[ Hạ Bạch Dương: Anh ơi, em là Bạch Dương đây. ]
[ Hạ Bạch Dương: Anh ơi, anh ơi!! ]
[ Hạ Bạch Dương: Anh có ở đó không ta?? ]
......
Tiếng chuông vang lên, báo hiệu kết thúc một ngày học ở trường T. Vừa dứt chuông thì cũng là lúc xung quanh bắt đầu trở nên náo nhiệt hẳn, khác hoàn toàn với vẻ yên tĩnh lúc ban đầu.
Giờ đây, đâu đâu cũng xuất hiện bóng dáng học sinh đi trên khắp hành lang, sân trường, nơi đâu cũng tràn ngập toàn là người. Tiếng cười, tiếng nói, nhiều âm thanh hỗn tạp vang khắp xung quanh và vẫn chưa có dấu hiệu giảm dần.
......
Ma Kết đã dọn sạch mọi thứ trên bàn của mình rồi mới yên tâm đeo cặp lên, vừa đi vừa nói chuyện với tốp bạn gái trong lớp.
Cô như sực nhớ điều gì, mắt liền dáo dác ngó xung quanh như tìm kiếm thứ gì đó. Đột nhiên, đôi mắt xinh đẹp như sáng lên, cô nhanh chóng chạy đến bóng dáng của hai chàng trai gần trước mắt.
"Song Tử, Sư Tử!"
Nghe có người gọi mình, cả hai liền quay lại, vừa vặn thấy khuôn mặt Ma Kết ở đằng sau.
Giọng nói nhẹ nhàng cất lên: "Các cậu về trước đi, hôm nay tớ có việc nên không về cùng được."
Nói xong, cô liền vẫy tay tạm biệt rồi chạy lại tốp bạn nữ lúc nãy, tiếp tục đi chung với họ.
Song Tử và Sư Tử nhìn nhau khó hiểu, cũng định hỏi Ma Kết có việc gì mà không đi với họ được nhưng rồi cảm thấy chắc cô có hẹn với ai đó. Mà có muốn hỏi thì hỏi cũng không được vì vừa nói xong là cô đã chạy đi mất.
"Thế là giờ còn có hai anh em chúng ta thôi à?" Song Tử chớp mắt nhìn người bên cạnh.
"Không lẽ có thêm ai?" Sư Tử nhíu mày nhìn cậu, nói tiếp: "Hay qua nhà tớ không? Hôm nay nhà đi hết rồi."
Mắt Song Tử như sáng lên, vui vẻ gật đầu. Đi chơi sao mà không đi, giờ về nhà cũng chán.
Còn phía Ma Kết, sau khi đi được nửa sân trường, cô liền tạm biệt với các bạn nữ trong lớp, còn mình thì vẫn đứng đây đợi người.
Cô và Song Ngư khi tối đã bàn về chuyện đi ăn, cuối cùng quyết định là ăn ở một quán khá gần trường.
Đây là một quán chuyên làm đồ ăn Hàn Quốc, từ lâu đã nổi tiếng về chất lượng món ăn, không gian rộng rãi, sạch sẽ mà giá thành còn rất ổn. Vì vậy mà quán không ít thu hút khách từ nhiều lứa tuổi khác nhau.
Thế là cả hai quyết định chọn ngay quán này cho bữa ăn hôm nay.
"Thẫn thờ gì vậy."
Thanh âm từ đằng sau vang lên, cùng lúc đó, một bàn tay lớn từ đâu đã đặt lên đầu Ma Kết, xoa nhẹ lên đó.
Đích thị không ai khác là Song Ngư, Ma Kết quay lại vừa vặn thấy khuôn mặt cậu đang nhìn cô cười, tay đang đặt trên đầu vẫn không ngừng xoa.
Ma Kết lấy tay cậu xuống, nhẹ vuốt lại mái tóc đã bị cậu làm cho rối lên, còn không quên nhíu đôi mày thanh tú lại, nhìn cậu.
Mười lăm phút sau, cả hai cuối cùng cũng đã đến nơi.
Song Ngư và Ma Kết chọn chỗ ngồi trên tầng hai, phục vụ lúc đó cũng nhanh chóng đến chỗ hai người.
Ma Kết đưa menu cho Song Ngư, bảo cậu chọn món nhưng cậu lại đẩy ngược lại, lấy lí do là Ma Kết từng đến quán này và biết rõ từng món ở đây như thế nào.
Cuối cùng, Ma Kết cũng là người chọn món. Trong lúc đó, Song Ngư đã cầm một cái menu khác trong tay, nhìn lần lượt từng món, dường như càng nhìn thì mặt cậu càng tối lại.
Khẽ nuốt nước bọt, giờ nói với Ma Kết rằng cậu không ăn cay được còn kịp không?
Thật ra, Song Ngư rất tệ trong khoảng ăn cay. Không giống như nhiều cậu con trai khác ăn ớt, ăn cay cực giỏi thì cậu lại ngược hoàn toàn.
Ăn thì vẫn ăn được đấy, nhưng ăn được một chút là đã xuýt xoa, càng ăn thì nước mắt lẫn mồ hôi đều chảy dài dài.
Lúc đầu nghe được tin Ma Kết rủ đi ăn đồ Hàn, Song Ngư vui quá mà quên mất việc bản thân không ăn được đồ cay nên đã vui vẻ duyệt quán này mà không suy nghĩ gì nhiều.
Giờ nhìn lại mấy món đỏ đỏ trong menu này, cậu không khỏi đổ mồ hôi hột.
Còn Ma Kết thì nghĩ Song Ngư đồng ý thì chính là có thể ăn đồ cay nóng được nên cũng không bận tâm nhiều.
Chọn xong, cô liền đưa những món mình chọn cho Song Ngư xem, còn không quên bảo cậu chọn thêm nếu thích.
Song Ngư nhìn lướt từng món, có món rất cay cũng có món không cay chút nào. Cậu cũng không ý kiến nhiều liền đồng ý ngay.
Trong lúc chờ, Song Ngư liên tục tìm chuyện để nói với Ma Kết, cậu kể rất nhiều, hăng say đến nỗi còn khoa tay múa chân để cho câu chuyện mình kể cho phần sinh động. Ma Kết ngồi đối diện cũng bật cười, còn vui vẻ đáp chuyện lại.
Không khí trông hài hòa vô cùng, khác với suy nghĩ lúc ban đầu của Ma Kết, cô nghĩ buổi ăn hôm nay sẽ tràn ngập sự lúng túng và ngượng ngùng do chính bản thân mình mang lại.
Nhưng không ngờ liền ngược lại hoàn toàn, dù sao thì đi với ai mà đi với Song Ngư thì chắc chắn sẽ chẳng có vụ đấy xảy ra rồi.
Chính Song Ngư là người đã dẫn dắt cho buổi ăn trở nên thoải mái hơn, đến cả cô cũng bị anh lôi cuốn vào câu chuyện anh kể.
Nhưng lúc đồ ăn được dọn lên thì cũng là lúc Song Ngư ngừng nói hẳn, vẻ mặt nhìn chằm vào đồ ăn như đang nhìn một kẻ thù.
Ma Kết dường như phát hiện ra điểm khác thường, cô khó hiểu liền hỏi nhưng Song Ngư đã kịp thời lắc đầu rồi cười hì hì như chẳng có gì.
Ma Kết cũng không để tâm nữa, sau đó vui vẻ nói: "Món gà ở đây rất ngon, anh ăn thử gà sốt cay này đi." Nói xong thì cô liền gắp một miếng gà vào chén cậu.
Trái ngược với vẻ hào hứng lúc nãy, giờ đây, cả khuôn mặt điển trai liền đông cứng lại, cứ nhìn chằm chằm vào miếng gà ở trong chén.
Ma Kết một lần nữa khó hiểu nhìn Song Ngư, nhỏ giọng hỏi: "Anh không thích à? Hay là anh sợ cay?"
"Gì mà sợ cay." Song Ngư vội ho một tiếng, vừa nói vừa lấy đũa gắp miếng gà vào miệng mình: "Ngon thật, vừa cay vừa ngon."
Ma Kết nhìn chằm vào cậu, dường như muốn cười nhưng đã nén lại, sau đó lại gắp thêm cho Song Ngư nhiều món khác, vừa gắp vừa nhìn cậu ăn. Như đang quan sát vậy.
Song Ngư vẫn không chú ý đến biểu hiện của Ma Kết, cậu vẫn vô tư gắp đồ ăn ngược lại cho cô rồi tiếp tục ăn những món cay nóng trên bàn, vừa ăn vừa khen ngon, tay cũng không kiểm soát mà liên tục lau mồ hồi trên trán, mặc dù trong quán rất mát.
Cũng là Song Ngư nhưng vào 10 phút sau.
Ly nước bên cạnh dần dần cạn nước, cuối cùng, một giọt cũng không còn trong ly, chai nước để bên cũng đã rót sạch.
Cậu vừa ăn vừa xuýt xoa trong họng, tay không ngừng lau mồ hồi trên mặt, mặt cũng vì ăn cay mà đã hồng lên từ lúc nào không hay.
Ma Kết vừa ăn vừa đưa mắt nhìn Song Ngư.
Như nhận thấy ánh mắt có người nhìn mình, cậu vờ hắng giọng giải thích: "Em nhìn gì, chỉ là anh muốn gọi thêm nước thôi mà."
Ma Kết dường như vẫn không muốn bỏ qua cho cậu, cô chỉ à lên một tiếng rồi tiếp tục gắp mấy món trên bàn vào chén Song Ngư, còn trưng ra khuôn mặt không thể nào dễ thương hơn để ép cậu ăn nó.
Tất nhiên là Song Nghe không thể nào cưỡng lại, đành miễn cưỡng ăn vào.
Đến miếng thứ ba thì đã vượt mức chịu đựng, cậu không chịu được nữa liền với tay rút liên tục giấy trong hộp ra. Hết chùi miệng, rồi đến chùi nước mũi, rồi đến lau mồ hồi.
Cuối cùng, một đống giấy bị vò đến biến dạng giờ đang nằm ngổn ngang trên bàn.
Ma Kết thấy vậy thì vừa lo lại vừa thấy buồn cười, Song Ngư biết ý đồ cô liền híp mắt vờ như lườm Ma Kết nhưng cô thấy vậy lại buồn cười thêm.
Song Ngư cuối cùng cũng bùng nổ, liền gọi phục vụ đem hai ly nước chanh, tiện thể cho luôn một ly nước nóng.
Trong lúc đợi nước cũng là lúc cậu chật vật vô cùng.
Hai tay đặt lên đầu gối, mặt cuối gầm xuống, dường như đang muốn tịnh tâm vậy.
Thật ra, mấy món trên bàn cay thì có cay thật nhưng đối với những người ăn cay giỏi thì nó chỉ dừng ở mức trung bình.
Ma Kết không nhận mình là người ăn cay tốt nhưng có thể nói là ăn cay được nên những món trên bàn này cay thì có cay nhưng chưa đến mức như Song Ngư.
Còn đối với những người ăn cay yếu như Song Ngư đây thì ăn những món này tuy ngon đấy, nhưng ăn sẽ rất khổ sở, điển hình biểu hiện như Song Ngư lúc này.
Trong lúc đợi phục vụ đem nước, Ma Kết lục trong cặp cô ra một hộp sữa vị cam, không nhanh không chậm đưa nó đến trước mặt cậu.
Cô nhẹ giọng nói: "Anh uống đỡ hộp sữa này trước đi."
Song Ngư không ngần ngại đưa tay lấy ngay hộp sữa, không quên cảm ơn cô rồi cắm ống hút vào, hút liên tục.
Ma Kết thấy như vậy trong lòng liền dấy lên không ít cảm giác có lỗi. Nếu từ đầu biết anh không ăn cay được thì cô sẽ không rủ anh đi ăn chỗ này đâu.
Nhưng cũng tại Song Ngư, biết bản thân ăn cay không giỏi mà vẫn vô tư đồng ý liền, mặc dù trước đó cô đã nói rõ đây là đồ ăn Hàn.
Khi bữa ăn dần dần kết thúc, Ma Kết cũng vừa đi vệ sinh ra, cô nhìn đồng hồ, trong mắt liền hiện rõ sự bất ngờ.
"Đã trễ đến vậy rồi sao?" Ma Kết ngước lên nhìn Song Ngư: "Anh còn muốn ăn gì nữa không?"
Song Ngư lắc đầu, cô thấy vậy cũng nhanh chóng tìm phục vụ để bảo tính tiền. Chưa kịp gọi tới thì giọng nói của người đối diện đã cất lên: "Anh tính rồi, em không cần trả nữa."
Ma Kết bất ngờ ra mặt, vì ngơ ngác mà đôi mắt đen láy trợn to ra, còn không quên chớp chớp vài cái.
Song Ngư thấy vậy thì bật cười giải thích: "Ai đời lại để con gái tính tiền bao giờ, tranh thủ lúc em đi vệ sinh thì anh đã trả hết rồi."
Cậu ngừng lại một chút rồi nói tiếp: "Để hôm khác em mời lại anh cũng được, thiếu gì bữa đúng không?"
Ma Kết mím môi, tỏ vẻ không vui, cô nhẹ giọng đáp: "Vậy chẳng khác gì em lại như đang mắc nợ anh tiếp."
Cô nói rất nhỏ còn rất nhẹ, nghe như đang làm nũng vậy. Giọng nói của Ma Kết tựa như một chiếc lông vũ khẽ chạm nhẹ vào lòng Song Ngư, làm ngứa ngáy bên trong cùng với những xúc cảm khó tả thành lời liền dấy lên trong lòng cậu.
Khẽ tằng hắng một tiếng để bình tâm tâm trạng, cậu lại nở nụ cười rồi nói: "Gì mà mắc nợ, ăn uống bình thường thôi, em để tâm mấy việc này làm gì. Nếu vậy thì bữa sau anh cho em mời anh lại."
Ma Kết nghe vậy cũng không suy nghĩ nhiều liền gật đầu.
Lúc sau cả hai đã về nhà, Ma Kết mới cảm thấy ngờ ngợ, cảm giác như có gì đó không đúng ở đây nhưng vẫn không mãi suy nghĩ được.
Cùng lúc đó, có một người trong lòng đã âm thầm nở nụ cười từ lúc trong quán cho đến về nhà.
......
[ Trịnh Kim Ngưu: Xin lỗi. ]
[ Trịnh Kim Ngưu: Anh hết pin từ tối qua mà quên sạc. Sáng đi học vội nên cũng không kịp sạc nên không mang điện thoại bên người. ]
Tin nhắn vừa được gửi đi thì bên này Bạch Dương vẫn đang mải mê ngồi coi phim trên tivi.
Tiếng chuông điện thoại rung lên, cô liền với tay mò mẩn tìm điện thoại nhưng mắt vẫn dán vào màn hình không dời một chút nào.
Mò được một lúc, cuối cùng cũng tìm thấy, cô liền lấy nó lên.
Đánh mắt nhìn sang màn hình điện thoại thì tin nhắn của Kim Ngưu gửi đến đập thẳng vào mắt, Bạch Dương giật mình đến nỗi liền trợn tròn mắt, đứng phất cả dậy, kích động hét lên: "Trời ơi!!"
Hành động quá khích cùng với tiếng hét gây chấn động của Bạch Dương đã làm cho những xung quanh không khỏi giật mình.
Cả ba, mẹ và anh trai ngồi bên cạnh không ngừng nhìn chằm chằm vào Bạch Dương với ánh mắt không thể nào khó hiểu hơn.
Mẹ cô trên tay đang cầm dĩa táo, mắt lo lắng nhìn đứa con gái của mình nhưng vẫn không ngừng lấy một miếng táo bỏ vào miệng, vừa nhai vừa nói: "Con bị sao vậy con gái?"
Bạch Dương vẫn không màng quan tâm đến ánh mắt mọi người, cô vội bỏ chạy lên lầu, vừa đi vừa nhìn điện thoại, nhưng vẫn không quên trả lời câu hỏi của mẹ mình.
"Con không sao cả, không có gì hết, không gì hết." Vừa nói vừa lắc đầu.
Ánh mắt mọi người vẫn nhìn chằm vào Bạch Dương, ba cô với vẻ mặt vẫn còn hoang mang, cất giọng hỏi.
"Nó bị làm sao vậy?"
"Hiển Dương." Bà nhìn về phía cậu con trai bên cạnh, lo lắng nói: "Em con có phải bị học hành quá độ quá nên có chút..."
Hiển Dương - anh trai của Bạch Dương, nghe bà nói vậy thì nhíu mày, vừa ăn táo vừa nói: "Nó bị chập mạch chứ học hành gì đâu mà quá độ."
Bạch Dương vào phòng, vẫn không biết người nhà vẫn đang bàn tán về mình. Giờ phút này, cả đầu óc cô chỉ tập trung hướng về điện thoại để tìm lời nhắn cho Kim Ngưu.
Ghi rồi lại xóa, cuối cùng cũng thành công nhắn được một tin.
[ Hạ Bạch Dương: Thật ra anh cũng biết em nhắn anh về chuyện gì rồi... Thiên Yết nói cho anh rồi chứ?" ]
Nửa tiếng trôi qua, vẫn chưa thấy hồi âm từ bên kia, Bạch Dương lo lắng nhìn chiếc gối bên cạnh rồi bắt đầu cáu xé nó.
Cô lầu bầu: "Đúng là chảnh từ bên ngoài cho đến vào trong tin nhắn."
Vừa dứt lời, Kim Ngưu phía bên kia đã nhắn lại. Nhưng, cái giá của sự đợi chờ nửa tiếng đồng hồ chỉ đổi lại một chữ: Ừ.
Bạch Dương: "..."
Khóe môi liền giật giật, cô cười như không cười nhìn màn hình với chữ "Ừ" hiện rõ trên đó.
Hít thật sâu, thở thật đều. Bình tĩnh nào Hạ Bạch Dương! Không được tức giận, bản thân đang nhờ người ta mà.
[ Hạ Bạch Dương: Anh có rảnh để kèm em không ạ? ]
[ Hạ Bạch Dương: Cứu rỗi điểm số của em với T.T Em biết là anh rất giỏi mà. ]
[ Trịnh Kim Ngưu: Ừ. Giỏi chứ không phải thần tiên mà cứu rỗi được điểm số của người khác:) ]
Lần này tốc độ nhắn tin của Kim Ngưu nhanh hơn hẳn nhưng lại khiến người ta phải cứng họng.
Trong lúc vẫn đang đắn đo, liên tục ngồi cắn móng tay để suy nghĩ xem nên nhắn tiếp như thế nào thì phía Kim Ngưu đã nhắn thêm.
[ Trịnh Kim Ngưu: Sẵn tiện ôn luôn kiến thức lớp 10. ]
[ Trịnh Kim Ngưu: Tuần sau bắt đầu học luôn đi. ]
Đôi mắt Bạch Dương như sáng lên, vui mừng đến nỗi tay chân đều quơ loạng xạ trên không trung. Nhưng vui đến đâu cũng không quên trả lời tin nhắn của Kim Ngưu.
[ Hạ Bạch Dương: Dạ dạ dạ dạ ]
[ Hạ Bạch Dương: Cảm ơn anh T.T ]
[ Hạ Bạch Dương: Em cứ sợ là anh từ chối. Huhu cảm ơn anh. ]
[ Hạ Bạch Dương: Em sẽ cố gắng học hành nghiêm chỉnh. ]
[ Hạ Bạch Dương đã gửi một nhãn dán: Nhiệt huyết đầy mình ]
Nhưng đáp lại sự phấn khích của Bạch Dương chính là màn trả lời đầy lạnh nhạt đến từ Kim Ngưu.
[ Trịnh Kim Ngưu: Ừ:) ]
Bạch Dương: "..."
"Có thể trả lời một cách hài hòa hơn cũng được mà." Vừa nói cô vừa khoa tay múa chân: "Thiếu gì câu nói, ít ra cũng phải động viên người ta chứ."
Không dừng lại ở đó, Bạch Dương còn lầm bầm nói tiếp: "Nếu chỉ trả lời một chữ ừ như vậy thì kèm theo sau cũng nên để một cái mặt cười thân thiện một chút, hay một icon dễ thương cũng được."
Nhưng không, đằng này lại là một cái mặt cười không thể nào khinh khỉnh hơn.
Cái mặt cười nhìn tưởng thân thiện nhưng không hề thấy một chút thân thiện nào trên đó.
Đúng là giỏi làm người ta ức chết mà.
__________
Tiny_Sulkamm