Vai Ác Hắn Chỉ Muốn Học Tập

Chương 8: Đại ca, hôm nay chúng ta chặn ai?




Edit + Beta: Tiểu Sư Muội.
Chờ đến khi Quý Xán biết được tin này, hình ảnh trên topic cũng đã không còn.
Chu Duệ Sâm lại rất cao hứng, gây chuyện rắc rối, đối nghịch với giáo viên cùng bạn học, đây mới đúng là phẩm chất của giáo bá!
Mà hắn lại chính là cánh tay đắc lực của giáo bá.
Vì thế hôm nay sau khi tan học, Chu Duệ Sâm mang vẻ mặt kích động mà lao đến bàn Quý Xán canh giữ: "Đại ca, hôm nay chúng ta chặn ai?"
Quý Xán nghĩ nghĩ, nói: "Thầy dạy toán đi."
Chu Duệ Sâm: Mẹ nó, đại ca thật trâu bò, đến giáo viên cũng dám chặn!
Thật sự muốn chặn giáo viên dạy toán? Lý Nặc có chút tò mò, hắn cảm thấy với lòng ham mê học tập hiện tại của Xán ca sẽ không làm việc này.
Nhưng hắn cũng không nói thêm cái gì, chỉ là trầm mặc đeo cặp sách lên đi theo.
Mặc kệ Xán ca muốn làm cái gì, hắn chỉ cần vẫn luôn theo phía sau người nọ là đủ rồi.
Quý Xán thu thập cặp sách, đem bài thi toán học nhét vào, cùng bọn họ rời khỏi lớp học.
Thứ sáu không có tiết tự học buổi tối, hiện tại lại đang vào thời điểm tan học, cổng trường như cả biển người đang tấp nập chen chúc.
Chu Duệ Sâm dựng thẳng bả vai, ưỡn ngực lên, với kinh nghiệm phong phú của mình mà đem giáo viên dạy toán chặn lại ở cổng trường.
Sau đó phát hiện hắn so Vương Anh Hạo còn thấp hơn nửa cái đầu, trên người hắn là thịt mỡ, mà trên người đối phương lại toàn là cơ bắp.
"......"
Chu Duệ Sâm yên lặng buông cánh tay xuống, ngẩng cao cằm, nếu bên cạnh không có nhiều người đang vây lại nhìn, hắn có khi đã trốn luôn rồi.
"Chu Duệ Sâm?" Vương Anh Hạo dường như đang vội, đột nhiên bị người chặn lại, khuôn mặt căng chặt nhìn qua có chút hung dữ.
"Có chuyện gì?"
Chu Duệ Sâm lắp bắp, ra vẻ trấn định: "Em, đại ca của em tìm thầy!"
Vương Anh Hạo nhíu mày: "Đại ca của em là ai?"
Chu Duệ Sâm: "......"
Ô ô ô thực xin lỗi, đại ca em muốn bán đứng anh!
"Thầy à", Quý Xán kịp thời đi tới, "Là em tìm thầy."
Chu Duệ Sâm như được đại xá, lập tức trốn đến phía sau Lý Nặc.
"Cũng không biết đại ca muốn làm cái gì?" Chu Duệ Sâm có chút lo lắng, "Vạn nhất thật sự xảy ra xung đột, mày nói xem ba người chúng ta có thể đánh thắng được chủ nhiệm lớp không?"
Lý Nặc thờ ơ: "Mặc kệ có thể đánh thắng hay không, tao vẫn sẽ luôn ở bên cạnh Xán ca."
Chu Duệ Sâm lại không có tinh thần không sợ chết như Lý Nặc.
Nghe nói năm đó lão Vương cũng là một giáo bá, một mình đối đầu với rất nhiều đầu gấu xung quanh, nổi tiếng khắp trường, so với bọn hắn bây giờ thì còn lợi hại hơn nhiều.
Ai cũng chưa từng nghĩ đến người đã từng là giáo bá bây giờ lại mặc tây trang, lắc mình một cái trở thành giáo viên, rồi bắt đầu đi dạy dỗ giáo bá bọn họ hiện tại.
Nhìn một thân cơ bắp trước mắt của chủ nhiệm lớp, Chu Duệ Sâm khẩn trương đến nỗi cơ bắp toàn thân đều căng thẳng.
Hắn duỗi tay kéo Quý Xán: "Xán ca, em đột nhiên nhớ ra hình như còn có việc, chi bằng chúng ta đi trước?"
"Tới cũng tới rồi, trong năm phút anh có thể giải quyết". Quý Xán kéo khóa mở cặp sách, một bàn tay đặt ở bên trong tìm tới tìm đi, "Nếu hai đứa bận thì có thể đi trước."
"Mọi người đều là huynh đệ, em làm sao có thể bỏ anh đi trước được". Trên mặt Chu Duệ Sâm tỏ ra biểu tình băn khoăn nhưng vẫn trấn định đứng bên cạnh Quý Xán.
Lý Nặc bất động thanh sắc đi lên phía trước một bước, cơ bắp bên dưới đồng phục đang căng cứng vào tư thế sẵn sàng, chỉ cần Quý Xán ra lệnh một tiếng, hắn sẽ lập tức lao lên.
Bọn họ đều nghĩ trong cặp sách của Quý Xán có giấu vũ khí.
Là dao hay vẫn là gạch?
Hay là bình xịt phòng sắc lang?
Sau đó bọn họ liền nhìn đến Quý Xán từ cặp sách rút ra một tờ bài thi toán, sau đó nói với Vương Anh Hạo: "Thầy biết không? Bài số đạo hàm cuối cùng có năm cách giải."
Chu Duệ Sâm:???
Lý Nặc:???
Vương Anh Hạo cũng có chút cạn lời: "Em lớn như vậy mà lại cho người chặn thầy ở cổng trường chỉ vỉ chuyện này?"
"Em định tan học sẽ cùng thầy thảo luận, nhưng thầy đi nhanh quá đuổi theo không kịp." Quý Xán săn sóc mở bài thi ra, giải thích: "Cách thứ nhất, đối với học sinh trung học có thể nói là cách dễ nhất, ngay cản Chu Duệ Sâm với Lý Nặc nghe cũng có thể hiểu."
Vương Anh Hạo: "...... Vậy cách kia đúng thật là rất đơn giản."
Chu Duệ Sâm, Lý Nặc: "......"
Có cảm giác mình bị coi thường.
Quý Xán lại nói: "Cách thứ hai chủ yếu sử dụng kiến thức ứng dụng hàm số siêu kỉ hà, khả năng vượt qua trình độ kiến thức của phần lớn học sinh, nhưng em tin tưởng thầy nhất định......"
"Có thể", Vương Anh Hạo đánh gãy Quý Xán đang lải nhải, "Đề quả thật có nhiều cách giải khác nhau, nhưng thầy chỉ liệt kê cách đơn giản nhất, các cách còn lại em có thể thảo luận cùng với những bạn học khác."
Quý Xán nhận ra đối phương cự tuyệt, nhăn lại mi: "Thầy không muốn nghe sao?"
"Không phải không muốn nghe", Vương Anh Hạo thở dài, có chút đau đầu: "Chỉ là thầy hiện tại có chuyện quan trọng cần phải rời đi."
"Rất nghiêm trọng?"
"Ừ, rất nghiêm trọng, thầy được yêu cầu phải đến kịp thời."
Quý Xán trầm mặc trong chốc lát, cuối cùng vẫn là buông tha thầy dạy toán.
Buông tha trên ý nghĩa nào đó.
Chu Duệ Sâm nhẹ nhàng thở ra, vừa quay người liền đăng ngay một topic lên diễn đàn.
Đăng topic xong, Quý Xán còn cảm thán một câu: "Đáng tiếc lần này lại để Vương Anh Hạo chạy mất, lần sau nhất định sẽ chặn người ở văn phòng."
Các bạn học sôi nổi tỏ vẻ sợ ngây người.
Chiến trường của giáo bá đã mở rộng đến tận văn phòng trường học rồi sao?
Đây là nhân tài trâu bò đến mức nào mới dám làm như thế ở văn phòng chứ?
Quý Xán quả thật có hơi tiếc nuối, vì thế lại vào trong nhóm chat của lớp hỏi: "Các cậu biết không? Bài toán cuối cùng có 5 cách giải."
Trong nhóm một mảnh yên tĩnh, không ai phản ứng lại với cậu.
Chỉ một lát sau, Chu Duệ Sâm cùng Lý Nặc gia nhập đối thoại, nhưng cũng chỉ là thổi phồng cậu không cảm xúc, thậm chí không ai hỏi cậu là năm cách giải nào.
Quý Xán có chút mê man, thế giới này làm sao vậy? Vì sao học sinh lại không yêu thích việc học?
Yêu đương có gì tốt mà nói? Chơi game có gì tốt mà nói? Làm đề toán học không phải tốt hơn sao?!
Lòng người thật khó hiểu.
Tâm tình Quý Xán không tốt, về đến nhà lại làm tiếp hai bộ đề.
Thẳng đến đêm khuya, Cố Giang Hành ở trong nhóm chat của lớp nhắn một tin: "Tôi biết cách giải thứ sáu."
Quý Xán: "!!"
Sau đó, bọn họ cách không luận chiến một suốt đêm.
Đối chọi gay gắt, đấu khẩu, từ học thuật cãi cọ thoái hóa đến việc thăm hỏi thân thể, thậm chí còn chúc đối phương sẽ nhanh bị rụng tóc hói đầu.
Quả thật phi thường ác độc.
Cuối cùng Quý Xán tìm ra cách giải thứ bảy, hai người miễn cưỡng đánh ngang tay, lúc này mới không còn lưu luyến gì mà đi ngủ.
Vừa mới nằm được một lúc, Quý Xán lại bị một trận gõ cửa làm bừng tỉnh.
"Nắng đốt đến mông rồi còn ngủ? Đã 10 giờ rồi, còn không chịu dậy đọc sách!"
"Em trai con 6 giờ sáng đã dậy học từ đơn kìa, nếu con có một nửa nỗ lực như nó thì thành tích của con cũng không bết bát như vậy."
Không thấy đáp lại, gõ cửa liền biến thành đập cửa, phát hiện cửa bị khóa bên trong, Quý Hoa Mậu thật sự nổi giận.
"Con còn dám khóa cửa, ngày mai mà còn khóa cửa cha cho người phá khóa!"
Bên trong phòng, dưới chăn lông màu trắng xõa tung lộ ra một cái đầu lông xù, sau đó là một cánh tay thon dài trắng nõn vươn ra.
Quý Xán với lấy đồng hồ báo thức, nhìn thấy hiện tại còn chưa đến 8 giờ rưỡi sáng.
Cậu mặt không biểu tình đem đồng hồ báo thức ném ra cửa, người bên ngoài đang hùng hùng hổ sợ tới mức cứ thế rời đi, thế giới cuối cùng cũng yên tĩnh trở lại.
Bị một trận ầm ĩ như vậy, Quý Xán cũng chẳng còn tâm tư mà ngủ tiếp.
Cậu vò đầu một chút, rửa mặt sau đó xuống tầng tìm đồ ăn sáng.
Tầng một biệt thự, xuống bậc thềm là đến phòng khách, khi Quý Xán xuống tầng, Văn Nhã An đang ngồi ở bàn lớn làm việc.
Nghe được tiếng bước chân, Văn Nhã An ngẩng đầu cười nhu hòa: "Tiểu Xán dậy rồi à? Dì để bữa sáng cho con ở trong bếp, vào hâm nóng rồi ăn đi."
Quý Xán nói tiếng cảm ơn, rồi ngồi ở góc bàn yên tĩnh ăn cơm.
Tuy rằng là mẹ kế, nhưng ấn tượng của Quý Xán với người phụ nữ này cũng không kém.
Mặc kệ là diễn kịch hay là thật lòng, người phụ nữ này ít nhất đối với cậu bề ngoài vẫn rất chu đáo.
Trên thực tế, cha ruột, mẹ kế, người qua đường xa lạ đều giống nhau, ai đối tốt với cậu, cậu liền dùng thái độ tương đồng đáp lại đối phương.
Cậu không cần kế thừa gia sản của Quý gia, cũng không hy vọng tìm được tình thân ấm áp, cậu chỉ hy vọng được sinh hoạt bình thường rồi yên tâm học tập là tốt rồi.
Đáng tiếc điểm này Quý Hoa Mậu cũng không thỏa mãn cậu.
Quý Xán nhìn đến tiền tiết kiệm trong app ngân hàng, bắt đầu suy xét đến việc trọ ở trường, vẫn nên thuê phòng ở bên cạnh trường học.
Trong sinh hoạt, Quý Hoa Mậu lúc nào cũng bắt bẻ cậu, nhưng ở phương tiện tiền bạc thì rất thoải mái, thẻ tiết kiệm ngân hàng so với suy nghĩ của cậu thì còn hơn rất nhiều.
Yêu cầu vật chất của cậu không cao, số tiền này hoàn toàn đủ để cậu sống đến khi học xong trung học.
Khi Quý Xán ăn sáng xong, Đào Lãng đeo cặp sách đi từ trên tầng xuống.
"Mẹ, con đến lớp Olympic Toán."
Quý Hoa Mậu đi phía sau Đào Lãng, sắc mặt nhìn sang cậu cũng không được tốt lắm: "Cũng biết đường dậy?"
Quý Xán một chút cũng không nhịn được ngữ khí của ông, trực tiếp đáp trả: "Ông có thể đừng suốt ngày âm dương quái khí như thế được không?"
"Âm...... Âm dương quái khí?" Không nghĩ tới Quý Xán sẽ trực tiếp cãi lại, Quý Hoa Mậu sửng sốt một chút, giọng nói nháy mắt trở nên lớn hơn vài phần, "Sao con lại nói chuyện với cha kiểu đấy?!"
Văn Nhã An vội vàng ở một bên trấn an: "Tôi tin Quý Xán không có ý gì đâu, chỉ là nó không muốn nói mà thôi, không phải chúng ta cũng có lúc như vậy sao?"
Nghe Văn Nhã An nhắc tới quá khứ ngọt ngào, biểu tình trên mặt Quý Hoa Mậu cũng nhu hòa đi vài phần.
Quý Xán không muốn nhiều lời cùng ông, liền nói thẳng: "Tôi có chuyện muốn nói cùng hai người."
Quý Hoa Mậu miễn cưỡng bình tĩnh: "Để cha đưa em trai con đến lớp Olympic Toán trước đã, có chuyện gì đợi cha trở lại rồi nói."
Đào Lãng đeo cặp sách, bộ dáng ngoan ngoãn: "Để tài xế đưa con đến lớp là được, cha ở lại nghe chuyện của anh đi, biết đâu anh có chuyện gì quan trọng thì sao?"
"Không có việc gì, ngày đầu tiên con đến lớp, để cha đưa đi cho yên tâm." Quý Hoa Mậu có chút cảm thán, "Năm đó cha không có tiền nên không được học hành đầy đủ, vất vả lắm nhà chúng ta mới sinh ra được một học bá, con thông minh như vậy, cha nhất định sẽ bồi dưỡng cho con."
Đào Lãng vẫn có chút không yên tâm, ngẩng đầu lên, nhìn qua có chút đáng thương: "Nhưng mà anh trai......."
"Kệ nó, anh con thì có chuyện gì quan trọng chứ?" Quý Hoa Mậu mang theo một chút khinh thường, "Chắc lại xin tiền vặt mua đồ thôi."
"Đúng thật là không phải chuyện gì quan trọng." Quý Xán lười biếng nói, "Tôi muốn dọn ra ngoài, giờ thông báo trước cho ông một tiếng."
Quý Hoa Mậu: "......"
Quý Xán: "Được rồi, bây giờ ông có thể đưa nó đi học."
Hai giây sau, Quý Hoa Mậu vung tay đập một phát lên bàn cơm, cơn giận không nén được.
"Quý Xán! Con đây là muốn đối nghịch hả?!"
"Ông vẫn chưa đưa nó đi học sao? Bị muộn rồi." Quý Xán không nhìn Quý Hoa Mậu mà hướng về phía Đào Lãng nhếch môi cười một cái, "Đây là ngày đầu tiên đến lớp Olympic Toán rất quan trọng đó."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.