Tuyết Ưng Lĩnh Chủ

Chương 390: Minh ngộ




Dư Tĩnh Thu và Mặc Dương Du hàn huyên hồi lâu, sắc trời cũng dần dần tối, Mặc Dương Du vẫn rất vui vẻ rất hưng phấn giữ lấy Dư Tĩnh Thu cô con dâu này nói chuyện. Hôm nay nàng thật sự thật là vui, cuối cùng vẫn là Dư Tĩnh Thu chủ động tìm cớ rời khỏi, vội vàng đi tìm Đông Bá Tuyết Ưng.
Bởi vì dựa theo tính toán, từ Tân Hỏa cung xuất phát đến bây giờ đã bốn canh giờ.
“Tuyết Ưng sư huynh nhắm chừng sắp không chống đỡ được rồi.” Dư Tĩnh Thu hơi cảm ứng, liền phát hiện ở trong luyện võ trường của Tuyết Thạch thành bảo đang có khí tức của Đông Bá Tuyết Ưng, điều này làm nàng rất kinh ngạc, “Tuyết Ưng sư huynh còn đang luyện thương sao?”
Nàng vội chạy đi.
Soạt.
Bóng người chợt lóe tựa như ảo ảnh, đã đến cửa sân luyện võ trường.
Giờ phút này Đông Bá Tuyết Ưng xa xa hành động cũng không tính là nhanh, nhưng thương pháp uy lực hùng hồn, ầm ầm ầm ~~~ tất cả uy lực đều khống chế ở trong mười thước chung quanh, nhưng không gian trong mười thước đó xuất hiện từng cái khe hở, ngẫu nhiên trường thương hóa thành trăm ngàn ảo ảnh, thậm chí thương pháp còn dẫn lên lực hấp dẫn, làm không gian vặn vẹo... Tóm lại trong phạm vi mười thước đó quả thực là khu vực hủy diệt.
“Cũng bốn canh giờ rồi, Tuyết Ưng sư huynh thế mà còn có thể kiên trì luyện thương? Hắn không đau sao?” Dư Tĩnh Thu không thể tin được, “Ngày hôm qua, hắn là đau đến mức miễn cưỡng khống chế mà thôi.”
Dư Tĩnh Thu ở một bên nhìn, không quấy rầy.
Nửa canh giờ, một canh giờ...
Sắc trời dần dần tối tăm.
“Ca, ca.” Tiếng hô của Thanh Thạch hầu như truyền khắp hơn phân nửa Tuyết Thạch thành bảo, chỉ thấy Thanh Thạch rất nhanh đã đến luyện võ trường. Nhiều năm trôi qua như vậy, hắn rõ ràng trưởng thành hơn rất nhiều, nhưng bởi vì bước vào pháp sư cấp Xưng Hào, nên cũng vẫn tỏ ra trẻ tuổi như cũ, hơn nữa một đôi mắt cũng càng thêm mê người. Đông Bá Tuyết Ưng từng cảm thán, đệ đệ mình dựa vào cái mặt có thể kiếm cơm, quả thực không giả.
“Ca, ngày mai cũng kết hôn rồi, ca bây giờ còn luyện thương pháp, không bầu bạn thêm với Tĩnh Thu tỷ, a. Nên xưng tẩu tử.” Thanh Thạch cười tủm tỉm đi vào.
“Trước đừng quấy nhiễu ca của đệ.” Dư Tĩnh Thu nói.
“Vâng.” Thanh Thạch đáp.
Dư Tĩnh Thu tiếp tục nhìn, nàng rất kinh ngạc, phi thường kinh ngạc, hôm qua mới chống đỡ bốn canh giờ đã nhất định phải về phòng. Hôm nay thế mà chống đỡ đến bây giờ còn đang luyện thương?
...
Đau đớn quả thực rất mãnh liệt, thậm chí khiến hắn cũng rất khó hoàn thiện đi tự hỏi tỉ mỉ.
Nhưng giờ phút này hắn cũng không cần tự hỏi!
Thuần túy dọc theo bản năng trong lòng đi thi triển thương pháp.
“Nhanh, nhanh, nhanh, nhanh nữa cũng ngại chậm. Nhanh hơn mới tốt!” Trường thương của Đông Bá Tuyết Ưng hóa thành trăm ngàn luồng, điên cuồng đâm ở phía trước, mỗi một đòn đều mang theo cực điểm xuyên thấu! Nhưng giờ phút này ‘Cực điểm xuyên thấu’ đã rõ ràng bắt đầu hấp thu một ít ảo diệu của địa hỏa thủy phong, tất cả mục đích chỉ có một —— chính là vì một chiêu nữa nhanh hơn nữa!
“Rầm rầm rầm!”
“Uy lực quá yếu, quá yếu, mạnh hơn mãnh liệt hơn!” Đông Bá Tuyết Ưng khẽ chuyển thương pháp, hai tay đồng thời giận đâm, cố gắng đem uy lực phát huy đến mức tận cùng, trong lúc nhất thời thương pháp khi vận chuyển ở cùng lúc lợi dụng ‘Tinh Thần Chân Ý’, đồng thời cũng xen lẫn Cực Điểm Xuyên Thấu Chân Ý...
Trường thương quét ngang, giống như đem thiên địa một phân thành hai.
Trường thương tung bay, càng như rồng rắn chạy chồm.
Hoàn toàn đắm chìm trong thương pháp, ngay cả ảnh hưởng của đau đớn tựa như cũng giảm rất nhiều, nhưng theo thời gian chuyển dời, đau đớn càng lúc càng dữ, Đông Bá Tuyết Ưng vẫn không thể không bị ép dừng lại.
“Hô, hô, hô.” Trán Đông Bá Tuyết Ưng đầy mồ hôi, hắn nhìn thấy Thanh Thạch ở cửa, vừa thấy đệ đệ. Đông Bá Tuyết Ưng liền kìm lòng không được lộ ra nụ cười, “Thanh Thạch đã trở lại.”
“Ca.” Thanh Thạch lập tức chạy tới, “Ca còn rất có hứng thú nha, ngày mai kết hôn, hiện tại luyện thương tới trời tối. Vừa rồi đã có người tới gọi, đi ăn cơm chiều. Cùng nhau ăn nhé.”
“Đêm nay thì thôi.” Đông Bá Tuyết Ưng cười nói, “Ta cùng Tĩnh Thu còn có một số việc muốn nói.”
“Ồ, vậy không quấy rầy hai người nữa.” Thanh Thạch cười hắc hắc.
Đông Bá Tuyết Ưng gật đầu, liền đi hướng Tĩnh Thu, nắm tay Tĩnh Thu, lập tức rời khỏi.
Rất nhanh hai người liền tiến vào trong phòng.
Cửa phòng khép lại.
Sắc mặt Đông Bá Tuyết Ưng lập tức kịch liệt tái nhợt đi, mồ hôi bắt đầu thẩm thấu lượng lớn. Hắn nhếch miệng cười: “Thiếu chút nữa, thiếu chút nữa đã bại lộ trước mặt Thanh Thạch.”
“Hôm nay Tuyết Ưng sư huynh đến bây giờ cũng năm canh giờ rưỡi rồi.” Dư Tĩnh Thu kinh ngạc nói, “So với hôm qua tốt hơn nhiều lắm.”
“Bởi vì luyện thương pháp.” Đông Bá Tuyết Ưng nói.
“Luyện thương pháp?” Dư Tĩnh Thu kinh ngạc.
“Luyện thương pháp, khác với tìm hiểu thiên địa tự nhiên, với pháp sư các nàng tìm hiểu pháp thuật.” Đông Bá Tuyết Ưng nói, “Tìm hiểu thiên địa tự nhiên cảm ngộ chân ý, đủ loại ảo diệu cần thôi diễn, đem một số sai lầm phủ quyết, có một số còn cần đi thử nghiệm, sau đó không ngừng hoàn thiện chân ý. Chân ý nhất trọng cảnh, nhị trọng cảnh, tam trọng cảnh thậm chí ngưng tụ bản tôn thần tâm! Pháp sư bọn muội tìm hiểu mô hình pháp thuật càng thêm phức tạp, cần hao phí rất nhiều tinh lực đi nghiên cứu.”
“Ừm.” Dư Tĩnh Thu gật đầu.
Thiên địa tự nhiên vốn phức tạp, cũng chỉ cường giả Siêu Phàm linh hồn cường đại, phàm nhân rất khó tìm hiểu, có thể miễn cưỡng nhập môn đạt tới Vạn Vật cảnh coi như rất khá rồi.
“Luyện thương pháp, chỉ cần theo đuổi thương pháp càng thêm hoàn mỹ, ta không cần tiêu phí bao nhiêu tâm lực đi thôi diễn chân ý, ta chỉ cần khiến thương pháp tốt hơn.” Đông Bá Tuyết Ưng nói, “Về phần chân ý, chỉ là theo đuổi thương pháp kèm theo mà thôi.”
“Tuyết Ưng sư huynh ý của huynh là?” Dư Tĩnh Thu có chút khó hiểu, “Không tu chân ý, tu thương pháp?”
“Thương pháp tăng lên, vốn là cảnh giới tăng lên. Không mâu thuẫn với chân ý tăng lên.” Đông Bá Tuyết Ưng nói.
Trên thực tế, hôm nay luyện thương chấn động đối với Đông Bá Tuyết Ưng phi thường lớn.
Quá khứ hắn chưa từng chịu đau đớn tra tấn, cho nên một mực chưa có cảm giác. Nhưng lần này ở dưới đau đớn tra tấn, hắn căn bản không thể tiêu phí bao nhiêu tâm lực đi cân nhắc chân ý, cân nhắc cái khác. Nhưng dẫn tới... Đông Bá Tuyết Ưng ngược lại càng thêm thuần túy, càng thêm không chịu quấy nhiễu theo đuổi thương pháp!
Quá khứ cũng theo đuổi thương pháp, nhưng khi luyện thương, mỗi một lần tăng lên hắn đều sẽ tự hỏi, như vậy đúng hay không? Hắn có thể trong nháy mắt cân nhắc vô số vấn đề, nhanh chóng hoàn thiện thương pháp, chọn cho mình một ‘con đường tốt hơn’. Nhưng trên thực tế con đường này thật sự được không?
Mà lần này!
Hắn không có năng lực ở trong nháy mắt đi tự hỏi quá nhiều, đi cân nhắc chân ý.
Hắn chỉ có thể dựa vào bản năng.
“Ta thế mà đem Tinh Thần Chân Ý và Cực Điểm Xuyên Thấu Chân Ý, bộ phận ảo diệu của hai loại chân ý này dùng cùng một chỗ?” Đông Bá Tuyết Ưng rất chấn động, “Quá khứ, ta là tuyệt đối không có khả năng khiến hai loại chân ý này hỗn hợp, như vậy quả thực là làm bậy. Nhưng ta lần này thế mà làm được, hơn nữa tựa như uy lực thương pháp còn tăng lên một tia?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.