Vai Chính Lại Muốn Cướp Kịch Bản Của Tôi

Chương 53: Anh ngọt ngào đến thế (2)




Dịch: Kogi
An Minh Hối chọn một bản đàn có giai điệu chậm rãi, độ khó tương đối thấp, trong lúc chơi đàn anh còn lén nghiêng đầu quan sát phản ứng của mấy người bạn Norman, thấy bọn họ không có vẻ gì là nghi ngờ mới thả lỏng tinh thần.
Ngón cái ấn xuống nốt nhạc cuối cùng, trong dư âm còn sót lại đánh dấu sự kết thúc của bản đàn, An Minh Hối ngoảnh lại cười hỏi: "Có cần đàn tiếp không thưa ngài?"
"Không cần." Sắc mặt Norman có phần hòa hoãn nhưng vẫn hết sức u ám, mất kiên nhẫn giơ tay chỉ về hướng tầng hầm, "Một lũ vô dụng, chỉ mỗi việc tra khảo con người cũng làm không xong, cậu xuống đó xem thế nào đi."
"Tuân lệnh thân vương điện hạ."
An Minh Hối đứng dậy hành lễ, vuốt phẳng nếp nhăn trên chiếc áo đuôi tôm của mình, sau đó xoay người đi thẳng xuống tầng hầm.
Anh cảm thấy thay vì gọi là tầng hầm, nơi đó là địa lao thì đúng hơn.
Thỉnh thoảng những con ma cà rồng tàn nhẫn ngạo mạn sẽ tra tấn kẻ địch của chúng ở đó bằng những thủ đoạn vô cùng dã man, hôm nay người được hưởng đãi ngộ đó chính là nhân vật chính của thế giới này.
Đêm hôm kia, vị thợ săn ma cà rồng này đã có một trận chiến kịch liệt với đàm tùy tùng của Norman, mặc dù cuối cùng Effit bị tống vào địa lao, nhưng An Minh Hối không hề cảm thấy là hắn đã thua.
Thậm chí nếu chỉ xét về thái độ thì Norman còn giống phe thua cuộc hơn.
Phải nói sao đây, anh cảm thấy nếu không phải là người cực kì gan dạ và có năng lực ứng biến phi thường thì không thể nào cướp được báu vật gia tộc mà thủ lĩnh phe địch luôn mang theo bên mình, sau đó ném cho chim ưng mình nuôi mang đi trong lúc đang ở trong tay kẻ địch.
Huyết Chu của gia tộc Chard là giọt máu của gia chủ đời đầu tiên ngưng kết thành, nó luôn được gia chủ các đời bảo quản, có thể nói là vật tượng trưng thiêng liêng của cả gia tộc, vậy mà bây giờ lại bị một tên thợ săn mà cà rồng cướp mất, đây không khác gì một cái tát giáng thẳng vào mặt Norman.
Huyết tộc luôn kiêu ngạo tự cho mình là cao quý, nhưng đôi khi cũng rất coi trọng những truyền thống mang tính hình thức.
Một khi bọn họ giết chết Effit thì cũng coi như đánh mất luôn cơ hội tìm lại Huyết Chu bị con chim ưng kia tha đi, dù muốn dùng thủ đoạn trừng phạt để ép con người xảo quyệt này phải suy sụp tinh thần, lý trí tan vỡ cũng không thành công. Thực ra ai cũng biết rằng tiếp tục giằng co như vậy chẳng có nghĩa lý gì, bởi chừng nào chưa tìm được Huyết Chu thì bọn họ vẫn không thể làm gì kẻ mà mình hận đến tận xương tủy này.
An Minh Hối vừa đi vừa hồi tưởng lại những chuyện này, trước khi bước vào địa lao anh tiện tay cầm một ngọn đèn dầu, sau đó men theo cầu thang đi xuống địa lao âm u ẩm ướt trong ánh đèn hiu hắt.
Nhờ ngũ giác nhạy bén của huyết tộc, anh có thể nghe thấy rõ ràng tiếng roi quất từ dưới truyền lên, kèm theo đó là tiếng mắng chửi hỏi cung mất kiên nhẫn của huyết tộc, âm thanh duy nhất không nghe thấy là tiếng kêu đau của người bị quất roi.
Huyết tộc đang cầm roi da cũng giống như anh, đều là thuộc hạ của Norman, khi thấy anh xuống gã hời hợt chào một câu, sau đó quay đầu né tránh ánh đèn dầu tỏa ra từ ngọn đèn anh mang theo, nói: "An? Thân vương điện hạ bảo cậu xuống đây xem tình hình à?"
Dưới tầng hầm vốn không có chút ánh sáng nào, một là vì bản thân huyết tộc có thể thấy rõ mọi vật trong bóng đêm, hai là vì bóng tối đối với con người là một hình thức tra tấn về mặt tinh thần.
"Phải, nhưng xem ra tình hình có vẻ không khả quan cho lắm nhỉ." Anh mỉm cười, ánh mắt giống như lơ đãng nhìn về phía người đang bị treo trên tường, lúc này đối phương đã đầm đìa máu, quần áo tả tơi mắc trên người, mái tóc vàng óc dài qua vai cũng dính bết vào má và cổ, hoàn toàn không thể nhìn rõ tướng mạo.
Khi nhìn thấy đầu ngón tay máu thịt lẫn lộn vì bị rút móng của nhân vật chính, An Minh Hối không kìm được nhíu mày lại, nhưng lại lập tức khôi phục nụ cười ung dung tao nhã: "Joel, vị khách của chúng ta có vẻ khá là bướng bỉnh nhỉ."
"Phải, đúng là đáng ghét thật." Joel cười xùy một tiếng, bắt tréo chân ngồi trên ghế, không kiên nhẫn giơ tay vụt mạnh cây roi gắn đinh đánh vào đầu người trước mặt, âm thanh phát ra khiến người ta phát sợ, vậy mà người chịu đòn vẫn không hề rên lên một tiếng.
"..." Quá tàn nhẫn, quá đẫm máu, dù trước khi xuống An Minh Hối đã chuẩn bị tâm lý, nhưng lúc này tận mắt nhìn thấy vẫn cảm thấy hơi khó chịu, anh liền đặt ngọn đèn lên bàn, giả bộ tự nhiên đi đến bên cạnh Joel: "Hình như cậu không thích công việc này cho lắm, hay là để tôi thử xem sao đi."
Joel đang ước gì có thể ném củ khoai lang nóng bóng tay này đi, nghe vậy liền đưa ngay cây roi cho anh, còn không quên dặn dò: "Đừng đánh chết là được."
"Cảm ơn cậu đã nhắc nhở, tôi sẽ chú ý." Anh nhìn cây roi da dính đầy vết máu trong tay liền nhíu mày lại, chán ghét ném sang một bên, xoay người lấy một cây roi khác tương đối trơn nhẵn, không có nhiều gai nhọn như vậy ở trên giá dụng cụ, "Xin lỗi, tôi không thích đụng vào những thứ bẩn thỉu."
"Ha ha, biết ngay là cậu sẽ ghét mà, nhưng tên này cứng đầu cứng cổ lắm, cây roi của cậu không đủ để khiến hắn đi vào khuôn khổ đâu."
"Đủ hay không phải thử mới biết được."
An Minh Hối giả bộ đùa cợt với gã vài câu, sau đó thong thả đi tới trước mặt người trông như đang thoi thóp, vươn ngón tay đeo găng trắng nhẹ nhàng nâng cằm đối phương lên, lúc này anh mới nhìn thấy rõ đôi mắt xanh biếc trong suốt như bảo thạch kia.
Rõ ràng sắp bị đánh đến chết, vậy mà trong đôi mắt ấy không hề gợn lên một tia sợ hãi, thậm chí khi bị ép ngẩng đầu hắn còn cố nhếch miệng, nở một nụ cười nhợt nhạt với anh.
Nói thật, trong hoàn cảnh này lộ ra vẻ mặt như vậy thì đúng là vô cùng cợt nhả, thảo nào Joel lại tức giận đến thế.
"Thật không ngờ có một ngày tôi lại có vinh hạnh được diện kiến ngài Effit tiếng tăm lừng lẫy." Nói rồi, An Minh Hối giơ bàn tay còn lại cũng đang đeo găng trắng lên, cầm chiếc khăn tay cũng một màu trắng muốt nhẹ nhàng lau đi vết máu đen trên mặt Effit để hắn lộ ra khuôn mặt tuấn tú kia, sau đó lại ân cẩn sửa sang lại mái tóc cho hắn, "Xin cho phép tôi chỉnh trang lại giúp anh, một quý ông ưu tú không nên để mình trông mất thể diện như vậy."
Joel chống cằm nhìn An Minh Hối sửa soạn lại cho người trước mặt như đang xem kịch vui, hình như hắn đoán được chuyện xảy ra tiếp theo nên bật cười một tiếng.
Quả nhiên, một giây sau An Minh Hối ném chiếc khăn tay dính máu xuống đất, kể cả găng tay cũng lột ra vứt đi, sau đó lấy đôi găng tay mới từ trong túi áo, vừa chậm rãi đeo vào vừa nói với Joel: "Lát nữa gọi mấy tên nô lệ vào quét sạch những thứ rác rưởi bẩn thỉu này đi, tôi không muốn chạm vào chúng thêm một chút nào nữa."
Giọng điệu ghét bỏ ấy như thể những thứ bị ném dưới đất chẳng khác nào người vừa được mình đối xử một cách dịu dàng, đều là sự tồn tại dơ bẩn khiến anh thấy ghê tởm vô cùng, ngay cả nhìn thêm một lần cũng cảm thấy buồn nôn.
Joel khoát khoát tay, nói: "Tôi biết ngay cậu sẽ nói như vậy mà, cái tật ghét vật bẩn của cậu đúng là mãi không sửa được."
"Cảm ơn cậu đã thông cảm." An Minh Hối cười đáp, sau đó tiện tay vụt roi da trong tay làm nó phát ra tiếng xé gió bén nhọn, sau đó quay sang nhìn Effit đã sạch sẽ hơn nhiều, nói: "Ngài Effit, chúng ta có thể bắt đầu rồi."
Effit đã không còn sức để ngẩng đầu, lúc này chỉ hơi nghiêng đầu, mở hé mắt nhìn ác ma có bề ngoài dịu dàng thân thiện này, lại mỉm cười, nói bằng giọng khàn đặc: "Tôi nên... cảm ơn... sự tiếp đãi nhiệt tình của anh chăng?"
Người thợ săn đang thầm nghĩ: Dù cố tỏ ra hiền lành và xinh đẹp đến mấy, ma cà rồng vẫn là ma cà rồng, sự lạnh lùng tàn nhẫn đã ăn vào trong máu.
"Không cần khách sáo." Mỉm cười giả dối, anh thản nhiên đón nhận lời cảm ơn dưới hình thức câu hỏi đó: "Nếu anh chủ động giao món đồ thuộc sở hữu của huyết tộc ra thì tốt, tôi cũng sẽ không cần tiếp tục thất lễ như vậy nữa."
Dù diễn kịch có thật đến mấy, An Minh Hối vẫn phải thừa nhận rằng mình không phải vai ác đạt tiêu chuẩn, đối diện với một người vô tội mình đầy thương tích, anh không thể nào xuống tay độc ác được, chính vì vậy nên anh mới nhận phần việc vốn thuộc về Joel.
Tay cầm roi quất một cái, anh không chế sức lực vừa đủ, chắc chắn rằng roi này quất xuống sẽ không dễ chịu, nhưng ít nhất cũng đỡ hơn Joel tự mình động thủ.
Dù sao bị thương đến mức độ này rồi, kể cả chỉ là một cái chạm nhẹ cũng đau đớn vô cùng chứ đừng nói là dùng roi da.
Ý chí và sự nhẫn nại của Effit mạnh mẽ đến mức nào An Minh Hối và Joel đều biết rõ, một người giả vờ quất roi, một người thì ôm tâm trạng xem kịch vui, không ai trong số họ trông chờ có thể cạy miệng Effit một tiếng kêu đau.
Thực tế đúng là như vậy, ngoại trừ tiếng vang khi roi da chạm vào thịt ra thì không còn âm thanh nào khác, người đàn ông đó vẫn im lặng treo mình trên tường.
"Ý chí kiên cường thế này, thực sự khiến tôi không kìm được muốn tán thưởng anh đấy." An Minh Hối lảm nhảm mấy câu để câu giờ, sau đó lại vung roi lên lần nữa, "Không ngờ loại người dơ bẩn hèn hạ như súc vật cũng có thể ngoan cường đến vậy."
Điều khiến anh bất ngờ là, lần này khi roi da chạm vào thịt, Effit bỗng bật ra một tiếng rên khe khẽ.
Âm thanh đó không giống tiếng kêu đau mà hơi ngân lên, gần như khiến người ta lập tức liên tưởng đến âm thanh mờ ám chỉ phát ra trong hoàn cảnh riêng tư nào đó.
An Minh Hối vẫn cầm roi, không biết có nên đánh tiếp hay không: "..."
Joel vô thức giơ tay lên ngoáy lỗ tai: "..."
Phòng tra tấn bỗng lặng im như tờ, ánh sáng dìu dịu của ngọn đèn dầu phản chiếu cái bóng của An Minh Hối trên vách tường.
Cuối cùng vẫn là Joel do dự lên tiếng đánh tan bầu không khí im lặng: "Hình như không giống thủ pháp của tôi lắm, có vẻ khá là... hữu dụng, cậu... có đánh tiếp không?"
An Minh Hối: "...Tạm thời cậu đừng nói chuyện với tôi được không?"
Chẳng hiếu sao lại cảm thấy mình mới là người đang bị làm nhục, là ảo giác của anh sao?
Tác giả có lời muốn nói:
Nhật kí công tác của ngài thợ săn
Hôm nay gặp một ma cà rồng có khuôn mặt phương Đông.
Đó là người tôi cảm thấy khó hiểu nhất trong số các ma cà rồng từng gặp.
Lúc thì ân cần chu đáo hơn cả những quý tộc tao nhã nhất.
Lúc lại giống như loài ma quỷ đích thực.
Đúng là một ma cà rồng thú vị.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.