì Chung đang quay nhanh rũ xuống long khí lờ mờ lúc ẩn lúc hiện, nhìn vào thân chung có thể thấy từng đầu thiên long mạnh mẽ đang bay lượn.
“Hoàng thượng, đi thôi!” – Trần Phúc nói.
Coong một tiếng ngân dài, hắc động biến mất kéo theo bọn Đức Chính, tám vị trưởng lão ngồi xuống thở hồng hộc, bọn hắn vừa rồi đã liên thủ truyền tống ba người tới Bạch Mã Cốc, quảng đường dễ có tới nghìn dặm, nếu không nhờ lão Tế tửu pháp lực hùng hậu, có lẽ tất cả đều đã bị trọng thương.
---oo0oo----
Bạch Mã Cốc, Thiên Cơ Điện, Thiên Môn Đạo Phái.
Chính giữa điện có mấy chiếc ghế, lần lượt là Trần Phúc, Lưu Đạt, Trần Lâm cùng mấy vị Trưởng lão Thiên Môn Đạo, hai chiếc ghế trên cao ngang hàng là của Đức Chính Đế cùng Thiên Cơ Đạo Nhân - Thiên Môn Đạo Chủ.
Thiên Cơ đạo nhân người nhỏ thấp lùn, khuôn mặt tròn trịa, hai mắt trông như hai hạt nhãn phát ra nhãn quang sắc bén, hai cái tai của lão to như hai chiếc lá mít, nhưng cái mũi lại đặc biệt nhỏ, lông mày thì lưa thưa rất dài, rũ xuống tới tận chiếc cằm, mà hình như lão không có cằm, chỉ có mỗi cái miệng trên khuôn mặt thì phải, tay lão ôm một cây phất trần tên gọi là Lưỡng Nghi Phất Tử. Nghe nói công phu Thiên Cổ Thần Quyết lão đã luyện tới đăng phong tạo cực, có thể tính toán ra thiên mệnh, vô cùng lợi hại, thế nhưng không hiểu sao Tu chân giới thường nói lão đoán mò, có lẽ là do bọn hắn chưa được chân thị sở mục công phu của lão.
“Lão Đại cổ quái, bọn ta cần gặp con chuột nhắt kia, ngươi mau sắp xếp!” – Trần Phúc nói mấy câu chẳng có đầu đuôi gì cả với Thiên Cơ đạo nhân, mặc dù Thiên Cơ là sư phụ của con hắn nhưng dường như vị gia chủ này ngay cả Đức Chính Đế cũng chẳng xem ra gì, nên đối đối với Thiên Cơ lão đạo như vậy cũng chẳng có gì là lạ cả. Đại loại là bọn hắn cần gặp Tây Lâm Cung chủ Hoàng Lâm, nhưng vào miệng Trần Phúc thì Hoàng Lâm từ Thử Vương lại biến thành chuột nhắt, mà lão Thiên Cơ thì biến thành lão Đại cổ quái.
Thiên Cơ đạo nhân cũng chẳng để ý lời nói của Trần gia chủ, có lẽ đã nghe nhiều thành quen, lão quay sang nói với Đức Chính Đế: “Hoàng Thượng, Nhị vị gia chủ, các vị nghỉ ngơi thăm thú sơn cốc mấy ngày, đợi ta liên lạc với Tây Lâm Cung xem sao!”
---oo0oo---
Nơi biên quan, Triệu Thất nhìn đám đồ tử đồ tôn của hắn, kẻ nào cũng mắt mũi sáng sủa, tư chất thông mình hơn người, lão không dấu được một tia tự đắc hiện trên khuôn mặt.
Trên danh nghĩa, bảy lão già trong Triệu Gia Thất Hùng là huynh đệ vào sinh ra tử, nhưng trong lòng mỗi lão đều âm thầm đố kị lẫn nhau, chung quy là đều vì bản tính tranh cường hiếu thắng. Sự trành giành đố kỵ đó lại được các lão đặt lên vai bọn đồ tử đồ tôn của mình, vậy nên bọn chúng tuy cùng một nhà nhưng phân ra thất chi, cạnh tranh với nhau rất mạnh.
Nhìn qua tưởng chừng đây là chuyện xấu, nhưng thực ra lại có mặt tốt của nó, giúp Triệu gia tạo ra lớp lớp thiên tài cường giả không ngừng nghỉ, thậm chí Thần Tông Đế Triệu Thiên còn tự thân ra tay gây xích mích nội bộ, tổ chức một cuộc tỉ đấu mỗi bốn năm bên trong Triệu gia, nguyên tắc rất giản đơn, kẻ yếu phải chết.
Triệu Thất Anh và Triệu Thất Hùng chính là hai gã đồ tôn ưng ý nhất của lão, trong trận tỷ đấu hai năm trước từng đánh cho sáu chi còn lại thất bại thảm hại, cuối cùng, Thất Anh đạt đệ tứ, còn Thất Hùng đạt đệ bát trong cuộc tỉ võ, được xác định nằm trong nhóm thập cường của Triệu Gia. Mười người mạnh nhất mà đồ tôn của lão đã chiếm tới hai, việc này quả thực khiến cho lão mở mặt mở mày với đám sư huynh còn lại.
“Thất Anh, Thất Hùng. Hôm nay ta dạy các ngươi hai chiêu đầu của bộ chưởng pháp Thất Biến Thần Chưởng do ta sáng tạo ra. Chỉ bằng hai chiêu này cũng đủ để đánh bại tất cả bọn Việt tộc đệ tử. Các ngươi xem! ” – Triệu Thất đánh ra một bộ chưởng pháp biến hóa khôn lường, giống như lão cất giấu toàn bộ các phép biến hóa của ngũ hành thiên địa lực lượng vào trong, bóng chưởng phủ kín khắp nơi, lúc hóa thành nước, lúc lại biến thành lửa, có lúc lại hóa kình phong kiếm khí, lợi hại vô cùng.
Thất Anh cùng Thất Hùng chăm chú lĩnh ngộ, bọn hắn tuy còn trẻ nhưng thiên tư hơn người, chỉ học một lúc đã đạt được bảy tám thành của lão Triệu Thất, chưởng pháp đánh ra như bão táp mưa sa, uy lực khôn cùng.
“Tốt lắm! Thẩm Khởi đã nói, các ngươi chỉ cần giết hết bọn Việt tộc đệ tử, những việc quân cơ còn lại, cứ để hắn lo.” – Triệu Thất gật đầu để Thất Anh cùng Thất Hùng rời đi.
---oo0oo---
Phía Chi Lăng Thành, không khí bấy giờ u ám vô cùng, từ sau khi Lý Minh chết đi, khí thế của đám binh sĩ trông suy sụp thấy rõ, mà dường như bọn tướng lĩnh cũng chẳng thèm đốc thúc giám sát, trong doanh trướng toàn đồn những chuyện không hay, có kẻ phao tin Hoàng Thượng muốn bỏ đi Quỷ Môn Quan quay về thủ Xương Giang Thành, có kẻ lại nói Hồn độc ngoài Lý Minh không ai có thể hóa giải, thành trì sẽ mất trong ngày một ngày hai.
Lê Đô Thống từ sau bữa chôn cất Lý Minh, lão cũng chẳng còn dành tâm tư vào việc điều binh khiển tướng, thường ngày chỉ lo uống rượu say bét nhè, bọn Nguyễn gia cố sức xem lại phương pháp phá giải Hồn độc nhưng vô phương phục chế, dường như đống thảo dược ngày trước Lý Minh đưa cho bọn hắn đều trở nên vô dụng.
Bọn Hắc Quy mấy lần mang Man quân len lén xông ra ngoài thành tính báo thù cho vị huynh đệ của mình nhưng đều bị Ngô Tuấn bắt về, lại nhờ đích thân Vô Từ Đại Sư quản chế, mấy lần muốn trốn đi nhưng hễ chạy được mươi bước lại bị thủ chưởng của lão xách về, không cách nào thoát khỏi.
Thiệu Thái có mấy lần thân chinh đem các lộ binh ra công Nùng Trí Cao nhưng đánh chưa được mấy hiệp liền thất bại thảm hại, giống như địch nhân đã biết trước kế hoạch dụng binh của hắn vậy, quả thực tình thế bây giờ chính là đánh không được, chạy không xong, đành im lặng chờ đợi địch nhân tới lấy mạng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.