Nghe xong câu này, sắc mặt Dương Đỉnh hơi cứng đờ, sau đó dần chuyển sang tái nhợt, nghiến răng nghiến lợi, trong mắt lóe lên tia lạnh lẽo.
Hắn ta lớn thế này rồi vẫn chưa có người nào cùng thế hệ dám ăn nói như thế với hắn ta, vậy mà một Đan Lâu lại dám hống hách đến vậy.
Phải biết rằng, trong Hoàng Thành nhà họ Dương bọn họ cũng được xem là đại tộc. Tuy không sánh bằng mấy thế lực lớn như Thương Hội Thánh Long và Kiếm Vũ Các, nhưng gốc rễ cũng thâm sâu, không ai dám khinh thường, ấy thế mà đám lâu la trước mắt này lại không thức thời như vậy.
"Nhìn xem, ta đã nói bọn họ đều là một đám tiện nhân, làm sao có thể thật sự trao đổi với chúng ta, không bằng dứt khoát giết chết bọn họ. Đến lúc đó bản đồ và điểm số đều có thể lấy được, thật vui sướng biết bao." Thiếu nữ buộc tóc đuôi ngựa kia cười khẩy nói.
Thanh niên hơi gầy gò ở đằng sau cũng nói theo: "Xem ra, lần này đúng như những gì Tiêu Tiêu đã nói, cứ đơn giản trực tiếp ra tay đi. Dù sao đây cũng là một trận chém giết không có quy tắc. Cho dù giết toàn bộ người của Đan Lâu ở đây cũng chẳng có ai biết."
Sắc mặt của Dương Đỉnh vô cùng u ám.
Một hồi lâu sau, hắn ta mới từ từ đè nén lửa giận, khóe miệng nở nụ cười tàn nhẫn.
Hắn ta nhìn Trần Mộc, ánh mắt đầy tiếc nuối, rồi vung tay, cười tàn nhãn: "Thôi vậy, ban đầu ta vốn không muốn sử dụng vũ khí để giải quyết chuyện này, mọi người vẫn là bạn bè. Nhưng nếu các ngươi đã không chịu nghe lời như thế, vậy thì †a đành phải biến các ngươi thành người chết."
Nghe vậy, đám người Liễu Thanh Hân nhướng mày, giải phóng linh lực toàn thân, bàn tay ngọc ngà bỗng cầm lấy cán kiếm. Lúc nàng ấy đang định ra tay thì Trần Mộc ở đằng trước bỗng giơ tay ngăn cản nàng ấy.
"Không cần các cô phải ra tay, một mình ta là được rồi." Trần Mộc nói.
Liễu Thanh Hân hơi biến sắc, há miệng nhưng nàng ấy còn chưa kịp nói gì, Trần Mộc đã bước ra một bước, tầm mắt dừng trên người mấy người Dương Đỉnh, cười nói: "Một mình đấu hay là vây đánh? Tùy các ngươi thôi."
Sắc mặt đám người Dương Đỉnh đều hiện lên sát ý uy nghiêm đáng sợ, như thể đã bị câu nói này chọc giận.
Đều là thế hệ trẻ tuổi, bọn họ vẫn chưa nhìn thấy ai dám khinh thường bọn họ như vậy.
"Nếu Trần huynh đệ đã có nhã hứng như thế, vậy thì chúng †a cũng không cần phải nể mặt hắn ta nữa, cùng xông lên giết hắn ta." Dương Đỉnh lạnh lùng lên tiếng.
Vút.
Giọng nói đầy sát ý đó vừa mới dứt lời, thân hình của hắn †a đã phóng nhanh đến.
Linh lực vô cùng điên cuồng như thủy triều cuồn cuộn đã được giải phóng, gần như chỉ trong nháy mắt, nắm đấm mang theo uy lực núi lở lao tới.
Hắn ta biết thằng nhóc này rất mạnh, hơn nữa còn không phải mạnh bình thường. Trước đây ở trong Hoàng Thành, hắn đã biểu hiện ra sức chiến đấu khủng khiếp vượt qua tầng thứ tám giết địch, vì lẽ đó hắn ta vừa ra tay cũng không hề lưu tình, dứt khoát tung ra toàn bộ sức chiến đấu.
Thực lực cảnh giới Hóa Tượng đã được hắn ta giải phóng triệt để.
"Ha!" Tiếng gầm nhẹ vang vọng, nắm đấm ẩn chứa linh lực nóng rực như lửa đang nhăm thẳng vào cuống họng của Trần Mộc.
Đùng.
Tiếng nổ cực lớn vang lên. Lúc nắm đấm ẩn chứa linh lực ngút trời tới trước cổ họng của Trần Mộc thì đột ngột dừng lại.
Chỉ thấy xung quanh Trần Mộc chẳng biết từ lúc nào đã có một tấm chắn kim quang bao trùm lấy, mặt ngoài tấm chắn kim quang có từng đường nét hoa văn rồng ngâm hổ gầm khiến người khác kinh sợ.
Năm đấm của Dương Đỉnh rơi xuống tấm chắn kim quang này, chẳng hề có tí thương tổn.
"Làm sao có thể?" Sắc mặt Dương Đỉnh bỗng thay đổi. Chuyện này đã lật đổ nhận thức của hắn ta.
Dù có chênh lệch cũng không thể đạt đến trình độ này mới đúng.
Hắn ta chính là cường giả cảnh giới Hóa Tượng tầng thứ tám, vậy mà ngay cả một tấm chắn linh lực đơn giản của đối
phương cũng không thể đánh nát.
Đăng sau, đám người Liễu Thanh Hân và Mục Thần nhìn thấy cảnh tượng này thì mí mắt cũng nhảy lên.
Khỏi phải nói hình ảnh này quá có cảm giác chấn động.
"Chỉ có chút bản lĩnh này đã muốn học theo người khác đi cướp đồ?" Khóe miệng của Trần Mộc nở một nụ cười.
Năm ngón tay thành quyền.
Trần Mộc di chuyển cơ thể.
Một quyền vung mạnh ra, linh lực kim quang hùng hồn như mang theo sức mạnh vô địch cứng như sắt thép, đập mạnh về
phía đầu của Dương Đỉnh.
Trong chớp mắt, Dương Đỉnh hoàn toàn biến sắc, vội vàng giơ tay vung một quyền ra.
Răng rắc.
Hai nắm đấm va vào nhau, tiếng xương gãy lập tức vang lên.
Linh lực lấy tư thế thô bạo đánh nát cả cánh tay của hắn †a dễ như trở bàn tay.
Trong nháy mắt, cả người hắn ta như đạn pháo bắn ngược ra sau, chật vật rơi xuống đất.