Vì Em Không Quan Trọng

Chương 6:




Nguyên tắc thứ nhất của thợ săn: phải chuẩn bị mọi thứ sẵn sàng trước khi đi săn (1)
Về đến phòng, Vân Chi đã đi đâu mất, chỉ còn Nguyệt An đang nằm trên giường, thế thì tốt rồi, cô cũng không muốn nói cho Tiểu Chi biết chuyện này khi chưa làm rõ tất cả.
Chu Vận đi đến bên cạnh giường, đánh thức Nguyệt An: "Này, dậy đi, tớ có việc cần nói với cậu."
"Hửm, có chuyện gì vậy, nói lẹ đi, tớ buồn ngủ quá." - cô bạn thân nói với giọng điệu nũng nịu, ngái ngủ. Chu Vận nổi hết cả da gà khi thấy Nguyệt An dùng giọng điệu đó nói chuyện với mình.
"Tớ cần cậu xác thực một chuyện, dãy D khu chung cư Lâm Đông của bạn trai cậu, có cô gái tầm tuổi mình ở không?"
Nghe cô hỏi vậy, Nguyệt An tỉnh cả ngủ.
"Có chuyện liên quan tới bạn trai tớ hả?"
"Có lẽ vậy, tớ cần cậu xác nhận."
"Cậu mau kể tớ đầu đuôi câu chuyện đi."
Chu Vận kể cho cô ấy những điều mình phát hiện. Nguyệt An mắt chữ A mồm chữ O khi nghe xong toàn bộ câu chuyện.
"Cậu có chắc không vậy, tên Từ Nguyên nhát cấy đấy mà dám làm những việc như này à, không sợ cậu trả thù à." - Nói tới ngang đây, Nguyệt An dừng lại như nhớ ra chuyện gì rồi nói tiếp: "Tớ quên mất hắn ta bị lừa bởi vẻ ngoài đầy chí khí, trong sạch, xinh đẹp của cậu, tên đó mà biết bản chất thực sự của cậu như thế nào, chắc là đã xách dép chạy bốn phương tám hướng rồi.". Nguyệt An vừa nói vừa cười rất vui vẻ, cho tới khi nhìn thấy gương mặt lạnh băng của Chu Vận mới ngừng lại.
"Khụ, khụ, cậu còn cần tớ làm gì nữa không?"
"Tớ giả dạng cậu nhắn tin với Chúc Vi, cậu cứ tiếp tục liên lạc với cậu ta để lấy thêm thông tin cho tớ."
"Được, bất cứ khi nào có tớ sẽ nói cho cậu."
"À, còn nữa, tạm thời đừng nói với Vân Chi, tớ không muốn cô ấy lo lắng."
"Được rồi, hết chuyện rồi đấy, cậu có thể ngủ được rồi."
"Cậu kể tớ nghe chuyện này mà tớ còn có thể ngủ ngon lành thì mới là lạ đấy." - Nguyệt An nói rồi cầm điện thoại lên, ngay lập tức gửi tin nhắn cho Lâm Sâm.
Chu Vận thấy thế liền về chỗ của mình đọc sách, cô mở quyển sách tâm lí học tội phạm vừa mới mượn ra đọc.
Cô đọc rất chú tâm, cuốn sách viết về những tên giết người biến thái ở nhiều quốc gia khác nhau, mang những màu da khác nhau, sắc tộc khác nhau, lối dụ dỗ nạn nhân rồi giết khác nhau. Tác giả cuốn sách đã tổng hợp lại rồi phân tích tâm lí của chúng ở trong mỗi hoàn cảnh đặc thù.
Tác giả cuốn sách là một bác sĩ tâm lý người nước ngoài, tâm sinh lí của các tên sát nhân được miêu tả rất chi tiết, từ những lí do vì sao chúng trở thành những con quỷ đội lốt người hay từ cách chúng phi tang bằng chứng cũng như xác chết của nạn nhân.
Jeffrey Dahmer - kẻ giết người hàng loạt nổi tiếng của nước Mỹ, hắn ta đã được nhắc tới trong vô số những cuốn sách tâm lý tội phạm và cũng đã có một bộ phim được làm ra dựa trên cuộc đời đầy máu me, kinh tởm của hắn, lần này hắn cũng xuất hiện trong cuốn sách này, từ những tư liệu mà tác giả tìm được, ông đã viết ra một quyển sách miêu tả quá trình giết người của hắn dưới góc nhìn của một trong những nạn nhân đã bị hắn sát hại.
Tên sát nhân này thích thú với việc được ở bên cạnh thi thể mãi mãi, hắn thích với màu sắc của nội tạng, hơi nóng của xác chết khi bị mổ xẻ. Jeffrey Dahmer còn có sở thích ái tử thi, ăn thịt người và chiếm bộ phận cơ thể của nạn nhân liên quan đến xương người.
Thật ra mà nói, đa số những kẻ giết người biến thái, từ khi còn nhỏ đã lộ ra bản chất thật của chúng và yếu tố gia đình cũng như môi trường xung quanh chỉ là chất xúc tác để bản chất kinh tởm của chúng trỗi dậy. Jeffrey Dahmer chính là một ví dụ điển hình của việc ấy, hắn ta từ khi còn nhỏ đã có niềm yêu thích mãnh liệt với động vật chết, hắn thường hay nhặt xác động vật do xe cán bên vệ đường và bắt côn trùng bỏ vào lọ và ngắm nhìn chúng chết dần chết mòn vì thiếu oxi.
Lớn thêm chút nữa, Jeffrey Dahmer đã rủ rê các bạn học của mình chặt chân những động vật nhỏ mà chúng bắt được. Những hành động kinh khủng ấy đã được hắn thực hiện từ khi chỉ là một cậu nhóc 4 tuổi.
Chu Vận đã đọc không ít các bài báo, thông tin về các tên sát nhân hàng loạt, và cô biết những kẻ đó đều mắc bệnh hoang tưởng nặng, chúng giết người để thỏa mãn nhu cầu sâu bên trong tâm hồn u tối, kinh tởm của chúng. Thời gian ủ bệnh càng sớm và càng lâu, chức chúng giết người càng tàn bạo.
Cô bỗng nghĩ đến bản thân mình, cô thích những thứ như thế này, thích phơi bày bản chất tội lỗi của loài người, thích được thưởng thức những tội ác do đồng loại mình gây ra, thích ngắm nhìn, thích suy nghĩ về lí do tại sao chúng lại làm như vậy nhưng cô không có hứng thú tự tay giết người, chính cô cũng không rõ, rốt cuộc cô có phải đang trong thời kì ủ bệnh đấy hay không, cô không chắc lắm, cô cũng sợ hãi nhưng là sự sợ hãi pha lẫn chút phấn khích mỗi khi nghĩ về nó.
Nhiều lúc, cô cảm thấy mình đúng là một con quỷ đội lốt người. Một con quỷ xứng đáng bị chết đi, không nên sống trên thế giới này nữa, một con quỷ xứng đáng bị người đời phỉ nhổ, một con quỷ xứng đáng phải xuống địa ngục, một con quỷ sinh ra để sống trong tội lỗi. Thế nhưng, cô không muốn chết bây giờ, cô còn chưa tận mắt nhìn thấy hết sự thật đằng sau những chiếc mặt nạ dối trá của người đời, cô vẫn còn muốn tận hưởng cuộc sống này.
Nội tâm Chu Vận luôn tràn đầy mâu thuẫn như vậy đấy, sự mâu thuẫn tạo nên một Chu Vận đầy khiêu khích, lạnh lẽo nhưng cũng không kém phần huyền bí, quyến rũ, cô luôn khiến mọi người xung quanh cố gắng bắt chuyện với cô để thỏa mãn sự tò mò của họ, cô luôn mang đến cho họ mong muốn chinh phục bất kể nam nữ, ai cũng muốn biết được đằng sau vỏ bọc xinh đẹp, bí ẩn ấy là bí mật gì. Mặc cho sự tò mò là nguyên nhân dễ dẫn đến cái chết nhất, nhưng trong số chúng ta, có được bao nhiêu người có thể kiềm chế lại bản năng mong muốn được khám phá của chính mình chứ, không phải là không có, chỉ là có rất ít mà thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.