Vẫn Luôn Cướp Nam Chủ Cũng Được Rồi

Chương 2:




Này âm tần là cái nội dung gì? Ta tại sao không mở ra?
【 phát ra ngoài liền có thể mở ra. 】
Thời Viễn vắt lông mày nhưng cũng không thể nói cái gì, hắn kỳ thực cũng thật tò mò, này phúc lợi rốt cuộc là cái gì.
Đã đến giờ, click gửi đi.
Chỗ Thời Viễn võng không quá hảo, phát ra ngoài hắn cũng chậm chạp không thể mở ra âm tần.
Đợi chừng hai phút, hoa cúc nhỏ rốt cục đình chỉ nó uyển chuyển dáng người.
Thời Viễn đang muốn mở ra âm tần liền bị mấy cái bình luận lộ ra phía dưới cả kinh không phản ứng chút nào.
Đại đại thở gấp mạnh thật!
Ta nghe thạch canh (* yêm nghĩ là em ấy đã cứng á) [doge].
Ta con mẹ nó thả âm thanh ra ngoài rồi! Mẹ ta còn đang bên cạnh ta [ tái kiến ][ tái kiến ][ tái kiến ]!
Mười phút thở gấp còn chưa đủ! Đại đại, ta muốn nghe một đêm!
Đã tuốt (* hiểu nha).

Thời Viễn trong đầu trống rỗng dưới tay máy móc mở ra âm tần, nhất thời liên tiếp tiếng rên rỉ khó nhịn truyền ra, tại trong phòng an tĩnh càng hiện ra sắc~tình…
Tiếng rên đột nhiên lớn lên, phản ứng lại là sắc mặt Thời Viễn trong nháy mắt đỏ lên, này người rên ngâm bên trong âm tần làm sao giống hắn như vậy…
【 hệ thống nhắc nhở, này âm tần căn cứ âm thanh ngoạn gia cải biên mà tới. 】
Thời Viễn sắc mặt từ hồng biến thành đen, thật sự muốn lập tức xóa weibo, nhưng mà hậu quả bị xoá bỏ thật đáng sợ.
Hơn nữa…
Đã ghi lại, độc đại xóa weibo thì tất cả mọi người tới tìm ta, miễn phí chia sẻ, không cần tạ ơn [doge].
Thời Viễn nhìn tình huống như vậy, tâm hung ác, thôi, phá quán tử phá suất (* vò mẻ chẳng sợ nứt), cứ như vậy đi, không quản!
Thời Viễn vùi đầu để cho mình tỉnh táo một chút, nếu không hắn sợ hắn sẽ không nhịn được mở miệng mắng 2B.
Chờ lúc hắn ngẩng đầu, màn hình máy vi tính đen. Hắn nhắm mắt lại sau khi làm công tác tư tưởng cho chính mình liền mở màn hình.
Bình luận đứng đầu đã tự động quét mới.
Thời Viễn mãnh mà đem đầu xẹt tới, mụ, hắn không nhìn lầm đi.
Nhìn có tới một phút Thời Viễn mới dám tin tưởng sự thực này.
Thẩm Tiềm vừa bình luận cho hắn. Hơn nữa, bị mọi người thọt tới nhiệt môn đệ nhất.
Đứng đầu bình luận:
Suyễn (* thở gấp) vẫn được.
Thẩm Tiềm đại đại phải càng nỗ lực, như vậy độc đại mới có thể suyễn càng mang cảm giác! Khen ta làm cho Thẩm Tiềm đại đại nhìn thấy!
Độc đại, ngươi bị ghét bỏ.
Công thụ rõ ràng.
Độc đại của ta là thụ thì làm sao! Không phục ngươi cũng thụ a!
Độc đại, ngươi cư nhiên là thụ.

Thời Viễn vốn có hỏa khí, nhìn này đó bình luận càng giận, cho nên, hắn không nhịn được.
Tư tín:
Thẩm Tiềm, ngươi làm gì lưu đánh giá cho ta!
Ngươi trộm văn ta.
… Ngươi lưu đánh giá bị mọi người hiểu lầm quan hệ của chúng ta!
Ngươi trộm văn ta.
Ngươi! Ngược lại ngươi đừng tiếp tục lưu đánh giá cho ta nữa!
Ngươi trộm văn ta.

Thời Viễn khí huyết dâng lên, trong miệng không nhịn được mà thở hổn hển.
Người nọ là đang tự động hồi phục hay có bệnh!
Nhưng mà, tại thời điểm hắn suyễn khí, đối diện lại tới một cái tin nữa rồi, lần này chứng minh lúc trước cũng không phải tự động hồi phục.
Kỹ thuật thở gấp còn chờ tăng cao, không kinh nghiệm thực chiến thì hoan nghênh tới tìm ta.

Nếu như có thể nói, Thời Viễn muốn đem chân tám đồng tiền trên dép lê ném qua màn ảnh cho y.
Thời Viễn thật sự không chịu nổi, bị 2B ức hiếp, bị bình luận trêu chọc liền thôi đi, lần này còn bị người trực tiếp ước pháo, ha ha.
Hắn liền tắt weibo, không nghĩ tái phản ứng người này.
Cửa phòng bị đẩy ra hơn một nửa, Thời Thành một tay vịn cạnh cửa, một cánh tay khác hơi cong chống lên khuông cửa, sắc mặt không thể nói là không hảo nhưng là tuyệt đối không phải thần sắc cao hứng.
“Ta muốn chơi máy vi tính.”
Ca cậu thực sự là quá khu (*keo kiệt, bủn xỉn), ngay cả máy vi tính cũng không cho cậu mua, mỗi lần chơi game đều phải bị hắn lải nhải bị hắn dạy bảo, thực sự là khó chịu.
Thời Viễn đang nổi nóng, nhìn thấy tiểu tử này lôi kéo mặt liền gọi hắn cũng không gọi, trực tiếp rống to lên tiếng: “Đi ra ngoài!”
“Ba mẹ nếu còn sống mới sẽ không giống như ngươi đối với ta vậy!” Thời Thành gào lại hắn một câu lớn hơn, quay người đẩy cửa mà đi.
Trong thế giới này, Thời Viễn cha mẹ tại thời điểm hắn mười tám tuổi xảy ra tai nạn xe cộ chết rồi, lưu cho hắn chỉ có một bút không lớn không nhỏ tiền bồi thường cùng đệ đệ nhỏ hơn hắn chín tuổi.
Thời điểm lên đại học hắn một bên nỗ lực học tập một bên làm vài phần việc vặt, buổi tối trở lại hắn thuê ở phụ cận trường học một cái trong phòng, bởi vì hắn phải làm cơm tối cho đệ đệ đang học tiểu học.
Hắn ban ngày bận xoay quanh ngay cả mình cũng không quan tâm, thường thường sẽ quên ăn cơm, có lúc khát miệng đều lên da mới có thể nhớ tới uống ngụm nước, buổi tối sau khi hắn làm xong cơm thu thập xong đồ vật cho đệ đệ cơ bản liền mệt không thôi, thường ngã đầu liền ngủ. Có thể tưởng tượng được, dưới tình huống như thế, hắn và đệ đệ cũng chẳng có bao nhiêu giao lưu, đệ đệ đối hắn tình cảm cũng không sâu đậm. Lâu dần, đệ đệ không biết là ở trường học bị học sinh xấu ảnh hưởng tới hay là nguyên nhân khác, trở nên so với trước đây phản nghịch rất nhiều, nhưng hắn bận quá cũng không có quan tâm nhiều hơn.
Mãi đến tận sau khi tốt nghiệp đại học hắn được an bài làm chủ nhiệm cư ủy hội tiểu khu Ánh Vàng, mới có nhiều hơn một chút thời gian cùng đệ đệ giao lưu. Nhưng đệ đệ sớm thành thói quen một người, đối với hắn quản giáo rất thiếu kiên nhẫn, đối với hắn chăm sóc cũng rất mâu thuẫn.
Thời Viễn lắc đầu một cái hoảng đi kịch tình thế giới này, tiếp hắn liền nghe thấy phía ngoài cửa bị đóng vang âm thanh động trời.
Nói thầm một tiếng không hảo, Thời Viễn lập tức đứng dậy đi ra ngoài, không nhìn thấy dưới góc phải màn hình máy vi tính lấp lóe Cầu Cầu ảnh chân dung.
Cấp thiết đẩy ra cửa phòng Thời Thành, quả nhiên không ai.
Xem ra hắn vừa nãy không nghe lầm.
Tiểu tử này tám phần mười bị hắn rống một tiếng giận dỗi chạy ra ngoài.
Thời Viễn thời điểm khóa cửa chống trộm tâm thấy rất hoảng, chính mình làm gì đối với nó rống đến lớn tiếng như vậy, ai.
Lần này phải đi đâu tìm nó đây.
Vừa quay đầu, cửa đối diện vừa vặn đi ra tới một người.
Thời Viễn ánh mắt sáng lên, trực tiếp đi tới kéo lại tay của người nọ.
“Trình Mộ, giúp đỡ, đệ đệ ta vừa nãy chạy ra ngoài.”
Nói, không chờ Trình Mộ làm ra phản ứng, Thời Viễn liền lên trước đóng cửa nhà Trình Mộ lôi cánh tay của y liền đi.
Đi ở phía sau Thời Viễn Trình Mộ cau mày, cư ủy hội chủ nhiệm đối diện này vẫn luôn bởi vì y không tham gia bất kỳ hoạt động xã khu nào nên đối với y có chút ý bất mãn, ngày hôm nay bị làm sao vậy.
Thời Viễn cũng không biết Thời Thành đi nơi nào, chỉ có thể không đầu ngốc nghếch mà chuyển chung quanh.
“Cậu ta không phải là đi quán Internet đi?”
Nghe Trình Mộ đột nhiên nói một câu, Thời Viễn trong nháy mắt quay đầu nhìn sang: “Ai, ngươi nói có đạo lý!”
Tiểu tử kia mới vừa nói muốn dùng máy vi tính vô dụng, lần này xác thực rất có thể đi quán Internet. Trong đầu hắn sốt ruột làm sao không nghĩ tới việc này.
Trình Mộ nhìn bộ dáng Thời Viễn một bộ bỗng nhiên tỉnh ngộ, khóe miệng hơi rút, người này ngốc khá rõ ràng.
Xoay chuyển phụ cận ba cái quán Internet, Thời Viễn rốt cuộc tìm được Thời Thành ngồi trước máy vi tính ngón tay tung bay sâu sắc chìm đắm ở trong game.
“Đừng đùa, ca không đúng, cùng ca về nhà.”
Thời Thành mang theo ống nghe căn bản không nghe Thời Viễn nói cái gì, càng sâu game cậu căn bản là không có chú ý tới bên người xuất hiện thêm hai người.
Thời Viễn thấy Thời Thành không phản ứng gì trạng thái như lúc trước, cho là cậu còn đang tức giận, cho nên, hắn hòa hoãn hô hấp, âm thanh so với vừa nãy thấp hơn chút. Nhưng càng thấp như vậy, Thời Thành càng không nghe thấy.
“Thời Thành, ca vừa nãy không nên rống ngươi, ca sai rồi.”
Quả nhiên, thiếu niên vân không phản ứng chút nào.
“Ca —— “
Thời Viễn còn muốn nói nữa lại bị Trình Mộ kéo cánh tay một cái.
Hắn sững sờ, nhìn về phía Trình Mộ, tiếp hắn liền nhìn Trình Mộ thân thủ lấy xuống ống nghe Thời Thành đang mang.
Thời Thành chơi game đang đánh, bị người làm như thế không thèm nhìn trực tiếp liền mắng lên: “Ai vậy! Có bệnh có phải không!”
Trình Mộ sắc mặt bất biến, lần thứ hai thân thủ đem ngồi Thời Thành ở ghế dựa lôi cổ áo nâng lên.
“Về nhà.”
“Ngươi là ai a ngươi!” Thời Thành tuy rằng nhận ra đây là người ở tại đối diện, chỉ thấy qua mấy lần này người đều là một bộ mặt người chết, nhìn hảo xúi quẩy, càng khỏi nói người này hiện tại lúc quán Internet nhiều người như vậy lôi cổ áo mình.
“Về nhà.” Trình Mộ phun ra vẫn là hai chữ này.
Sững sờ ở một bên Thời Viễn đột nhiên cảm thấy giọng điệu này nghe thật quen thuộc, nhưng hắn một chốc không nhớ ra được ở đâu nghe qua.
“Trình Mộ.” Thời Viễn tiến lên tay khoát lên cánh tay Trình Mộ đang kéo cổ áo Thời Thành, ra hiệu hắn buông tay.
“Là ngươi túm ta cùng đi.”
“A…” Thiếu niên nghe Trình Mộ nói quay đầu đối mặt đôi mắt Thời Viễn, bên trong thần sắc tràn đầy ghét bỏ cùng không ưa, “Ngươi mắng ta còn chưa tính, lần này là dự định mang người trợ giúp đánh ta sao?”
Thời Viễn tâm trong nháy mắt nhéo một cái, bị người hiểu lầm ghét bỏ cảm giác thật là có chút không dễ chịu.
Mà này tốt xấu gì cũng là đệ đệ của hắn, hắn không thể mặc cậu học cái xấu mà ngồi yên không để ý đến.
“Trước tiên đừng làm rộn, cùng ca về nhà.”
Thời Thành cảm nhận được trên cổ áo lực tay Trình Mộ lớn lên, rất ghét bỏ mà lần thứ hai khoét Thời Viễn liếc mắt một cái, tiếp bỏ qua tay Trình Mộ rồi đẩy Thời Viễn một cái liền đi ra ngoài.
Thời Viễn thở dài trả tiền mạng phí sau vội vã cùng đi ra quán Internet.
Sau lưng Trình Mộ trên mặt vẫn cứ bất động thanh sắc, tâm nhưng có chút không bình tĩnh.
Người này ngày hôm nay cho y ấn tượng cùng ký ức trong lòng trước đây kém rất xa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.