"Mọi người nói sao? Chị Thiên Bình đi thành phố S rồi?"
Vừa dứt lời, đồng loạt những ánh mắt xung quanh không hẹn mà cùng hướng về phía chủ nhân có giọng nói như hét kia.
Mấy người ngồi chung bàn với chàng trai này cũng nhanh tay chặn ngay miệng cậu lại, ra sức bảo cậu im lặng.
Khi sự chú ý của những người xung quanh đã vơi bớt, mấy người trên bàn mới dần dần thở phào, đồng loạt lườm ngay cái người vừa to giọng lúc nãy.
Thiên Yết cũng biết điều nên đã xin lỗi mọi người. Lúc sau mới cất giọng hỏi lại, trong giọng nói còn mang vài phần không tin.
"Thật sự đi rồi sao?"
"Không lẽ anh đây nói dối." Nhân Mã nhướng mày đáp lời.
Một giọng nam khác cũng đồng thời vang lên: "Hai ngày sau mới về."
Song Ngư vừa dứt lời liền gắp miếng thịt bỏ vào miệng, chậm rãi nhai.
"Cậu ấy không nói với em à?" Kim Ngưu mặt lộ vẻ ngạc nhiên, khó hiểu hỏi.
Thiên Yết nghe thế chỉ biết lắc đầu, còn thở dài một hơi, tay cầm đũa không ngừng chọc chọc vào khay cơm vẫn còn đầy.
Thấy cậu em bị như vậy, cả đám xung quanh chỉ biết vừa thấy thương vừa thấy buồn cười.
Song Tử ngồi bên cạnh giờ mới cất tiếng, cằm gác lên đầu đũa, vừa nói vừa như suy nghĩ: "Hai người đến tận giờ mà con giận nhau thì chắc em làm chuyện gì sai lắm rồi đấy. Thiên Bình chị ấy phải có lí do mới giận người."
"Em suy nghĩ xem em có làm gì sai không?" Sư Tử hỏi.
Thiên Yết trầm mặc, mím môi lắc đầu. Ngay cả cậu đây còn không biết bản thân đã làm gì sai luôn mà.
Đột nhiên, một giọng nữ nhẹ nhàng cất lời, chính xác là từ Bảo Bình.
"Tại sao em lại thích Thiên Bình? Cậu ấy vừa cà chớn lại vừa dữ dằn. "
Bảo Bình chớp chớp đôi mắt xinh đẹp, vẻ mặt khó hiểu vừa nói vừa nhướng nhướng mày.
Sư Tử nghe xong liền giở giọng trêu chọc: "Chị cũng như người ta thôi."
Bảo Bình nghe vậy liền vờ giơ nắm đấm tỏ muốn đánh đối phương, xung quanh cũng vì thế mà vang lên tiếng cười.
Sau một hồi, cuộc nói chuyện của họ liền thay đổi, cũng chẳng bàn tán về Thiên Bình hay chuyện giữa cô và Thiên Yết.
Nguyên bàn dài ở nhà ăn hôm nay không hẹn mà cả bọn con trai ai cũng đầy đủ ngồi chung với nhau, duy chỉ có một mình Bảo Bình là con gái ngồi giữa một bầy đực rựa này.
Vì toàn là người quen nên bữa ăn trông rất hòa hợp, suốt buổi tràn ngập toàn tiếng người nói và tiếng cười.
Duy hôm nay chỉ có Thiên Yết là trầm mặc hơn hẳn, cũng chẳng vui vẻ như thường ngày. Mặc dù tình trạng này vẫn được duy trì suốt hơn tuần nay nhưng ngày hôm nay là tệ nhất.
Ăn xong thì cả đám tiếp tục ngồi tám nhảm với nhau. Thấy Nhân Mã im lặng ngồi trong góc mải mê chơi trò tung chai nước lên cho nó dựng thẳng, mà làm mãi vẫn không được.
Cả bọn thấy vậy cũng muốn chơi, ai ai cũng tranh nhau muốn thử, trừ Thiên Yết. Nhưng lần nào chơi thì tất cả đều thất bại.
Cuối cùng cũng đến lượt Bảo Bình, khi tung lên, không ngờ chai nước như thế lại lộn vòng rồi đáp thẳng xuống mặt bàn.
Chai nước cứ thế mà dựng thẳng đứng, cả đám con trai trợn tròn mắt. Hết nhìn chai nước rồi lại nhìn sang Bảo Bình, sau đó đột nhiên lại hô hào lên, trầm trồ như bọn trẻ nhỏ lần đầu thấy điều kỳ diệu.
Một lần nữa bọn họ lại thu hút sự chú ý của những người xung quanh.
Nhưng có lẽ họ vẫn chưa biết, cứ thế mà vô tư hô hào, thán phục cô gái duy nhất ngồi giữa đó.
Đột nhiên Thiên Yết đứng dậy, nói là muốn đi vệ sinh rồi chút sẽ quay lại. Nói xong thì cũng nhanh chân đi mất, để lại sự khó hiểu hiện rõ trên nét mặt từng người.
Trong nhà vệ sinh.
Thiên Yết nhanh chóng lấy điện thoại ra, tay liên tục gõ trên bàn phím.
[ Scorr: Tại sao chị không nói cho em biết chị nghỉ học để qua thành phố khác? ]
Thiên Yết gửi xong thì trong lòng vẫn không giảm được sự bực tức trong người.
Cậu mở vòi nước, hết rửa tay rồi đến rửa mặt, dòng nước mát cũng chẳng làm dịu đi ngọn lửa đang cháy hừng hực trong người.
Trong lúc đang lau tay, cậu cảm thấy hình như có chút gì đó không đúng. Linh tính mách bảo, Thiên Yết liền ngờ ngợ cầm điện thoại mở lên đoạn hội thoại lúc nãy bản thân nhắn.
Kiểm tra phần tin nhắn. Chính tả không sai, câu từ rõ ràng, có chấm, có phẩy.
Thấy có gì sai đâu?
Đối mặt với màn hình tận 5 giây, cuối cùng.
"Á con mẹ nó! Chết con mẹ rồi!"
Cậu vừa hét lên, vừa nhanh tay thu hồi lại đoạn tin nhắn cậu nhắn lúc nãy.
Tại sao có thể ngu ngốc mà dùng tài khoản Scorr để nhắn với Bình Thiên chứ! Xét về hiện thực thì Scorpio làm gì biết được Thiên Bình đã đi sang thành phố khác.
Còn nếu để Thiên Yết biết tin này cũng dễ vì còn có mấy người anh em họ nói, còn Scorr thì có ai nói đâu mà biết.
Cũng may là có cái thu hồi tin nhắn lại, không thôi thì chết cậu rồi.
Hoàn tác xong, Thiên Yết liền đăng xuất ngay khỏi tài khoản này, rồi nhanh chóng đăng nhập lại tài khoản Lãnh Thiên Yết vào. Thao tác cuối cùng là gửi lại y đúc câu hỏi lúc nãy cho Ngô Thiên Bình.
Còn Scorr kia may là nhắn cho Bình Thiên, vì tránh để cô nghi ngờ tin nhắn vừa thu hồi, cậu liền đánh trống lãng, nói nhăng nói cuội một vấn đề nào đó.
Làm xong hết, Thiên Yết mới thở phào nhẹ nhõm. Cũng may có linh tính mách bảo, không thôi thì chuyện cũng đổ vỡ hết rồi.
......
Trong lớp học.
Vì là tiết tự học nên xung quanh vang lên không ít tiếng ồn.
Phần lớn mọi người đều tụ tập thành nhóm rồi ngồi giải đề cùng nhau, lâu lâu lại vừa nói vừa cười.
Cũng lớp 12 rồi, tranh thủ giờ nào là giải đề giờ nấy.
Bảo Bình vì gặp vài câu khó nên dứt khoát chạy đến Nhân Mã để hỏi bài.
Một phần vì Nhân Mã học rất giỏi, còn một phần thì hỏi bài bạn trai của mình, dù gì lúc giảng có lỡ miệng trả lời sai thì cũng không thể mắng cô được.
Nhân Mã lúc giảng bài rất tận tình, từng chút từng chút một. Người nghe mà còn nói không hiểu thì cần phải xem lại chính mình.
Giảng giải xong, Bảo Bình cũng ngồi tại chỗ Nhân Mã mà làm nốt bài tập. Trong lúc làm, cô không ngừng nói chuyện với cậu, luyên thuyên đủ điều, mà Nhân Mã bên cạnh vẫn kiên nhẫn đáp chuyện nhưng mắt không dời khỏi tờ đề.
"Cô chú vẫn chưa về vậy chiều này cậu định tự nấu hay ra ngoài ăn?" Nhân Mã lúc này mới ngước lên, nhìn chằm vào Bảo Bình, đôi mày cũng nhíu lại.
Ngược lại, Bảo Bình vẫn thản nhiên nói: "Chưa biết, chút về tính vậy."
"Hay cậu qua nhà tớ ăn đi." Nhân Mã đề nghị.
Bảo Bình nghe xong thì ngừng viết, ngẩng lên nhìn cậu, mắt trợn không thể nào to hơn rồi cất lời: "Cậu điên rồi, không lẽ tớ qua ăn cơm với nhà cậu?"
"Có sao đâu, nhà đi hết rồi, có mẹ tớ thôi."
Vừa dứt lời, điện thoại trong túi quần liền rùng lên. Cũng may là giờ tự học nên cậu tranh thủ lấy ra nghe máy.
Nhìn màn hình rồi lướt nghe, Bảo Bình bên cạnh lén đưa mắt nhìn sang, muốn hỏi ai là người điện đến thì đã nghe Nhân Mã cất lời.
"Mẹ à? Có chuyện gì vậy?"
Là mẹ Nhân Mã! Bảo Bình nghe thế liền im lặng, cúi mặt xuống làm bài tiếp, còn Nhân Mã vẫn ung dung nghe điện thoại trong lớp.
"Rồi, con biết rồi. À mẹ ơi, chiều nay con dẫn Bảo Bình về ăn cơm được không?"
"Gì vậy! Cậu điên à?" Bảo Bình nghe nhắc đến tên mình thì mắt liền trợn tròn nói với Nhân Mã.
Cũng may là cô biết kiềm chế mà chỉ nói bằng khẩu hình miệng, nếu mà nói to lên một chút là mẹ Nhân Mã đã nghe thấy rồi.
Nhân Mã nhìn cô mỉm cười, nhưng vẫn nói tiếp trong điện thoại.
"Được à. Mà mẹ ơi, cậu ấy ngại... Ồ, được thôi."
Dứt lời, Nhân Mã đưa điện thoại của cậu sang Bảo Bình, dùng vẻ mặt không thể nào ngả ngớn hơn để nói: "Mẹ tớ muốn gặp cậu."
Tim Bảo Bình như muốn nhảy ra ngoài, tay run run mà cầm lấy nhưng mắt vẫn không ngừng bắn những tia ai oán cho cậu, mặc cho cậu vẫn không để ý đến.
"Dạ. Cháu chào cô..."
"A cô chào cháu nhé, đến nhà cô ăn cơm đi, tối có mình cô với thằng hỗn láo đó thôi nên cháu đến ăn chung với mẹ con cô nhé."
Mới vừa đưa điện thoại lên tai thì giọng của mẹ Nhân Mã đã vang lanh lảnh trong điện thoại, trong chất giọng nghe như rất vui.
Bảo Bình phải gượng cười, vừa phải vui vẻ đáp lời mẹ Nhân Mã, vừa giơ tay ra đánh bôm bốp vào người cậu.
Và sau một hồi nói chuyện, cuối cùng Bảo Bình đành ngại ngùng chấp nhận tối nay về nhà Nhân Mã ăn cơm.
......
"Cậu thấy đầu tóc tớ ổn không? Nhìn tớ gọn gàng không? Có xinh không? Mẹ cậu có ác cảm với con gái tuổi này đánh son không? Thôi để mình lau hết nó, dù gì mặt mộc tớ cũng xinh mà. À có cần tớ mua hoa quả không? Tớ thấy người lớn đến nhà người khác thăm thường làm vậy."
Bảo Bình ngừng chân đứng trước cửa nhà rồi hỏi tới tấp, chỉ vậy thôi cũng biết giờ phút này cô căng thẳng đến mức nào, đầu óc cứ thế cũng trở nên rối rắm lên.
Nhân Mã đứng bên cạnh thế mà vẫn ung dung trả lời hết tất cả các câu hỏi của Bảo Bình.
"Đầu tóc cậu rất ổn. Nhìn cậu rất gọn gàng. Quá xinh luôn. Mẹ tớ rất thích con gái biết chăm chút vẻ ngoài nhưng đừng lạm dụng quá. Về nhà tớ ăn cơm thôi mà, có gì đâu mà hoa với quả như ngày đầu ra mắt gia đình vậy."
Nhân Mã trả lời hết tất tần tật câu hỏi của Bảo Bảo Bình nói trên.
"Cậu trả lời như một cái máy vậy. Thật vô cảm xúc."
Cô xụ mặt, bĩu môi, nhưng tay vẫn không ngừng ra sức sửa sang lại cả người mình. Cái gương nhỏ mà Bảo Bình hay mang bên người giờ cũng xuất hiện trên tay, cô chăm chú soi từng chi tiết nhỏ trên gương mặt.
Nhân Mã vẫn nhìn cô, tay không ngừng véo lên má Bảo Bình. Đợi cô hoàn tất mọi thứ thì cậu liền nắm lấy tay cô rồi mở cửa vào nhà.
Chưa kịp hô lên ba chữ "Con đã về" thì hai người phải sững sờ nhìn khung cảnh trước mắt.
"A mấy đứa về rồi."
Dứt lời, một, hai, ba, bốn, năm người phụ nữ chạy đến. Mặt người nào người nấy phơi phới, miệng cười không ngừng, mắt thì liên tục đảo tới đảo lui trên người cả hai.
Sau một hồi bị sốc nặng, cả hai cũng lấy được bình tĩnh, nhanh chóng cúi đầu chào từng người. Thật ra thì chỉ có Nhân Mã là bình tĩnh, còn Bảo Bình chính xác là bị bất ngờ đến cứng cả người.
Cái này có nên gọi là lừa bịp không? Tại sao nói chỉ có mẹ Nhân Mã ở nhà? Vậy bốn người phụ nữ này từ đâu ra?
Bảo Bình đầu óc mơ hồ tràn ngập thắc mắc, Nhân Mã bên cạnh cũng đang rối rắm cả lên, định đưa mắt nhìn sang mẹ mình như tìm câu trả lời thì bà đã cất tiếng.
"À hôm nay vô tình mấy người bạn của mẹ muốn đến đây chơi, mẹ sao từ chối được nên đành để họ đến đây. Mà càng đông càng vui chứ!"
Làm gì có chuyện vô tình ở đây. Ai chứ mẹ cậu thì cậu lại không biết sao!
Cái này chắc chắn là được chính bà gọi những người này đến, mục đích chỉ có một chuyện đó là tới xem mặt bạn gái của cậu.
Đột nhiên Nhân Mã cảm thấy có chút đau đầu.
"Bảo Bình đây sao, trời ơi xinh quá đi mất! Trước thấy con có vài lần nên chưa quan sát kĩ, giờ đứng trước mặt cô thì cô mới hiểu tại sao Nhân Mã thích con đến như vậy."
"Bạn gái Nhân Mã đây sao, xinh quá!"
"Mắt to, da trắng, mũi cao, con cái ai mà đẹp thế!"
Bà Tâm - mẹ Nhân Mã nghe đến thì tự hào không thôi, chẳng khác gì đang tự hào chính đứa con ruột của mình.
Bà hất cằm, kiêu ngạo nói: "Con bé là hoa khôi của trường đấy."
Dứt lời, hàng loạt tiếng cảm thán của mấy người phụ nữ quanh đó vang lên, theo sau là một tràn lời khen.
Bảo Bình được sủng mà đâm ra sợ, cô vừa cười vừa đáp lời từng người một, tranh thủ còn đưa ánh mắt cầu cứu về phía Nhân Mã.
Thấy tình huống có chút ngoài ý muốn này, cậu có chút đau đầu mà xoa huyệt thái dương.
"Thôi mọi người, mọi người làm cậu ấy sợ rồi kìa." Nhân Mã chính thức can ngăn lại, còn vòng hai tay đặt lên vai cô, đẩy cô sát vào người mình.
Nghe đến thế, mấy người phụ nữ mới kiềm nén lại một chút, sau đó ra sức kéo cả hai đến bàn ăn trong trạng thái không thể nào nhiệt tình hơn.
Lúc hai người đi rửa tay, Bảo Bình mới tháo gỡ gương mặt tươi cười lúc nãy của mình, hai tay còn đặt lên tim như trấn an bản thân.
Thấy cô như vậy, Nhân Mã có chút bật cười, giọng điệu như có lỗi cất tiếng: "Xin lỗi đã làm cậu hoảng nhé. Mẹ tớ là vậy đấy, bà ấy rất thích cậu nên khi nghe cậu đến nhà là liền muốn rủ những người bạn của bà đến để cùng chiêm ngưỡng cậu."
Vừa nói cậu vừa thoa xà phòng lên tay cậu và tay Bảo Bình, cậu nói tiếp: "Bà ấy luôn khoe với những người bạn của bà là tớ có bạn gái rất đẹp. Tư tưởng bà rất thoáng, tuổi này yêu đương đều bình thường, chỉ cần đối phương là người tốt và không vì chuyện này mà ảnh hưởng đến học tập hay dẫn đến hướng tiêu cực khác là được."
Bảo Bình để mặc cho cậu rửa tay cho mình, cô chăm chú lắng nghe từng lời của cậu.
"Tớ hiểu rồi." Cô nói: "Chỉ là lúc đầu cảm thấy có chút được sủng mà đâm ra sợ."
Vừa dứt lời, ngoài kia đã vang lên tiếng mẹ Nhân Mã thúc giục cả hai ra ăn cơm. Hai người nghe thế cũng nhanh chóng rửa sạch tay rồi chạy ra ngoài.
Vào bàn ăn.
"Cháu ăn món này thử xem."
Bà Tâm gắp miếng thịt bò vào chén Bảo Bình. Cô dạ vâng một tiếng rồi ăn ngay.
"Thật sự rất ngon." Bảo Bình thật tâm khen: "Tay nghề bác đỉnh thật."
Thấy cô thật thà khen như vậy bà càng hào hứng hơn, liên tục gắp đồ ăn cho cô, không những bà mà mấy người phụ nữ xung quanh cũng tranh nhau gắp cho Bảo Bình.
Thú thật thì mấy người này càng nhìn càng thấy Bảo Bình thuận mắt vô cùng. Đẹp gái mà còn lễ phép.
"Cháu ốm quá, ăn thêm miếng sườn này đi, cái này do cô nấu đấy." Một người phụ nữ trong đó lên tiếng.
"Cháu ăn miếng cá này nữa nè, ăn cá bổ dưỡng hơn." Một người phụ nữ khác cất lời.
"Ăn rau, ăn thêm rau nữa, rau này cô xào đấy." Thêm một người khác gắp cho Bảo Bình.
Cứ như thế trong suốt buổi ăn, cuối cùng trong chén Bảo Bình liền đầy ắp các món, cô ái ngại nhận từng món họ gắp vào chén mình.
Năm người phụ nữ trước mặt, kể cả mẹ Nhân Mã cùng tranh nhau gắp cho Bảo Bình, bỏ mặc cho Nhân Mã bên cạnh để tự cậu gắp tự cậu ăn.
Nhận sự nhiệt tình quá mức như vậy, Bảo Bình thầm đưa ánh mắt về phía cậu, nhờ cậu giải vây cho mình.
Bất giác Nhân Mã cũng quay sang, cùng lúc đối mặt với cô. Bốn cặp mắt nhìn nhau, Nhân Mã đột nhiên "À" một tiếng, cô nghĩ có lẽ cậu đã hiểu được ý, cô thầm thở phào.
Đột nhiên, chén cơm đang cầm trên tay bỗng không cánh mà bay mất, nhìn qua mới thấy là nó đã chuyển sang nằm gọn trong tay Nhân Mã, cậu vậy mà còn vô tư bới thêm cơm cho cô.
Còn không quên nhìn sang Bảo Bình, ánh mắt như biểu lộ: Tớ hiểu cậu nghĩ gì mà.
Trời ơi! Tên này sao đột nhiên hôm nay ngốc rõ thế không biết.
Mấy người phụ nữ xung quanh nhìn vậy cứ tưởng Bảo Bình muốn ăn thêm cơm thật thì càng vui vẻ thúc giục bảo Nhân Mã bới nhiều chút cho cô.
Nhân Mã thì vừa bới vừa kể tài năng ăn uống đỉnh cao của Bảo Bình, sức ăn có khi còn ngang hoặc hơn một đứa con trai bình thường. Còn nói rằng cô ăn nhiều nhưng không mập chút nào, sức ăn rất tốt.
Bảo Bình nghe xong chỉ biết khóc ròng trong im lặng.
___________
Tiny_Sulkamm