Vân Mộng Truyền Thuyết

Chương 1: Vân mệnh




Trên đỉnh núi Tử Vân, tiên khí xoay chuyển vần vũ.
Hai tử vũ tiên hạc xuất phát từ trong Tử Vân động, trực hướng phương bắc li khai. Trong không trung đột nhiên xuất hiện một tia hà quang thiểm điện, tiếp theo một đóa tường vân phiêu nhiên xuất hiện , từ từ hiện một nữ tử quốc sắc thiên hương, trong tay cầm bảo kiếm, mi tâm phản phất hồng sắc tiên khí, tuy khuôn mặt non trẻ nhưng đã cho thấy đạo hành đã có thành tựu.
Thiếu nữ biệt danh là Sương Hoa, là đại đệ tử của tán tiên Tử Vân đạo trưởng, được đạo trưởng chân truyền, trong vòng trăm năm nay, tru diệt vô số ma quái.
Sương Hoa đi vào Tử Vân Động, thu lại bảo kiếm nắm trong tay. Sau đó từ tốn dùng cánh tay kia lau đi giọt mồ hôi trên trán, chỉnh lại y trang , cuối cùng chầm chậm bước đi vào động khẩu.
Trong Tử Vân Động, Tử Vân đạo trưởng lúc này đang ngồi ở trên bảo tọa, bế mục ngưng thần, một cổ tử khí phảng phất trong không trung như những mảnh lụa mềm mại, nhưng tịnh không tiêu tán. Sương Hoa đứng một bên chờ đợi, im lặng không nói một lời.
Một lát sau, Tử Vân đạo trưởng mở mắt, chỉ tay gọi Sương Hoa tới gần.
"Hoa nhi, Huyết Ma Minh Sang con đã xử lý thế nào rồi?"
"Thưa sư phụ, đệ tử đã tru diệt được Huyết Ma Minh Sang, bất quá..."
"Bất quá cái gì?" Đạo trưởng lộ xuất một chút thần sắc kinh ngạc.
"Hai mươi người đã bị Huyết Ma Minh Sang giết đi."
"Ồ." Tử Vân đạo trưởng trầm ngâm một chút, trong ánh mắt xuất một tia thương tiếc.
"Đã vậy, với đạo hạnh của con, tru diệt Huyết Ma Minh Sang thật không phải là chuyện dễ, khả năng đệ tử toàn thân trở về coi như là mệnh trung còn may mắn, điều này đệ tử đã xem là vạn hạnh rồi."
"Tại sao sư phụ vì chuyện gì mà không đích thân ra tay, nếu sư phụ ra tay có thể đã cứu sống tính mệnh của hai mươi người, còn có thể tru diệt Huyết Ma Minh Sang, vì chúng sanh mà trừ hại. Huống hồ, việc này sẽ không hao phí tinh nguyên của sư phụ nhiều lắm." Trong lúc nói, Sương Hoa nhịn không được tỏ ra vẻ bất mãn với sư phụ. Sau khi đích thân mục kích hai mươi người chết một cách bi thảm, mấy trăm năm đạo hạnh cũng không thể khắc chế được nộ khí không ngừng tăng lên trong lòng, khiến cho nàng trước mặt sư phụ không khỏi tỏ vẻ thất thái như thế.
Tử Vân đạo trưởng có vẻ sửng sốt, liền thở dài một tiếng cảm thán. Sương Hoa đã phát giác sự thất thái của mình, đứng một bên im lặng không nói một lời.
Đạo trưởng nhẹ nhàng dịch ngón tay, những đạo sắc quang mang đột nhiên quần vũ bao bọc, từ từ ngưng tụ hình thành một thanh kiếm. Ánh quang mang bao bọc quanh thanh kiếm càng lúc cường thịnh, cuối cùng bạo phát quang ảnh làm cho chúng nhân không thể mở mắt, khi quang ảnh vụt tắt chúng nhân thấy xuất hiện một thanh bảo kiếm.
"Sư Phụ." Sương Hoa không kềm được liền kêu lớn một tiếng. Đã theo sư phụ nhiều năm, nàng chưa bao giờ nhìn thấy qua sư phụ sử dụng thần binh lợi khí, "Kiếm này, tên gọi là gì thế ?"
Nhưng Tử Vân đạo trưởng tịnh không hồi đáp, sau một hồi ánh quang mang yếu dần, liền ra hiệu cho Sương Hoa tới gần quan sát.
Nhìn thanh bảo kiếm chỉ thấy chuôi kiếm cùng thân kiếm do vô số những mảnh thủy tinh nhỏ trong suốt kết hợp tạo thành, nhìn gần chuôi kiếm nầy đúng như bao bọc bởi kình khí khó có thể nhìn thấu, làm cho mảnh áo đằng trước Sương Hoa trở thành bột phấn khi chạm vào thân kiếm.
"Quả thật là một thanh bảo kiếm." Sương Hoa tán dương. Bởi vì hưng phấn, hai má nàng trở nên hồng nhuận, hiển thị nét mĩ miều.
"Kiếm này tên là Sương Hoa," Đạo trưởng hòa hoãn mở miệng nói, "Lúc trước khi ta bôn ba bên ngoài nhờ thanh kiếm này xuất hào quang nên mới tìm được con. Con lúc ấy vẫn còn là trẻ con, nằm cuộn tròn bên cạnh thanh Sương Hoa kiếm, ta đoán con có uyên duyên với thanh kiếm này, Vì vậy cho nên đặt tên con là Sương Hoa. Bảo kiếm này do ta bảo quản nhiều năm, hôm nay đã đến lúc vật quy nguyên chủ.
Nhưng trong lòng Sương Hoa thấy rùng mình, thầm nghĩ: Kiếm này thật là một bảo kiếm, sư phụ hôm nay không được bình thường, có lẽ nào sự tình liên quan đến thương tích của người?”
Vì vậy tiếp nhận thanh kiếm trong tay lão sư, không nói lên lời.
Chỉ thấy bảo kiếm rất dài, thần kiếm lấp lánh như ngọc. Nhẹ nhàng vũ động tức thì hào quang xuất ra bốn phía, Tử Vân động như bị bao trùm bởi đám mây, như bị ngàn ánh sáng bao phủ. Sương Hoa không khỏi có cảm thán thốt: “hảo kiếm, hảo tiễn!”
Chỉ là đạo trưởng không thôi nhiếu mầy.
"Trên núi Thiên Trụ, gần đây yêu khí thường xuyên xâm lấn, oán độc khí bốc cao tới mây xanh. Lúc trước ta tiến đến thám sát, bất quá yêu khí cũng rất cường thịnh, nhưng tìm không ra yêu nghiệt nào. Cho nên đã nhiều ngày qua ta một mực tìềm tâm tu luyện, chánh là vì thế thiên hành đạo, vì chúng sinh trừ hại." Nói đến đây, đạo trưởng tịnh bất lực rồi thở dài, "Gần nhất mấy ngày không đến xem oán độc khí, chẳng biết bao nhiêu sinh linh đã bị chết bởi ma trảo”.
"Cho nên sư phụ trong lúc bị trọng thương mới kêu con tiến đến trừ yêu hàng ma?"
"Đúng vậy."
"Đã như sư phụ không thể đi được, với đạo hạnh của con như như thế này thì làm sao thủ thắng?"
"Hoa nhi, con dù sao cũng là đại đệ tử, còn có Sương Hoa Kiếm tương trợ, cho dù là ở trong tình huống nào, làm sao không thủ thắng được chứ?"
"Vậy, tại sao sư phụ không không sử dụng Sương Hoa Kiếm?"
"Vạn vật đều có linh tính, huống chi là kỳ thế trân bảo. Sương Hoa Kiếm không có hữu dụng nhiều đối với ta, nếu ta sử dụng thì uy lực to lớn bị giới hạn, đến lúc đó thì so sánh với bảo kiếm bình thường không khác nhau là mấy." Đạo trưởng giải thích cho ái đồ hiểu và khi đụng việc thì đừng có sợ đầu sợ đuôi, không khỏi đem lại một chút sanh khí. "Đệ tử đi đi, trước khi rời khỏi động hãy cầm lấy Mặc Ngọc Kì Bàn Cách này , vật này coi như ta tặng con."
Sau khi nói xong liền keo một đồng tử lui về phía sau lấy ra một món bảo vật, lớn như một bàn tay, trên mặt màu lục tự kim, tinh xảo vô cùng. Đúng là Tử Vân đạo trưởng chấn sơn chi bảo: Mặc Ngọc Kì Bàn Cách.
Sương Hoa cao hứng thu lấy, sau đó từ biệt sư phụ rồi ly khai Tử Vân Động trực tiến Thiên Trụ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.