Vết Xe Đổ

Chương 30:




Nước mắt hòa lẫn cùng nước mưa thấm xuống ngôi mộ a đang nằm.
_Tôi: A có lạnh ko Vũ....
Phương đi lại dùng tay mình đỡ lấy tôi và quát lên.
_Phương: Nó chết rồi... Em đừng hạnh hạ mình nữa.... Nếu em cứ thế này nó sẽ ko ra đi thanh thản, em càng vương vấn nó sẽ càng khổ.
Tôi quay mặt nhìn vào Phương, những lời a ấy nói rất đúng. Tôi biết chứ chỉ là bản thân chưa thể chấp nhận được sự thật này mà thôi.
_Phương: Về đi... Khi khác a lại đưa em ra thăm nó...
Tôi đi lại trước tấm bia mộ của Vũ, dùng bàn tay mình chạm vào tấm hình của a.
_Tôi: Em về nhé... Khi khác lại ra thăm a...
Vũ vẫn ngồi im ở đó vẫn với nụ cười nở trên đôi môi ấy. Phương đi lại dìu lấy tôi, chân đi mà lòng chẳng nở, đầu mãi ngoái nhìn cho đến khi ngồi vào xe.
****
Chú Vĩ ngồi trên chiếc ghế của người đứng đầu tổ chức, bên dưới bố con ông Hưng đang bị chói 2 tay vào sợi dây treo lên cao.
Quỳnh: Xin chú tha cho bố con cháu...
Cả cơ thể bầm dập, máu đang rỉ ra Quỳnh cố gắng dùng chút hơi thở yếu ớt của mình cầu xin chú Vĩ.
_Chú Vĩ: Tiếp tục tra tấn đến khi nào chết thì thôi.
Những tiếng roi vút vào da thịt, tiếng la hét van xin cả những giọt máu loang lỗ khắp tầng hầm....
Ông Hưng ko còn nói được nhiều, mấy ngày qua liên tục bị tra tấn khiến cho ông ko còn sức lực nữa. Cố gắng mở to đôi mắt của mình nhìn sang Quỳnh lần cúi rồi tắt thở, Quỳnh nhìn thấy ông Hưng người mềm nhũng, sụi lơ liền cố gắng gọi.
_Quỳnh: Bố... Bố chịu được ko... Bố ơi..
Thấy ông Hưng ko có động tĩnh, nước mắt Quỳnh rơi khỏi khóe mi cô ta biết bố mình đã ko còn. Nỗi đau thể xác lẫn nỗi đau tinh thần khiến Quỳnh ko còn ý chí để cố gượng nữa... Bị hành hạ, tra tấn thế này chi bằng tự kết liễu đời mình. Quỳnh hít sâu dùng răng cắn mạnh vào lưỡi để tự giải thoát.
Tiếng roi vẫn vang lên nhưng ko còn tiếng rên rỉ, la hét mà đổi lại là im lặng. Đệ của chú Vĩ dừng tay kiểm tra thì phát hiện bố con ông Hưng đã chết.
_Đệ: Bố con ông ấy chết rồi đại ca...
_Chú Vĩ: Dọn dẹp sạch sẽ đi...
_Đệ: Vâng...
Đám đàn em nhanh chóng đem xác bố con ông Hưng đi vứt và lau dọn sạch sẽ lại căn phòng. Chú Vĩ đứng dậy trở đi vào căn phòng của mình.
****
Phương đưa tôi trở về nhà của a ấy. Tôi ko nói gì chỉ lặng lẽ đi lên phòng khép cánh cửa lại và tự nhốt mình trong ấy... Bộ quần áo trên người đã bị ướt mưa nhưng tôi cũng ko thay bộ đồ khác, kéo tất cả rèm lại, ko có chút ánh sáng nào tôi ngồi 1 góc ôm lấy gối tiếp tục gặm nhắm nỗi đau thương...
Nhìn thấy Hà như vậy trong lòng Phương cũng ko dễ chịu gì. Sau khi Hà lên phòng Phương ngồi ngoài vườn với bộ quần áo ướt và hút thuốc....
Suốt thời gian này Phương rất ít khi ra ngoài đôi lúc chỉ đi vì 1 số chuyện quan trọng của tổ chức rồi lại trở về nhà.
Mất hết 1 khoảng thời gian tôi mới bình tâm được, nói quên Vũ thì ko đúng nhưng tôi biết bản thân cứ ủ rũ như bây giờ chỉ làm khổ người khác, vậy nên tôi quyết định trở lại với quỹ đạo, đất nước này vốn ko thuộc về tôi... Ở đây tôi chỉ toàn là đau khổ.. Đặt nỗi nhớ Vũ vào 1 góc trong tim mình tôi quyết định trở về nước dù biết cuộc sống của tôi sẽ khó khăn...
Cũng như mọi ngày Phương đều là người chuẩn bị bữa ăn. Sau khi sắp xếp mọi thứ ra bàn Phương bước lên lầu để gọi Hà...
Tôi thức dậy vệ sinh cá nhân rồi nhìn bộ dạng mình trong gương. Quả thật đến chính mình tôi còn ko nhận ra, đưa 2 ngón tay đẩy lên khuôn mặt mình cố cười trước gương.
_Tôi: Em nhất định sẽ ổn... Sẽ ko để ai phải lo lắng cho mình nữa... Em sẽ trân trọng mạng sống mà a đã đổi cho em...
Bước ra khỏi tolec đi xuống nhà, bước được vài bậc thang thì thấy Phương đang đi lên tôi cố tỏ ra vui vẻ.
_Tôi: A nấu xong rồi à... Chúng ta xuống ăn thôi.
Nhìn thái độ của tôi Phương có vẻ khá ngạc nhiên nhưng rồi Phương cũng cười nói cùng tôi.
_Phương: A đói quá rồi đây...
Chúng tôi ngồi vào bàn ăn như trước, cuối bữa ăn tôi lao vào dọn dẹp dù Phương ko cho tôi làm a ấy nói.
_Phương: Em chưa khỏe nghỉ ngơi đi.
_Tôi: Em khỏe rồi a cứ để em làm...
Thấy tôi như vậy Phương cũng ko nói gì nữa, a đi ra ghế sopha ngoài phòng khách ngồi... Dọn dẹp xong mọi thứ tôi đem 2 ly nước ra đặt lên bàn và ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh Phương.
_Tôi: A có thể giúp em 1 việc ko...
_Phương: Được chứ... Cần a giúp gì nào...
_Tôi: Em muốn về nước... Nơi này có lẽ ko hợp với em.
Phương cầm ly nước lên uống 1 ngụm, im lặng 1 lúc rồi mới lên tiếng.
_Phương: Em đã suy nghĩ kĩ chưa...
_Tôi: Rồi a ạ...
Phương thở dài, nhìn tôi với đôi mắt chân tình...
_Phương: Được rồi... A sẽ giúp em...
Mọi thủ tục diễn ra rất nhanh chóng chỉ mất 2 ngày tất cả đã xong... Trước khi ra sân bay tôi có nhờ Phương đưa ra nghĩa trang thăm Vũ lần cuối.
Vẫn cái khung cảnh đó, vẫn ảm đạm thê lương tôi 1 mình lặng lẽ đến gần ngôi mộ của Vũ... Phương biết tôi có nhiều điều muốn nói với Vũ vậy nên a ấy đã ngồi ngoài xe đợi.
Ngồi xuống trước ngôi mộ của Vũ, tấm hình của Vũ mới đó đã bị bụi bám vào, lấy tay mình lau sạch sẽ thắp cho Vũ nén nhang, cố nở nụ cười nhìn a...
_Tôi: Ko biết khi nào em mới đến đây để thăm a lần nữa... Em sắp ra sân bay trở về nước... A đừng buồn em nhé... Em sẽ để a nằm trong này mãi mãi...
Tôi đưa tay mình đặt lên ngực trái nơi con tim đang đập lên từng nhịp... Khom mình hôn lên tấm ảnh Vũ 1 nụ hôn rồi đứng dậy.
_Tôi: Em đi nhé... A nghỉ ngơi đi...
Quay người ra xe mà lòng quặn thắt, mũi cay cay...có rất nhiều điều tôi muốn nói với Vũ nhưng ko hiểu sao cổ họng lại nghẹn ứ cố gắng lắm mới thốt lên được mấy lời...
Phương thấy tôi ra liền vội vàng bước xuống tiện tay mở luôn cánh cửa xe.
_Phương: Em ổn chứ...
_Tôi: Vâng... Đi thôi a kẻo trễ...
Chiếc xe đưa tôi ra sân bay, đưa mắt nhìn nơi này 1_lần cuối. Trước khi lên máy bay Phương đưa tay ôm chặt tôi vào lòng.
_Phương: Sống tốt nha em... Cần gì cứ gọi cho a... A sẽ bay sang bất cứ lúc nào...
_Tôi: A cũng sống tốt nhé... Cảm ơn a vì tất cả... Tạm biệt...
Tôi quay người kéo vali vào trong, Phương đứng im nhìn theo bóng lưng Hà lòng chợt nhói đau.
Tạm biệt đất nước đầy đau thương, nơi đã lấy đi của tôi nhiều nước mắt, tạm biệt a người em yêu... Khép đôi mắt lại hai hàng lệ rơi....
***
Tại Việt Nam
Thời gian này ông Hùng ko thấy Trường và Vũ đến đòi nợ cho nên vẫn sống vui vẻ bên cạnh bà Hậu. Dĩ nhiên bà ta chưa hề biết đến việc đã mất toàn bộ tài sản vì ông chồng yêu quý của mình...
Tiếng nhạc sập sình, các cô gái ăn mặc sexy đang ngồi trang điểm.
_Bà Hậu: Khách đến rồi đấy... Trang điểm mau lên... Bọn mày làm gì mà chậm chạp như rùa vậy hả...
_Đào 1: Từ từ chứ má... Vẫn còn sớm mà...
_Đào 2: Má phải để bọn con lộng lẫy thì mới kéo đc nhiều khách chứ...
_Bà Hậu: Nói tới là bọn mày biện đủ lý do... Nhanh tay nhanh chân lên đi...
Bà Hậu quay ra khỏi phòng trang điểm... Trường cùng 1_đám đàn em xăm kín người đi vào. Bà Hậu thấy thế cứ nghĩ là khách nên vui vẻ đón tiếp...
_Bà Hậu: Chào mấy chú... Mời mấy chú vào đây...
Trường cùng đệ đi vào trong, mặt lạnh lùng ngồi vào chiếc bàn ngay chính giữa quán chỗ quầy lễ tân, chân bắt chéo để tập hồ sơ giấy tờ xuống...
_Trường: Tôi muốn gặp chủ quán...
Bà Hậu nhìn dáng vẻ của Trường thì có vẻ e dè, liền kéo chiếc ghế ngồi xuống.
_Bà Hậu: Tôi là chủ quán...Mấy chú có việc gì vậy...
Trường đẩy chiếc tập hồ sơ về phía bà ấy.
_Trường: Đây là giấy tờ mà chồng bà đã đưa cho tôi. Theo như những gì ghi trên giấy nợ thì quán này đã là của tôi...
Bà Hậu như ko tin vào những gì tai mình nghe thấy, liền cầm tập hồ sơ mở ra xem, tay run run khuôn mặt tức giận khi đọc những dòng chữ trên đó...
_Bà Hậu: Ko thể nào... Ông ta ko thể làm như vậy.
_Trường: Tất cả đã rõ ràng... Giấy trắng mực đen bà nên giao lại quán cho chúng tôi.
Bà Hậu đứng bật dậy, đập sấp giấy tờ xuống.
_Bà Hậu: Bọn mày đừng có hòng... Ai vay thì đòi người đó... Quán của tao ko giao ai hết... Bảo kê đâu đem mấy thằng này ra ngoài...
Mấy tên bảo kê nghe bà Hậu quát thì chạy vào làm giọng hầm hổ. Trường ngồi đó nhìn bọn họ và nhếch miệng cười...
_Bảo kê 1: Có việc gì vậy bà chủ...
_Bà Hậu: Đưa mấy thằng này ra khỏi đây...
_Bảo kê 2: Bọn mày muốn tự đi hay muốn bọn tao ra tay...
Trường nhếch miệng đứng dậy đi lại gần mấy tên bảo kê.
_Trường: Ko hiểu sao vào đây rồi bọn tao lại ko muốn đi...
_Bảo kê 1: Mẹ kiếp mày muốn chết à.
Hắn ta đưa tay đấm vào mặt Trường, Trường nhanh chóng né người sang 1 bên dùng tay mình chụp lấy tay hắn bóp chặt đến mức hắn ta tái mặt.
_Trường: Mặt mày sao nhìn khó coi vậy...
_Bảo kê 1: Mày bỏ ra...
Trường bẻ tay hắn ra đằng sau rồi đẩy mạnh khiến hắn ngã nhào xuống đường mấy tên bảo kê khác liền lao tới. Đám đệ của Trường cũng nhanh chóng đứng dậy đánh cho lính bà Hậu 1 trận tơi tả...
Bà Hậu thấy vậy liền nắm lấy tay Trường hạ giọng.
_Bà Hậu: Tôi xin mấy cậu... Chỗ tôi làm ăn đừng đánh nhau nữa.
_Trường: Đây ko còn là quán của bà nữa... Tôi nhắc lại lần nữa trong vòng 1 tuần bà phải giao lại quán cho tôi.
Trường bước đi trước đám đàn em theo sau, bọn bảo kê liền co ro nép sang 1 bên.
Sống trên đời mọi thứ đều có nhân quả cứ sống tốt trời cao ắc sẽ an bày....

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.