Hôm sau, lúc Hà My đang dọn dẹp phòng khách thì Hoài An tới, cô ta thấy cô thì không khỏi buông lời mỉa mai:
- Thấy hình đẹp không? Tao thì thấy hình rất đẹp đó nha,đó là tác phẩm của tao mà.
- À, hoá ra là tác phẩm của mày à, còn tưởng tay chụp ảnh dở hơi nào chứ, đúng là chó ở khắp mọi nơi mà. – giọng Hà My giễu cợt.
- Mày nói cái gì? - ả ta trừng mắt nhìn cô lên tiếng
- Tao nói là đống cứt nào cũng có dấu răng của mày.
- Còn mày làm như thanh cao lắm hả? Chơi hết thằng này rồi tới thằng khác, trước khi dụ Thành lên giường không biết đã qua bao nhiêu thằng.
Ả ta đứng khoanh tay trước ngực, mặt nghênh nghênh, miệng thì cười nhếch. Nhìn muốn bụp một phát vô bản mặt giả tạo đó ghê.
- Ừ, nhưng ít ra tao không có ăn tạp như mày, ăn một lần hai thằng.
- Mày… mày….- ả ta chỉ vào mặt Hà My, mặt tức giận, chắc lúc này máu trong người cô ta đang sôi ùn ục rồi.
Cô cũng chẳng nói gì nữa, liếc xéo cô ta một cái rồi quay lưng đi vào bếp, bỏ lại ả máu đang sôi trào 98 độ C.
————————————
Hôm qua Kiến Thành cắn rất mạnh, nên để lại dấu răng trên cổ cô, cô cố che đi bằng mái tóc dài của mình. Lúc đang dọn cơm cho anh và ả ta, vì nghiêng người nên tóc cũng trượt xuống để lại một dấu răng hiện ra. Vú thấy như thế liền lo lắng hỏi Hà My:
- Cổ bị làm sao thế con? Boo cắn hả?
Cô nhìn anh, cũng bắt gặp anh nhìn cô, vốn dĩ cô có thể trả lời đại Boo cắn, nhưng không, cô không thích trả lời như thế.
- Chó cắn ạ.
- Trời đất, nhà này làm gì có nuôi chó đâu mà cắn con. – vú hốt hoảng nói
- Vậy là vú không biết rồi, trong nhà này có nuôi một con chó đực ạ, tại vì nó mê cái nên nó đi theo cái không à, nên vú không thấy đấy ạ.- cô nói giọng thản nhiên, như đây là một sự thật, mà đó là sự thật mà, sự thật là cô bị “ chó đực” cắn.
- Vậy sao? Vậy chắc vú không biết rồi.Mà con có đi chích thuốc gì chưa?
- Con chưa ạ.
- Lo đi chích đi nghe con, để không thôi bị dại là khổ nghen.
- Dạ, con biết rồi. – Nói rồi cô liếc mắt qua nhìn anh lần nữa, thấy anh đang cầm chân gà nướng ăn, mà mặt thì hầm hực, trông cũng giống chó thật. Haha
Cô lại không biết rằng lời bông đùa của cô làm vú cứ suy nghĩ mãi, vú đi hỏi hết người làm trong nhà này về việc nhà có nuôi một con chó, nhưng chỉ nhận lại một câu trả lời như nhau: “ Vú nói gì thế, không phải là cậu Thành bị dị ứng lông chó sao?”
Vậy cái con bé này nói gì vậy chứ? Nó bảo nhà nuôi chó, mà bà hỏi thì có đâu. Vậy là sao?
—————————
Ngày kia, khi cô vừa mới ra ngoài về, lúc đi tới cửa bếp thì thấy Hoài An đang pha sữa cho Boo, nhưng trông cô ta lén lút như đang làm chuyện xấu gì vậy, cô nhìn kĩ thì thấy cô ta đang bỏ gì đó vào sữa của nhóc Boo. Cô hốt hoảng kinh hồn, cô ta dám giở trò với con cô sao? Cô không lại bắt quả tang rồi đánh cho cô ta một trận như những người phụ nữ khác đâu. Cô lấy điện thoại ra, bật camera rồi quay lại toàn bộ sự việc.
Vì Hà My đứng ngay cửa nên ả ta không thấy cô, ả cố gắng làm cho nhanh để không bị ai bắt gặp.
Thấy cô ta đậy nắp bình sữa cô mới cất điện thoại vào túi rồi đi vào như vừa mới xuất hiện.
- Pha sữa cho Boo hả? – cô lên tiếng hỏi ả
- Ừ.
- Bỏ cái đó đi, tao vừa mới thay sữa khác cho Boo rồi.- nói rồi cô đưa một cái túi lên, bên trong là một lon sữa mới.
- Tao lỡ làm rồi, bỏ uổng lắm, thôi thì cho nó uống luôn đi.
- Thấy uổng thì mày uống đi. Uống cho phát triển trí não.
- Não tao không cần phát triển. Cho mày uống thì đúng hơn. – nói rồi cô ta quăng bình sữa lại, rồi bỏ lên lầu với vẻ mặt tức tối.
Hà My cầm bình sữa cô ta bỏ lại lên lắc lắc, nhìn cũng bình thường, nếu cô không thấy một màn này, thì cô cũng không biết được bên trong có một thứ gì đó, mà nếu cô không thấy thì Boo của cô sẽ như thế nào đây? Nghĩ đến đây cô lại lo lắng không thôi, ả ta đúng là một con ác quỷ mà, ghét cô thì có thể hại cô, chứ Boo còn nhỏ, Boo vô tội mà cô ta có thể hãm hại sao? Ả ta không có tình người sao? Dám đụng đến con trai cô, cô sẽ cho ả phải trả giá.
Hà My bỏ bình sữa đó vào túi, rồi lấy bình sữa với lon sữa mới mua ra pha cho Boo. Cô quyết định sẽ đem bình sữa cô ta pha đi giám định xem có gì bên trong rồi sau đó cô sẽ tính sổ cô ta.