Tác giả: Xuyên Ngoa Tử Đích Miêu
Editor: Nguyệt Ảnh
Nguyễn Đường dùng móng vuốt nhỏ che lại mặt mình, không trả lời.
Tư Cửu Lê nhẹ nhàng nhéo nhéo lỗ tai mềm oặt của Nguyễn Đường, cũng không trêu đùa thỏ con của mình nữa, hắn lại ôm thỏ con vào trong ngực một lần nữa, thanh âm trầm thấp, "Ngoan ngoãn chờ."
Nhận thấy được ngữ khí của mình có phần cứng nhắc, Tư Cửu Lê lại theo bản năng nhẹ giọng lại, "Nghe lời biết chưa?"
Nghe người ta nói loại động vật như thỏ này rất mảnh mai cũng rất nhát gan, nuôi không cẩn thận sẽ dễ chết, cần kiên nhẫn tỉ mỉ chăm sóc.
Nguyễn Đường vội vàng bắt lấy một đoạn áo của Tư Cửu Lê gật đầu, móng vuốt nhỏ của cậu nắm thật chặt, như là sợ Tư Cửu Lê ném cậu xuống.
Thiếu niên mắng Tư Cửu Lê kia thấy hắn không phản ứng lại thì tự thấy không thú vị, căm giận quay đầu, "Trước khi trời tối cần ra khỏi ngọn núi này, mau chóng trở về tông môn."
Những thiếu niên thiếu nữ còn lại đều đáp ứng, nhưng có hai người trong đó lại đặt ánh mắt lên người Nguyễn Đường.
"Ta thấy con thỏ kia động tác linh hoạt, tựa hồ nghe hiểu tiếng người, còn rất nhân tính hóa, chẳng lẽ đã khai linh trí, hoặc là đã tu luyện thành yêu?"
"Có thể lắm, nếu bắt được mang xuống núi bán có khi cũng được một khoản tiền lớn."
Người còn lại do dự, "Nhưng đó là linh thú của Tư Cửu Lê, nếu hắn trở về sẽ bẩm báo với tông chủ nơi đó"
"Phi, không phải còn chưa lập khế ước sao, hắn còn là một ma vật, máu cũng là dơ bẩn, đoạt linh thú của hắn thì làm sao, đó là do hắn xứng đáng, hơn nữa ngươi cảm thấy hắn xứng có được linh thú sao?"
(Edit: oh sh*t chết ko hết tội)
Hai tên đệ tử này đều chưa bắt được linh thú, lúc này ghen ghét Tư Cửu Lê đến đỏ mắt, càng muốn đem bán thỏ con của Tư Cửu Lê, không chừng còn có tiền có thể đi dạo chợ đen một vòng, mua về hai con linh thú báo cáo kết quả.
Nguyễn Đường rất mẫn cảm với ánh mắt ác ý, cậu nháy mắt bắt giữ được tầm mắt ghê tởm thèm nhỏ dãi của hai người kia.
[ ký chủ, bọn họ muốn bắt cậu đi bán lấy tiền. ]
Hệ thống tận chức tận trách báo cáo, [ có muốn giáo huấn bọn họ một trận? ]
Nguyễn Đường nghĩ nghĩ, đồng ý.
Đến giữa trưa, đám người đã mệt lả hạ trại nghỉ ngơi, túi trữ vật của bọn họ đều mang đồ ăn, lúc này vừa lúc nghỉ ngơi bổ sung năng lượng một chút.
Tư Cửu Lê nhíu mày, chọn một chỗ hơi sạch sẽ ngồi xuống, hắn tại Thiên Tê Tông không được yêu thích, Lâm Hư Tiên Tôn lại luôn bế quan, cho nên ngay cả một cái túi trữ vật hắn cũng không có.
Cho nên hắn tự nhiên không có đồ ăn.
Nguyễn Đường ngoan ngoãn ghé vào lòng ngực Tư Cửu Lê nằm trong chốc lát, sau đó vùng vẫy thoát ra, nhảy nhót chạy đến một bên, làm bộ làm tịch chuẩn bị ăn cỏ.
Tư Cửu Lê cũng không có quản, hắn dựa vào thân cây khép hờ mí mắt, nhìn như đang nhắm mắt dưỡng thần, kỳ thật lại đang áp chế ma khí cùng huyết khí trong cơ thể mình.
Linh hồn của hắn trở về từ mấy trăm năm sau, lúc ấy hắn là ác quỷ bò ra từ trong địa ngục, lây dính phải huyết khí cùng ma khí, sau khi tiến vào thân thể hiện tại thì có chút không thích hợp, thậm chí còn mang theo một ít di chứng.
Tư Cửu Lê còn nhớ rõ năm đó mình cứng rắn phá huỷ thế giới này, hiện giờ nếu để Thiên Đạo phát hiện, phỏng chừng Thiên Đạo sẽ không bỏ qua cho hắn.
Cho nên, hắn chỉ đành phải đè lại sát ý cùng bực bội của mình, chuyên tâm thu liễm hơi thở.
Nguyễn Đường ở một bên làm bộ làm tịch ăn cỏ, không bao lâu sau, cậu nhảy nhót tiến sâu vào trong rừng rậm, hai tên đệ tử kia nhìn nhau một cái, sau đó trộm đi theo sau Nguyễn Đường.
Hệ thống cho Nguyễn Đường một cái lộ tuyến, Nguyễn Đường theo chỉ dẫn của hệ thống chạy vào chỗ sâu trong rừng rậm, trong rừng rậm không biết có thứ gì, càng vào sâu bên trong sương mù càng dày, cơ hồ đã không nhìn rõ đường.
Hai đệ tử kia một bên mắng một bên cầm lá bùa ra tính chiếu sáng đường đi, nhưng mà lá bùa kia căn bản không có tác dụng, bọn họ bị nhốt ở nơi này, đi loạn khắp nơi nhưng làm sao cũng không thoát ra được.
Không bao lâu sau, hai người oán trách lẫn nhau, thậm chí còn động thủ xô xô đẩy đẩy, đột nhiên một người trong đó trượt chân, ngã thẳng xuống phía sau.
Trong màn sương mù sau lưng thế mà là một đoạn đường dốc, nếu ngã xuống không què cũng cụt.
Tên đệ tử kia phản ứng lại túm được đồng bạn của mình, hai người cùng nhau ngã xuống đoạn đường dốc kia, hệ thống nghe được một tiếng "Răng rắc", phỏng chừng xương cốt của ai đó đã bị nứt ra.
[ ký chủ yên tâm, sẽ không chết người, chỉ là cho bọn hắn một giáo huấn nho nhỏ mà thôi, xem bọn hắn về sau còn dám có ý đồ xấu nữa hay không. ]
Nguyễn Đường gật đầu, xuyên qua lùm cây chuẩn bị rời đi, nhưng bò được một nửa thì bị kẹt lại rồi.
Nửa cái mông béo ú mập mạp cùng quả cầu đuôi lông xù xù bị mắc kẹt ở bên ngoài, Nguyễn Đường vung vẩy móng vuốt nhỏ, lại không làm sao thoát ra được.
Hệ thống nghẹn lại tiếng cười, muốn lưu lại một chút thể diện cho ký chủ nhà mình.
"Không, không phải do tôi quá béo, "Nguyễn Đường lắp bắp giải thích, cậu dùng móng vuốt nhỏ vỗ vỗ mặt đất, cực kỳ xấu hổ và giận dữ, "Là do con thỏ quá béo."
Cậu vốn dĩ muốn nói là do thân thể này béo, nhưng mà nói nhanh quá lại biến thành "Con thỏ quá béo".
Hệ thống buồn cười, nghiêm trang gật đầu, [ không sai, là do con thỏ quá béo, cho nên mới bị mắc kẹt. ]
Nguyễn Đường cho dù ngốc cũng nghe ra hệ thống đang cười nhạo cậu, mẩu chân ngắn nhỏ của cậu nỗ lực đẩy đẩy, đột nhiên rút được thân thể của mình ra ngoài rồi.
Ai ngờ lực đạo quá lớn, thế mà vọt luôn vào trong một bụi cây khác.
Hệ thống vừa mới chuẩn bị an ủi ký chủ nhà mình, lại nghe được Nguyễn Đường gọi mình một tiếng, "Hệ thống, nơi này có trái cây, có thể ăn không?"
Lùm cây trước mặt Nguyễn Đường có không ít trái cây lớn cỡ quả táo, màu xanh oánh nhuận, ngửi thì thấy còn có mùi ngọt ngào, hơn nữa Nguyễn Đường luôn cảm giác loại quả này hình như đang hấp dẫn cậu.
Dựa theo cách nói của thế giới này, đại khái là linh khí.
[ ký chủ, đây là Thanh Ngọc Quả, linh khí rất sung túc, ăn vào không những có thể chắc bụng, còn có thể ôn dưỡng thân thể, tiêu trừ mầm bệnh cũ, đối với người tu tiên mà nói xem như linh quả. ]. Googl𝓮 nga𝘆 t𝒓ang [ 𝑻Ru M𝑻R𝑼𝗬𝓮N.𝚟n ]
Hơn nữa chỉ một quả nhỏ như này nếu đặt trên bàn đấu giá sợ là sẽ có giá xa xỉ, người thường căn bản không mua nổi.
Hệ thống lại cảm thán một tiếng, bàn tay vàng của công ty dùng thật tốt, loại đồ vật tốt như này chỉ cần đâm vào gốc cây là có thể đụng tới.
Ánh mắt Nguyễn Đường sáng lên, vung móng vuốt nhỏ lên hái tất cả những trái cây màu xanh oánh nhuận đó xuống, ném vào trong không gian hệ thống.
Nghĩ nghĩ, cậu lại mua một túi tiền từ chỗ hệ thống, thả một vài quả vào, sau đó miệng ngậm túi tiền nhảy hướng tới chỗ Tư Cửu Lê.
Sau khi Tư Cửu Lê thu liễm hơi thở xong thì mở to mắt, lại phát hiện con thỏ của mình đã không thấy bóng dáng.
Sắc mặt của hắn trầm xuống, ánh mắt lạnh băng xẹt qua từng tên đệ tử, Tư Cửu Lê đứng lên vừa định nói cái gì, lại phát hiện lùm cây rung động, một con thỏ con ngậm túi chạy ra.
Tư Cửu Lê cong lưng, thấy thỏ con da lông hơi hỗn độn, đỉnh đầu còn có vài chiếc lá thì lông mày nhăn lại, hắn nhìn Nguyễn Đường, có chút không vui, "Đi đâu?"
Nguyễn Đường ngậm túi đặt vào trong tay Tư Cửu Lê, lông mao mềm mại cọ cọ ống quần Tư Cửu Lê, ánh mắt tỏa sáng lấp lánh, thoạt nhìn vừa ngoan ngoãn lại vừa đáng yêu, cậu kêu một tiếng vừa mềm vừa ngọt, "Ki."
Đều cho ngươi ăn.