*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hai anh em Thứ, Thất vội tiến lại đỡ Thạnh đứng dậy. Mồ hôi ướt đẫm trên gương mặt có phần trẻ thơ. Lang Trượng nhìn Thạnh, bình tĩnh như mọi khi; ông đã biết chuyện gì đang diễn ra.
– Thầy, phía dưới đang hỗn hoạn lắm! – Thạnh hổn hển.
– Ta biết rồi! – Lang Trượng nghiêm giọng đáp.
Dưới cánh đồng, ông nghe thấy tiếng la hét huyên náo của người dân trong làng. Theo đó, khói bốc lên dữ dội. Lang Trượng nhắm mắt, đột nhiên, vài dư ảnh trong giấc mơ đêm nọ lại hiện nhanh về tâm trí. Cả vùng Nà Thượng bao trùm không khí chết chóc, những cái xác cháy đen thui, mùi da thịt khét lẹt.
– Mau đưa mọi thứ xuống khu tế đàn ngay. – Lang Trượng quay sang phía anh em Thứ, Thất ra lệnh.
Còn đám trai làng thì xuống dưới cánh đồng, ngăn cho lửa không lan ra ngôi làng nhỏ bên cạnh. Trong làng lao xao, trẻ con khóc ré lên giữa đêm tối.
– Cô, cậu mau đi theo tôi! – Lang Trượng quay sang Gia Huy và Lan Phương, nói.
Họ tất tả đi xuống, những mặt người thất thần trong khu tế lễ, trẻ con và phụ nữ thì ôm nhau, cố gắng tìm chỗ trú ẩn. Một vài người tỏ vẻ mừng rỡ ra mặt khi Lang Trượng đã về.
Ở khu vực tế, hai, ba thanh niên Nà Hạ vẫn ra sức giữ cô gái đang giãy giụa; nếu không kịp trục xuất linh hồn tà ác kia, e là cô gái khó mà giữ được tính mạng. Hẳn linh hồn đang cố gắng thoát khỏi sự khống chế khi biết Lang Trượng đã tìm ra phần mộ và các thứ cần thiết để trục hồn.
Truyện ma hay nhất
Bỗng nhiên, từ phía nào, người phụ nữ lớn tuổi – mẹ cô gái lao ra, đầu tóc rũ rượi, bê bết. Bà ta quỳ mọp xuống dưới chân Lang Trượng, rồi cứ thế được đà gào khóc thảm thiết.
– Xin thầy cứu con gái con! Nó không sống nổi nữa rồi! Thầy nhìn xem… Nó bị làm sao kìa!
Người phụ nữ không giữ được bình tĩnh nữa mà cứ gào khóc trong vô vọng. Hai bàn tay rướm máu cào trên nền đất ẩm lạnh lẽo. Giọng lạc đi trong gió lạnh của chốn rừng thiêng. Nhưng Lang Trượng vẫn nghe rõ tiếng hò reo của đám ma quỷ đang phụ họa cho linh hồn tà ác kia.
– Thứ, Thất, dìu bà ta sang bên kia, cho uống chút nước để bình tâm trở lại. Ta bắt đầu cử lễ ngay đây! – Lang Trượng bình tĩnh dặn, rồi tiến thẳng về khu đài tế đã được chuẩn bị.
Thạnh lóc cóc đi sau hầu thầy. Bên dưới đài tế, chỗ cái cột đang trói chặt cô gái, bỗng tỏa lên chất khí kỳ lạ màu trắng trông như khói, chẳng mấy chốc đã bao phủ cả trảng đất trống xung quanh. Không thể nhìn thấy gì. Một vài người hoảng hoạn, kêu gào thảm thiết.
Lang Trượng hét lớn, rền vang cả núi đồi. Một ánh chớp lóe lên trên nền trời đen đặc. Những ngọn đuốc quanh khu tế lần lượt được thắp lên, xua tan đám khói kỳ dị kia. Nhưng khi ấy, cô gái bị ám đã thoát ra, những sợi dây cháy thành từng đoạn tủn mủn rơi vãi quanh nền đất một cách hết sức lố bịch. Bên cạnh, hai thanh niên Nà Hạ nằm im bất động, mắt như còn phảng phất nỗi sợ hãi đang bủa vây. Trông hai người đó như đã chết.
Như dự cảm được điều chẳng lành, gần đó, Gia Huy hét lớn, cảnh báo.
“MAU GIỮ CÔ TA LẠI!”
Thạnh khi ấy nhìn thấy bóng dáng cô gái đang lao đi như mũi tên, có ý muốn chạy về phía cánh rừng rậm Nà Thượng, hòng tẩu thoát. Lấy hết sức bình sinh, nó chạy sang ôm chầm lấy cô gái. Nhưng khi ấy, trái ngược hoàn toàn với thân hình tiều tụy, không sức sống, cả cơ thể cô gái như đang nóng rực lên.
– MAU BUÔNG TA RA. NGUƠI… NGƯƠI SẼ PHẢI CHẾT! MAU BUÔNG TA RA.
Cô gái quay người lại, phóng ánh mắt dữ tợn vào Thạnh, rồi cứ thế gằn lên từng tiếng. Hai cánh tay Thạnh như muốn rã ra nhưng nó vẫn cố gắng giữ chặt, đồng thời, ngó quanh để tìm người ứng cứu. Cô gái lắc người thật mạnh, nhưng Thạnh vẫn cố giữ. Đột nhiên, hàm răng trắng loáng của cô gái cắn phập vào cánh tay Thạnh.
Thạnh rú lên. Đau đớn và kinh hãi. Một phần da rách toạc, máu xối ướt đẫm tay áo! Khi ấy, từ trong bóng tối mịt mùng, Lang Trượng bước ra, tay cầm chiếc roi được bện chặt từ vỏ của cây moi. Ông giơ cánh tay vững chãi như đồng hun của mình lên, rồi cứ thế quất thẳng vào cô gái. Cô gái rú lên, đồng thời buông Thạnh ra. Cô quay lại, nhìn Lang Trượng với ánh mắt như chất chứa oán hận. Vươn hai cánh tay ra, cô gái chạy về phía Lang Trượng. Lang Trượng vung tay lên một lần nữa, nhưng không thể vút xuống vì mọi thứ bỗng như đóng băng, không thể cử động được. Ông chết trân, nhìn cô gái với ánh mắt nao núng. Đúng lúc ấy, Lan Phương vứt cái ba lô sang cho Gia Huy.
– GIA HUY. – Lan Phương la toáng lên.
Nhanh như cắt, anh lôi ra chiếc chuông đồng quen thuộc. Anh lắc chuông, đúng vào thời khắc cánh tay cô gái chuẩn bị thộp lấy thân thể đang run rẩy của Lang Trượng.
Cô gái khựng lại, đau đớn. Nhưng hai cánh tay vẫn cố gắng vươn ra, mắt trợn ngược, trắng dã.
– Mau trói cô ta lại! – Lang Trượng quát lớn.
Được lệnh, hai anh em Thứ, Thất cùng ba thanh niên Nà Hạ nhanh chóng tóm lấy cô gái, rồi cứ thế trói chặt. Cô gái giãy giụa, miệng không thôi oán thán, buông những lời chết chóc, cay nghiệt. Trói cô ta vào cột, Lang Trượng bước lên đàn tế cùng với chiếc tay nải bên trong đựng hài cốt của cô gái xấu số.
Ông lần lượt rải chúng ra mặt bèn – trước tiên là cái đầu lâu, rồi đến vài mẩu xương từ lớn tới nhỏ. Vừa rưới nước thánh lấy trong cái bình hồ lô quen thuộc, miệng ông vừa lẩm bẩm những lời chú ngữ.
Cuối cùng, Lang Trượng mới mặc áo thụng, đầu đội mũ mão, thêu hoa văn kỳ dị. Ông quỳ xuống, tay cầm chuông, tay cầm kiếm, lẩm bẩm những bài kinh cầu nghe như hát. Lúc vui tươi, dồn dập, lúc ai oán thê lương. Hát tới đâu, gió ngừng tới đó, những đám khói bốc lên từ dưới cánh đồng không còn dày đặc như trước nữa. Phía dưới, người trong làng quỳ mọp, như hòa cùng bài kinh tiễn vong hồn người chết sang thế giới bên kia. Lang Trượng ngước mắt lên nhìn trời, trừng trừng, rồi lại cúi xuống. Lúc đi lên, đôi lúc còn bật nhảy thành những quỹ đạo dị kỳ.
Lan Phương chăm chú nhìn, vài hoạt cảnh hư ảo chạy nhanh qua đầu cô, như giấc mơ đêm nọ. Còn Gia Huy thì đang cố gắng tập trung nghe thứ ngôn ngữ kỳ lạ từ những bài kinh ấy!
Sau đó, Lang Trượng rưới thêm nước lên chiếc tay nải, lửa chợt bùng cháy dữ dội. Một phút sau, lửa tắt, trên mặt bàn khi ấy chỉ còn lại một đụm tro màu trăng trắng.
Gió ngừng thổi, trời đột nhiên quang hẳn ra. Phía bên dưới, cánh đồng lửa cũng không còn bùng cháy dữ dội như lúc trước nữa. Bên chiếc cột gỗ, cô gái bất tỉnh, đầu ngoẹo sang một bên, gương mặt đã trở lại vẻ hiền dịu như xưa, không còn những nét dữ dằn mới đó nữa.
Lang Trượng đi xuống, tay cầm một cái nùi giẻ đã được tẩm ướt bằng thảo mộc. Ông nhổ nước bọt rồi châm lửa, khói phả vào mặt cô gái. Một lát sau, cô gái mở mắt tỉnh lại, nhìn quang cảnh xung quanh với vẻ mặt bối rối vô cùng, như không hiểu chuyện gì vừa xảy ra với mình.
Rẽ đám đông đang đứng chen nhau lố nhố, người đàn bà chạy lại, ôm chầm lấy con gái, vừa khóc nức nở, vừa vui sướng nói.
– Đội ơn thầy, con xin đội ơn thầy!
Sau đó, Lang Trượng cho người bốc tro người con gái oan nghiệt kia đựng trong cái bình gốm hoa văn xanh mực, dặn cẩn thận đem về vùng Nà Hạ, đưa nó cho hậu duệ của cô để họ tiến hành mai táng cẩn thận, tiễn đưa người chết yên lành về nơi chín suối.
Cả đoàn người ai nấy đều mỏi mệt, nhưng trong lòng cũng chẳng giấu được sự vui sướng khi linh hồn tà ác kia đã không còn cơ hội để nhũng nhiễu nhân gian thêm nữa. Một vài người làng bên đã đi sang khu tế lễ để cảm tạ Lang Trượng, hy vọng từ đây có đất đai để sinh cơ lập nghiệp, không phải bỏ xứ mà đi như trước nữa.
Về phần Lan Phương, cô cũng cảm thấy âm khí không còn nặng nề như trước nên thấy khoan khoái hơn hẳn. Cả đoàn người lại lục tục về Nà Hạ, khi trời bắt đầu tờ mờ sáng.
Gia Huy cất chiếc chuông vào ba lô, nhưng khi chạm vào chiếc hộp gỗ đựng mảnh lư hương vỡ ra từ cái lư hương của nhà Lan Phương thì đột nhiên anh thấy rùng mình, ớn lạnh. Vài hình ảnh ma quái chợt lướt nhanh qua đầu, nhưng đều không rõ ràng, chỉ thấy mùi thối rữa, mùi máu cùng những tràng cười man rợ. Đột nhiên, Gia Huy vô thức quay lại sau lưng để quan sát. Thấy lạ, Lan Phương bèn hỏi.
– Anh có chuyện gì đấy! Họ đang bắt đầu về rồi! – Lan Phương vẫn chăm chú nhìn Gia Huy, thắc mắc, không hiểu anh lại đang có chuyện gì, e là lại chuyện chẳng lành.
– Không sao! Tôi hơi mệt chút thôi! Chúng ta đi thôi, không lại lạc như lần trước.
Lan Phương không hỏi thêm gì nữa mà vội vã hòa vào dòng người đang băng qua cánh đồng Nà Thượng, ngược lên con đường đất đỏ nhão nhoét để trở về Nà Hạ.
Lúc đi qua miếu cô Thị, Lan Phương chợt nghe thấy tiếng hát trong trẻo của một người con gái. Ngó vào miếu, cô giật thột khi thấy người con gái ấy đang xõa tóc, nhưng lạ thay trên gương mặt đã không còn những nét tà ác như xưa mà chỉ thấy dung nhan xinh đẹp của một người con gái đã từng chịu nhiều oan ức.
Lan Phương khẽ cười, rồi rảo bước nhanh cùng Gia Huy, nhập vào đoàn người. Trên đỉnh núi, vài tia nắng đang lấp ló, chiếu xiên qua những lùm cây rậm rạp, rọi xuống cánh đồng. Thứ nước đen sì thay bằng màu nước trong trẻo hơn tương hợp với nắng sớm, như càng điểm tô cho khung cảnh hết sức bình yên!
Đột nhiên, phía trên ngọn cây lát um tùm, một con chim kỳ dị xuất hiện, gân cổ lên, kêu “tu-huýt… tu-huýt”.