Đoàn người do già làng dẫn đầu đi thẳng đến nhà R’chom. Cánh cửa nhà mở he hé, khung cảnh im lìm, không một tiếng động. R’chom ôm chặt cánh tay già làng, run rẩy chỉ vào nhà mình, mặt tái mét, nói không nên lời. Già làng gỡ cánh tay R’chom ra, bảo hai thanh niên dũng cảm nhất theo mình lên nhà.
Vừa lên đến bậu cửa, già làng sững người lại, đưa mắt nhìn hai thanh niên kia. Bọn họ cũng nhìn già làng, ánh mắt hốt hoảng, bởi bên bậu cửa còn nhoe nhoét máu. Nhưng nhìn kỹ lại thì cả ba thấy yên tâm hơn, hóa ra chỉ là một quả tim với bộ lòng động vật còn dính máu rơi tung tóe trên đó. Già làng đẩy cửa bước vào. Vừa đi từ nắng vào nên phải mất một lúc cả ba người mới nhìn rõ khung cảnh trong nhà.
Một người từng trải như già làng, nhìn cái chết của Hiao cũng chỉ rùng mình, nhưng nhìn khung cảnh trước mắt thì cơn ớn lạnh chạy dọc toàn thân, cụ phải nghiêng đầu, quay mặt đi.
Trước mặt bọn họ, trên tấm chăn cũ là xác một đứa trẻ máu me be bét. Bụng đứa trẻ bị rạch nát, nội tạng trong đó bị moi ra, vứt lung tung trên chăn. Khung cảnh đó đủ làm những người vững vàng nhất phải hoảng sợ.
Trong góc nhà, vợ R’chom đang ngồi co ro, tóc tai xõa xượi, trên mặt, trên tay dính be bét máu, ánh mắt lúc hốt hoảng, khi đờ đẫn nhìn xuống tay. Không cần nghĩ cũng biết kẻ mổ bụng đứa trẻ chính là vợ R’chom, mẹ của đứa bé. Mẹ đẻ mà giết con mình tàn độc như vậy, chắc chắn con ma rừng đã nhập vào nó rồi. Già làng nhắm mắt rồi lại mở mắt, thở dài.
- Bắt nó lại, nó bị con ma rừng nhập rồi. Cẩn thận không nó hại người đấy!
Ba người đàn ông cẩn thận xông vào, túm tay vợ R’chom lôi ra. Người đàn bà vừa rồi còn đờ đẫn ngồi ở góc nhà bây giờ đột nhiên như bừng tỉnh, điên cuồng vùng vẫy. Bình thường sức một người đàn bà chẳng đáng là bao, một người đàn ông cũng có thể khống chế, nhưng lúc này như bị ma nhập, vợ R’chom giãy giụa mạnh đến mức ba người đàn ông chật vật mãi mới giữ được, lấy dây thừng trói chị ta lại. Người đàn bà tóc tai xõa xượi, váy áo xộc xệch, trên tay, trên mặt còn nhoe nhoét máu được lôi thẳng đến nhà rông, nơi dân làng đang tụ tập.
R’chom nhìn vợ mình một cách sợ sệt, đứng ra một khoảng xa xa, run lẩy bẩy hồi lâu mới bắt đầu kể lại mọi việc được.
Chuyện là, vợ R’chom mới đẻ được nửa tháng nay, mấy ngày trước R’chom theo chúng bạn đi chơi ba ngày liền, không biết có phải trong thời gian này con ma rừng đã nhập vào vợ R’chom không? Đêm hôm qua trở về thì vợ R’chom đã ngủ, sáng sớm nay nó nói muốn ăn tim với lòng thú rừng. R’chom đành phải vào rừng săn thú, nhưng săn cả buổi sáng không được con gì, R’chom vừa mệt vừa buồn ngủ nên đã mua của một người buôn bên cạnh một quả tim với bộ lòng, dự định mang về nấu cho vợ ăn rồi đi ngủ tiếp. Nhưng vừa về đến cửa R’chom liền nhìn thấy cảnh vợ đang nhai ngấu nghiến quả tim của đứa con mới được nửa tháng tuổi. R’chom sợ quá, vứt cả đồ ăn bên bậu cửa, chạy đi cầu cứu buôn làng. Sau đó già làng đến, bắt được vợ R’chom tới đây.
Nghe xong, tất cả người dân trong buôn đều run lẩy bẩy. Lúc buổi trưa tìm thấy xác Hiao cũng bị mổ bụng, ruột bị lôi ra lòng thòng quanh người, việc còn chưa giải quyết được thì lại đến chuyện nhà R’chom.
Một bà già run run chỉ vào vợ R’chom, nói.
- Nó là con ma rừng, nó ăn thịt cả con nó! Đừng thả nó ra, nó giết cả buôn mình đó!
Chỉ một câu nói đó đủ khuấy động cả buôn làng, ai cũng kêu lên rằng vợ R’chom đúng là con ma rồi, không phải ma sao lại ăn thịt cả con nó? Già làng nhìn dáng vẻ đờ đẫn của vợ R’chom, muốn bênh vực một câu, nhưng vết máu loang lổ khắp mặt người đàn bà đó, hình ảnh xác đứa trẻ mới được nửa tháng tuổi bị mổ bụng, moi ruột khiến già làng không nói được câu nào.
- Giết nó đi, nó là con ma rừng! -Một người lên tiếng.
Lập tức có vô số người hưởng ứng, ai cũng phẫn nộ, sợ hãi trước con ma ăn thịt người này. Một người tức giận ném khúc gỗ vào vợ R’chom, những người khác cũng tìm vật gì đó gần tầm tay để ném người đàn bà.
Vợ R’chom nãy giờ ngồi im giữa nhà rông, đột nhiên bị tấn công thì rú lên những tiếng thê lương như con thú hoang, vùng đứng dậy, ánh mắt đỏ sọc trừng lên nhìn khắp lượt buôn làng. Mọi người thấy vậy đều co cụm lại, sợ hãi.
Nhưng dây thừng trói chặt cả tay cả chân vợ R’chom khiến chị ta vừa vùng đứng dậy lại bị quật ngã sầm xuống đất. Người đàn bà lên cơn điên, dùng cả hai tay cào xuống sàn nhà, bò về phía người đứng gần chị ta nhất, miệng gầm gào những âm thanh dữ tợn, vô nghĩa. Mọi người thấy thế hoảng sợ dạt ra xa. Những đồ vật xung quanh lại ném tới tấp về phía vợ R’chom. Già làng vội lên tiếng.
- Bắt nó lại! Dựng cột!
Năm, sáu thanh niên dũng cảm nhất lao vào, giữ chặt tay chân vợ R’chom. Chị ta ra sức vùng vẫy nhưng không được, không dùng được tay chân, chị ta ngoái đầu, ra sức cắn vào những người đang giữ mình. Bọn họ phải dùng cái áo ấn chặt miệng chị ta, sau đó trói quặt tay chị ta vào cây cột gỗ dựng giữa buôn.
Người đàn bà mới hai mươi tuổi nhưng hốc mắt thâm quầng, trũng sâu, mái tóc dài rối tung, bù xù như mớ cây rừng, trên mặt còn loang lổ những vết máu đỏ thẫm, ánh mắt trắng dã, trợn trừng nhìn chằm chằm vào từng người trong buôn. Ánh mắt của vợ R’chom nhìn đến ai thì người đó toàn thân nổi gai ốc, sợ hãi cụp mắt trốn ánh nhìn.
Người ta dựng một đống củi lớn xung quanh vợ R’chom. Ánh chiều chênh chếch chiếu thẳng vào khuôn mặt hốc hác, dữ tợn của người đàn bà. Củi chất ngày một cao, đến tận bụng vợ R’chom rồi dừng lại. Chị ta gào rú những tiếng vô nghĩa trong cổ họng. Âm thanh bị cái áo chặn ở miệng không thể thoát ra ngoài, nên chỉ nghe thấy những tiếng ú ớ gầm gừ đáng sợ, giống như một con thú hoang bị dồn đến vách đá.
R’chom đứng lẫn trong đám người, run rẩy nhìn vợ mình đang bị trói trên cột giữa làng. Bất ngờ, vợ R’chom nhìn thẳng nó, ánh mắt hung ác, giận dữ, căm phẫn. Thằng R’chom hoảng đến nỗi ngã ngồi trên đất, miệng lắp bắp mãi không nói được gì. Nhưng những người xung quanh còn mải tập trung vào vợ R’chom, không ai nhìn đến nó. Không nghe rõ vợ nói gì, nhưng thằng R’chom dường như cảm thấy rõ ràng vợ nó đang nói với nó rằng.
- Mày phải chết! Mày phải chết!
Trong khi đó, tại buôn Chơ rao, ba người Gia Huy, Vân Vân và Lan Phương đang vừa ăn quả dâu rừng vừa trò chuyện. Hôm nay là ngày thứ hai sau khi giúp Chư Ly hóa giải oán hận, siêu thoát, ba người bọn họ ngủ suốt một ngày do quá mỏi mệt vì phải trèo đèo lội suối, đêm thấp thỏm nghỉ được một chút. Hôm nay là ngày thứ hai, cả ba đều đã khỏe khoắn như thường, đang vui vẻ ngồi ngắm ánh trời chiều rực rỡ nơi núi đồi mênh mông.
Vân Vân bỏ trái dâu rừng chín đỏ mọng vào miệng, tấm tắc khen ngon. Lan Phương cũng thích, ăn liền mấy trái, chỉ có Gia Huy ăn thử một trái rồi thôi. Không phải dâu rừng không ngon, chua chua ngọt ngọt lại mọng nước, cảm giác khi ăn rất thú vị, tuy nhiên nhìn thấy hai cô gái thích thú như vậy nên anh chỉ ăn thử cho biết rồi dừng.
- Cảnh đẹp quá, em ước được ở đây cả đời, thật bình yên. -Lan Phương dựa người vào vách gỗ, mơ màng,
Vân Vân nhón một quả dâu, vui vẻ.
- Ở đây một, hai hôm thì em thấy vui, chứ ở cả đời có mà chán chết, còn không bắt được 3G, mạng điện thoại thì chập chờn như ông cụ hết cơm.
- Không biết nên đi đâu tiếp bây giờ nhỉ? -Gia Huy lên tiếng, đúng vấn đề quan trọng nhất mà ba người cần giải quyết lúc này.
- Hay chúng mình đi phượt sang các buôn làng khác, nơi rừng thiêng nước độc này thì thiếu gì ma. -Vân Vân đáp.
- Chị Vân dạo này nói thuần giọng Bắc rồi đó. -Lan Phương xen vào.
Vân Vân xì một cái.
- Chị cũng ở ngoài Bắc từ nhỏ chứ bộ? Chế thích nói kiểu nào là nói được kiểu đó ngheng cưng.
Hai cô gái cười giòn tan. Còn Gia Huy ngẫm nghĩ một chút rồi nói.
- Nhưng qua chuyện vừa rồi, em cứ có cảm giác lo lắng không yên. Không biết tại sao nữa! Lòng dạ bồn chồn thế nào ấy. Không biết nên làm gì tiếp theo cho phải.
Vân Vân nhún vai.
- Em còn chẳng có kinh mà đến kỳ.
Gia Huy đỏ mặt trước câu đùa tỉnh bơ của Vân Vân, húng hắng ho. Lan Phương cười khúc khích càng khiến Gia Huy xấu hổ hơn.
- Ha ha… da mặt Huy nhà mình mỏng thế, đùa tí đã xấu hổ rồi. Thôi được rồi, nếu sợ vào rừng gặp thú dữ nguy hiểm thì chúng mình quay trở ra khu thị trấn ấy. Chị cũng chán những chỗ hẻo lánh đến mức 3G cũng không có như này lắm rồi. Haizz, giờ mở facebook lên chắc chết lụt trong thông báo mất.
Lan Phương bật cười, cô lấy điện thoại, mở game ra chơi. Gia Huy đồng tình với Vân Vân.
- Vậy chiều nay chúng ta đi chào mọi người trong buôn, sáng mai lên đường quay trở ra thị trấn nhé.
- Ừ.
Vân Vân vừa đáp vừa nghiêng người xem Lan Phương chơi game, nhẹ nhàng bình phẩm.
- Gà thế, chơi vậy mà cũng chơi, phí điện.
Lan Phương mặc kệ vì đã quen tính Vân Vân.
- Đợi một tháng nữa em với chị PK.
- Chị lại sợ em chắc!
Gia Huy mặc kệ hai cô gái chơi đùa, anh ra khỏi nhà sàn, muốn đi tản bộ một chút. Dù sao cũng có thể chẳng bao giờ quay lại đây nữa, anh muốn ngắm nhìn nơi đây thêm một chút. Phố xá ồn ào, bụi bặm làm người ta mệt mỏi, ai cũng than vãn muốn sống gần thiên nhiên, trở về với cây cối, núi rừng, nhưng chẳng mấy ai có thể buông bỏ công việc, ánh đèn sáng lòa nơi thành phố để về những vùng núi rừng hẻo lánh, đến điện cũng là thứ xa xỉ, hiếm hoi như thế này.
Ánh mặt trời chiếu sáng rực rỡ, trên con đường nhỏ gồ ghề sỏi đá, Gia Huy chầm chậm bước đi, hít căng đầy lồng ngực thứ không khí thanh sạch của đất trời. Đột nhiên anh nheo mắt nhìn, xa xa, mấy người đang chạy nhanh về phía anh. Gia Huy nhận ra một trong số đó -già làng của buôn Chơ rao.