Việt Ma Tân Lục

Chương 4: Nơi thần hổ ngự trị




Càng đi sâu vào rừng Nà Thượng, không khí càng nặng nề hơn. Dễ ngửi thấy mùi xú uế phảng phất đâu đó theo cơn gió, Lang Trượng đoán định, đó là mùi tỏa ra từ thi thể lâu ngày. Con mãnh hổ sẽ không bao giờ ăn hết những cái xác ấy, đôi khi nó chỉ ăn một số bộ phận như đầu, chân tay và những phần còn lại sẽ nằm rải rác đâu đó trong cái dớp của nó.
Mùi xú uế ngày càng nồng nặc hơn, Thạnh cảm thấy muốn nôn nhưng vẫn cố nín nhịn. Lang Trượng bảo, cái dớp thực chất chỉ là một khoảng đất trống bị bọc quanh bởi hàng cây um tùm, cỏ nơi đó không thể nào mọc được, ắt là do âm khí quá nặng nề.
Một tiếng gầm bất chợt vang lên khiến đoàn người dừng lại, chết điếng. Mặt đám trai tráng trắng bệch, tay run run cầm lao, móc, súng. Lang Trượng giơ tay ra hiệu cho cả đám bình tĩnh lại.
Mãnh hổ có lẽ đã sống lâu năm trong vùng này nên chẳng dễ gì mà lộ diện. Theo trí nhớ của Lang Trượng thì khoảng năm năm trước, nó đã xuất đầu lộ diện, nhũng nhiễu dân chúng trong vùng. Hậu quả là năm đó, có bảy người đã bị nó cướp mất mạng. Một thợ săn tài giỏi từ vùng khác đã tới đây hòng diệt trừ con ác hổ, nhưng lần đấy, nó may mắn thoát được, chỉ bị thương ở một bên chân. Về sau, một vài người nhìn thấy con ác hổ thì vẫn thấy một dấu vết như vết bầm tím đen phía đùi trái của nó. Một bên mắt bị chột, nhưng không vì thế mà khiến cho con ác hổ trở nên bớt nguy hiểm hơn, mà ngược lại những điều đó chỉ khiến nó càng hung mãnh, ác nghiệt và quỷ quyệt hơn. Chưa kể, đám ma trành bên cạnh sẽ khiến nó như được mọc thêm vây cánh. Những chuyện đó, không phải giờ đây Lang Trượng mới biết, chỉ là ông không muốn gây thêm nỗi hoang mang cho những người còn lại, trong hoàn cảnh như này!
Thầy nhìn kìa! – Một thanh niên Nà Thượng cầm cây lao la lên khi nhìn thấy khoảng đất trống lấp ló sau những bụi cây dương xỉ phía trước mặt.
Xung quanh, một vài mảnh thi thể rơi vương vãi. Những cánh tay rướm máu giờ đã đen kịt lại, ruồi bọ lúc nhúc bu bám. Một hộp sọ vỡ ra, phần óc người bên trong đã phân hủy thành thứ chất đùng đục, trăng trắng, nhờ nhờ. Nếu là người yếu bóng vía hẳn đã phải thét lên kinh hãi khi nhìn thấy những cảnh tượng này. Tuy nhiên, những gì Lang Trượng để ý chỉ là khoảng đất trống trước mặt. Có lẽ, ông đang nhẩm tính xem, làm cách nào để dụ con ác hổ xuất hiện. Nó đã thành tinh, lại còn được lũ ma trành hộ thân, thế nên người bình thường như đám thanh niên trai tráng kia, kể cả hai anh em Thứ, Thất dù đi theo thầy học đạo đã lâu cũng chẳng thể nào thấy được.
Lang Trượng giơ tay phải lên, ra hiệu cho đám người dừng lại, đứng yên tại chỗ. Luồng âm khí từ cái dớp tiếp tục phả ra, bọc quanh, càng khiến cho không khí trở nên u linh, tịch mịch và nặng nề hơn. Mùi thối rữa bốc ra nhưđể đánh lạc hướng mọi người.
“Á.” – Một tiếng la thất thanh!
Lang Trượng quay lại thì đã thấy một trong năm thanh niên Nà Thượng bị hất văng ra khỏi đội, ngay gần ranh giới giữa cái dớp và phần còn lại của khu rừng. Anh ta hoảng hốt, vừa lồm cồm bò dậy thì thầy Lang Trượng hét lên.
– CẨN THẬN, ĐẰNG…
Chưa kịp nói hết câu, Lang Trượng nhìn thấy người phụ nữ không đầu dùng hai cánh tay khẳng khiu, trơ xương nắm lấy hai bên vai của chàng trai rồi cứ thế kéo vào xềnh xệch. Cảm giác đau đớn đánh thẳng vào não, chàng trai mặt cắt không còn giọt máu, luống cuống sờ lên vai mình, hòng gỡ thứ đang níu chặt lấy bả vai, nhưng lập tức phải hét lên đau đớn bởi móng tay sắc nhọn cào những đường sâu hoắm lên mu bàn tay. Máu tươi theo đó chảy ra, nhỏ từng giọt “tí tách” xuống nền đất.
– A!!!!
Bị lôi tới một cái hõm lớn, chàng trai kinh hoàng, đảo mắt một vòng, lập tức thất kinh bạt vía. Rải rác xung quanh toàn là đầu người; cái trơ xương, cái đang phân hủy, dòi bọ lổm nhổm, con ngươi lăn khỏi hốc mắt, nhìn chàng trai bằng vẻ căm thù, ai oán.
– Cứu… cứu tôi.
Chàng trai lắp bắp, muốn đứng lên bỏ chạy, chợt rùng mình bởi cảm giác nhơn nhớt ở bắp chân. Anh run rẩy chuyển tầm nhìn, kinh hoàng đến choáng váng! Một cái ruột người đang quấn lấy chân anh, lân lên phần bụng, sắp tìm đến cổ. Vòng quấn tới đâu, từ bên trong ruột lại ứa ra thứ dịch đỏ trộn vàng hôi thối đến đó.
Cảnh tượng lạ lùng hiện lên trong đáy mắt của những người còn lại, như thứ sức mạnh dị kỳ đã kéo anh ta sâu vào bên trong cái dớp, duy chỉ có Lang Trượng là nhìn thấy mọi sự. Không thể chậm trễ thêm nữa, Lang Trượng ngay tức khắc ra lệnh cho một thanh niên cầm cung, chỉ định bắn vào khoảng không cách đầu chàng trai tội nghiệp kia khoảng ba thước. Nhanh như cắt, một mũi tên vụt nhanh ra khỏi cây nỏ, bắn vào khoảng không, nhưng cũng cùng lúc đó, chàng trai không còn bị giật ngược về phía sau nữa. Anh ta lồm cồm bò dậy, rồi chạy ra ngoài, sự thất kinh còn hiện hữu trên gương mặt.
Lũ ma trành quả nhiên lợi hại. Lang Trượng thầm nhủ rồi quyết định hành động ngay tức khắc.
– Lấy cho thầy cái hũ nước thiêng đựng trong túi khót! – Lang Trượng ra lệnh.
Thạnh ở gần đấy vội lần mò trong túi khót, lấy ra cái bình hồ lô đựng thứ nước kỳ lạ của thầy. Nước này được lấy từ đầu nguồn con suối thiêng, dưới gốc cây đinh già, mà bố của Lang Trượng đã để lại cho ông. Thạnh đưa bình hồ lô cho thầy. Lang Trượng cầm lấy, đồng thời rút từ trước ngực áo ra cành lá tre quen thuộc, rồi tiến hành vẩy nước ra xung quanh cái dớp, quyết dùng một mồi lửa để dụ con mãnh hổ, buộc nó phải xuất đầu lộ diện.
Lang Trượng ra hiệu cho Thất châm lửa vào đúng chỗ mà ông vừa mới rưới nước lên. Thất quẹt diêm, nhưng lạ thay, hễ lửa bắt vào diêm thì một cơn gió lại bất chợt nổi lên, thổi tắt. Thất quẹt tới ba lần nhưng mọi thứ vẫn như thế.
  • Đưa cho ta! – Lang Trượng nói, nhưng vừa mới dứt lời thì Thạnh oai oái la lên.
Một sức mạnh kỳ bí hất bổng Thạnh lên cách mặt đất vài thước, văng vào đúng vị trí của chàng thanh niên Nà Thượng ban nãy. Thạnh điên cuồng, giãy giụa nhưng hai tay như bị trói chặt không thể nào cử động, miệng ú ớ như thể có thứ gì đó chặn lại ở ngay họng. Lang Trượng tuốt cây kiếm làm từ gỗ moi ra, nhưng không kịp nữa rồi, Thạnh bị lôi vào trong cái dớp… và đột ngột biến mất.
  • Tiếp tục châm lửa đi! – Lang Trượng hét lớn ra lệnh.
Đồng thời, ông vút kiếm lên không trung, vẽ vài đường kỳ dị, miệng lẩm bẩm đọc một tràng thần chú. Thi thoảng lại hú lên những tiếng đầy kinh hãi.
Thất bật quẹt, cố dùng tay che chắn ngọn lửa, rồi châm xuống đúng vị trí mà thầy đã đánh dấu từ trước. Lửa bùng lên dữ dội, cháy thành vòng tròn bao quanh cái dớp. Thạnh hiện ra trong tư thế quỳ xuống giữa trung tâm của cái dớp, phía sau lũ ma trành hiện hữu, người chúng run lên bần bật, thất kinh khi nhìn thấy ánh lửa. Người thiếu nữ với cái đùi rách bươm, lúc nhúc dòi bọ, cả cơ thể rung rung, mắt trợn ngược trắng dã. Từ hai hốc mắt, máu cứ thế túa ra thành dòng; khi máu ngưng, cả thân thể sụp xuống thành đống bầy nhầy, đen đúa. Bên cạnh là thi thể của bà lão cũng đang rung lên bần bật từng hồi. Cái đầu bất giác lìa khỏi cổ, rơi xuống đất, đang lăn tròn như muốn thoát ra khỏi vòng vây của lửa thì bị một lưỡi lửa liếm qua, bốc cháy dữ dội. Những thi thể khác cũng có kết thúc chẳng mấy tốt đẹp khi ngọn lửa bốc cháy ngày một dữ dội hơn, hòng thiêu cháy tất cả.
Một tiếng gầm đột ngột vang lên, kèm theo đó là tiếng gió rít mạnh khiến cây cối nghiêng hẳn về một phía. Lửa bạt theo chiều gió, được một lúc rồi tắt hẳn. Rồi bỗng đâu từ phía bụi rậm bao quanh cái dớp, con mãnh hổ lao ra.
  • ĐỐT ĐUỐC LÊN! – Lang Trượng quát.
Năm ngọn đuốc của năm thanh niên Nà Thượng bùng cháy, soi sáng cả không gian tăm tối. Thạnh thoát ra, lúc được hai anh em Thứ, Thất đỡ dậy vẫn còn chưa hoàn hồn.
Và… ngay lúc này, giữa trảng trống của cái dớp, nền đất màu đỏ chực bốc lên mùi khét. Bốn cái chân vững chãi như thân cây chuối của con mãnh hổ đang lặng lẽ di chuyển theo những quỹ đạo rất bản năng, miệng không thôi gầm gừ. Con mãnh hổ hiện ra dưới ánh lửa lập lòe trông càng hung ác hơn. Nó cao gần tới ngực của một người trưởng thành, bộ lông màu xám đục, với những vằn vện đen trông gớm ghiếc vô cùng. Một bên mắt trắng dã không tròng, mắt còn lại vàng khè và mở to giận dữ.
  • Mau cắm đuốc xuống đất! – Lang Trượng quát lên ra lệnh một lần nữa.
Năm thanh niên Nà Thượng vội vàng cắm ngay năm ngọn đuốc trên tay xuống đất, mỗi ngọn cách nhau chừng nửa mét. Lang Trượng vẩy nước từ chiếc bình hồ lô khiến cho ngọn đuốc càng cháy dữ dội hơn. Con mãnh hổ có vẻ nao núng vô cùng nhưng nó vẫn gầm lên một tiếng vang trời hòng ra vẻ thị uy. Hàng đuốc như tấm màn chắn giữa con mãnh hổ và đoàn người, nhưng nếu không ra tay ngay thì e là cả đoàn khó mà giữ được tính mạng.
Lang Trượng lôi từ cái túi khót bên mình ra chiếc chuông đồng cổ. Mỗi tiếng chuông leng keng khiến con mãnh hổ như càng nao núng hơn. Miệng Lang Trượng không thôi lẩm nhẩm những lời bùa chú nghe có vẻ tối nghĩa nào đó.
Theo mệnh lệnh, từng ngọn lao từ phía năm chàng trai Nà Thượng đồng loạt phóng lên, lao về con mãnh hổ. Con mãnh hổ né tránh, nhưng ngọn lao cuối cùng đâm trúng mạn sườn của nó. Khi không còn lũ ma trành hộ thân nữa thì con mãnh hổ chẳng khác gì những con hổ bình thường cả. Nó gầm lên, đau đớn.
Những mũi tên được bắn ra đã tẩm sẵn chất độc do Lang Trượng chế từ nhiều loại rễ cây rừng khác nhau, cứ thế, thay nhau ghim vào thân thể to lớn của con mãnh hổ, cho tới lúc hai chân trước gục hẳn xuống đất.
Lang Trượng thắng thế, bèn ném cây kiếm làm từ gỗ cây moi cho một thanh niên nom chừng nhanh nhẹn nhất; rồi nháy mắt ra hiệu. Nhanh như cắt, chàng thanh niên cầm kiếm, bật nhảy qua bức tường lửa, hướng mũi kiếm lao nhanh về con mãnh hổ. Khi đáp xuống thì mũi kiếm đã cắm sâu vào cổ họng con mãnh hổ. Máu đen kịt xối xả tuôn ra thành dòng, một bên mắt của nó mở to đầy vẻ kinh hãi. Chàng thanh niên cứ giữ mãi thanh kiếm thiêng trong vị trí đó cho tới khi con mãnh hổ không thể nào giãy giụa được nữa. Cả thân thể to hơn con trâu mộng đầu đàn bất động trên nền đất.
Hàng đuốc cũng từ từ tắt ngúm. Trên bầu trời, mây đen bỗng rẽ ra, nhường chỗ cho trăng tròn đang tỏa ra thứ ánh sáng ma mị bao phủ khắp cả vạt rừng Nà Thượng. Dưới ánh trăng, thân thể của con mãnh hổ, khổng lồ và bất động.
Lang Trượng tiến lại, lấy con dao găm với chiếc chuông đồng được chạm khắc tỉ mỉ. Lang Trượng lần mò dưới miệng con mãnh hổ đang há hốc, ấn mạnh xuống, một tiếng rắc khẽ vang lên. Lát sau, Lang Trượng cầm trong tay chiến lợi phẩm là chiếc nanh lớn, còn rớm máu đen kịt, đưa cho Thạnh gói vào một mảnh vải thô cất trong túi khót.
Sau đó, họ tiến hành thiêu xác con mãnh hổ cùng mọi phần thân thể của những người đoản mạng bên trong cái dớp. Lang Thượng cho Thạnh và anh em Thứ, Thất, lấy tro đựng vào năm cái hũ khác nhau, rồi đem về cho người thân mai táng, để từ đó những oan hồn đi theo con mãnh hổ sẽ không còn cơ hội nào mà nhũng nhiễu dương gian nữa.
***
Chiếc xe đò ôm cua, rẽ trái khiến Lan Phương giật mình, tỉnh dậy. Mắt kinh hãi, ngơ ngác nhìn xung quanh. Chuyến xe đò cuối ngày nên khá vắng. Lèo tèo ba lái buôn từ thị xã ngược lên vùng núi để buôn bán trong ngày chợ phiên. Ở hàng ghế bên cạnh, hai mẹ con người dân tộc đang ôm nhau ngủ ngon lành. Vài ba chàng thanh niên lao động chân tay dưới thành phố tranh thủ về thăm quê.
  • Cô sao thế? Gặp ác mộng hả? – Gia Huy đang ngồi bên cạnh hỏi, tay vẫn lật giở tập tài liệu đã in sẵn về thầy Lang Thượng. Anh đang đọc tới mục những đồ vật dùng để trừ tà.
  • Tôi không sao! Chỉ thấy hơi chóng mặt thôi. – Lan Phương nói. – Chắc do khí hậu ở đây không quen, với lại đi đường dài.
Vừa nói, Lan Phương vừa se mình lại trong chiếc áo gió nhưng vẫn cảm thấy lạnh, dù trời mới chớm vào thu nhưng không khí miền núi khi đêm xuống thường rất lạnh.
Lan Phương khẽ nhìn ra ngoài, ánh trăng phủ xuống cả một vùng đồi khiến không gian trở nên ma mị và huyền ảo. Xe đang đi lên đèo, tròng trành, nghiêng đổ.
Tới đỉnh đèo, chiếc xe bèn dừng lại để cho khách có thời gian giải lao, vì đi đường dài.
  • Cô có muốn xuống nghỉ một chút không? – Gia Huy quay lại hỏi Lan Phương.
  • Tôi muốn xuống vươn vai một lát. Ngủ một tí mà thấy ê ẩm cả người! Anh có xuống luôn không!
  • Không! Cô cứ đi đi – Gia Huy cười nói.
Lan Phương chẳng nói chẳng rằng, đi xuống cùng một vài người nữa.
Đi trước cô là một cô gái nhỏ nhắn, khuôn mặt còn khá trẻ. Cô không mặc trang phục của người dân tộc nơi đây mà giống kiểu của người Kinh. Ở đỉnh đèo có một cái lán nhỏ được dựng lên, bên trong có người ở.
Trong nhà bày một chiếc bàn, trên đó đặt kẹo mứt và vài chai nước ngọt lèo tèo. Lan Phương vươn vai, rồi phóng ánh mắt xuống một vực núi khá sâu. Thảng hoặc, lẫn giữa màu đen le lói ấy, vài bóng sáng nhá lên, lở lửng trông như ma trơi. Người vùng này thường có tập tục chôn người chết rải rác bên những sườn đồi hoang vắng. Từ dưới lòng đất, các hợp chất phốt pho được hình thành từ những vi khuẩn sống trong cơ thể người và trong lòng đất. Hợp chất đó bốc hơi, gặp điều kiện thích hợp bên ngoài không khí sẽ hình thành nên những bóng sáng lập lòe ẩn hiện, hệt như những gì mà Lan Phương đang được chứng kiến.
Mải mê ngắm nhìn hiện tượng kỳ bí ấy, Lan Phương quên mất sự xuất hiện của cô gái nhỏ nhắn đang ở ngay bên cạnh. Lan Phương thoáng hoảng hốt, bối rối nhìn cô gái. Cô gái có gương mặt nhỏ, trông khá là xinh xắn. Bên tai còn đeo một đôi hoa tai hình một chiếc lắc nhỏ.
  • Người vùng này gọi đấy là ma trơi! – Cô gái lên tiếng, rồi cũng phóng ánh mắt về phía vực sâu.
  • Cô là người vùng này à? – Lan Phương hỏi.
Cô gái nhỏ ngước lên, gật đầu. Làn da trắng xanh, phản chiếu với ánh trăng trên trời trông càng ma mị hơn.
  • Chị lên đây có việc gì thế? – Cô gái hỏi.
Lan Phương tính nói thật nhưng rồi lại thôi!
  • Tôi lên đây để thăm một người quen thôi! Mà cô có chuyện gì lại đi xuống dưới núi thế? – Lan Phương vừa dứt lời thì người lơ xe gọi mọi người lên xe.
Mới nghỉ được có một chút, Lan Phương làu bàu, rồi quay lại cô gái, nói.
  • Lên xe thôi!
Nhưng cô gái vẫn đứng đó, lặng im, mắt chằm chằm nhìn xuống vách núi, kỳ lạ vô cùng.
  • Cô gì ơi! Mau lên xe đi, không mọi người muộn giờ mất. – Người lơ xe lại nói.
  • Chờ một lát! Còn một người nữa mà. – Lan Phương nói, rồi quay sang cô gái nhỏ, giục giã, nhưng cô gái đó vẫn đứng đó, trơ trơ như tảng đá, mắt không rời vực sâu, bí ẩn.
Người lơ xe sốt ruột.
  • Chờ ai chứ! Cả xe còn mỗi cô thôi đấy! Có ai nữa đâu mà chờ!
Còn mỗi cô thôi! Lan Phương ngạc nhiên hết sức, chợt cảm thấy gai người, ớn lạnh. Lúc quay sang vách núi, Lan Phương không còn nhìn thấy cô gái đó đâu nữa!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.