Tuyệt Sắc Thái Giám - Yêu Hậu Đùa Lãnh Hoàng

Chương 132: Một đời một thế yêu nàng say đắm!




"Cẩm Sơ!"
Cửa phòng ăn, đột ngột vang lên tiếng gọi, Cẩn nhi Huệ nhi nghe tiếng vội quay đầu nhìn lại, lại nhìn thấy Sở Vân Hách quần áo xốc xếch chỉ mặc đồ trong màu trắng!
"Bái kiến chủ tử!" Cẩn nhi Huệ nhi lần thần sau đó, vội khẽ cúi người thối lui ra ngoài cửa.
Đoàn Cẩm Sơ cứng ngắc thân thể, nhất thời trong đầu trống không, nàng còn chưa nghĩ ra làm sao đối mặt hắn...... Tiếng bước chân tiến tới gần, nàng chưa kịp phản ứng, đã bị một đôi tay ôm vào trong ngực, hắn nghiêng người, cằm áp vào đỉnh đầu nàng, giọng mơ hồ hoang mang, loạn nói: "Cẩm Sơ, nàng đừng đi, chớ đi...... May rằng vẫn còn đây, may rằng...... Ta cho là, cho là nàng mất tích, càng sợ nàng sẽ rời xa ta, Cẩm Sơ......"
"Vân Hách......" Đoàn Cẩm Sơ hít sâu một hơi, cố gắng nở nụ cười, từ trong cổ họng nặn ra thanh âm, "Ta ở đây, ta chỉ là đến đây ăn cơm, chàng, chàng đói không? Có muốn ăn thêm không?"
Sở Vân Hách không hiểu, mở miệng, "Cẩm Sơ......"
"Món ăn ngon lắm, để ta kêu nha hoàn chuẩn bị thiện thêm cho chàng." Đoàn Cẩm Sơ nói thật nhanh ngắt ngang, muốn tránh né hắn, động tác cứng ngắc, từ trong lòng hắn... đứng lên, nhìn cũng không dám nhìn một cái, vội vàng đi ra ngoài.
"Cẩm Sơ!"
Sở Vân Hách hoảng hốt, hoang mang từ phía sau lưng ôm lấy nàng, vội la lên: "Ta không đói bụng, nàng đừng đi!"
Thân thể lần nữa cứng đờ, Đoàn Cẩm Sơ ảm đạm hạ mặt, trầm mặc hồi lâu, nàng đẩy tay của hắn, thế nhưng hắn lại ôm nàng chặt hơn, nàng dùng sức đẩy, hắn lại càng ôm chặt hơn, khiến nàng nín thở, nghẹn hồng mặt giận dữ, "Buông ra! Chàng muốn mưu sát ta à!"
Sở Vân Hách cả kinh, vội thả tay, thân thể chuyển một cái, đứng trước mặt nắm vai Đoàn Cẩm Sơ, luống cuống bất an nhìn nàng, dịu dàng nói: "Cẩm Sơ, nàng đáp ứng ta, đừng rời xa ta, có được không?"
"Không, ngày mai ta muốn hồi cung." Đoàn Cẩm Sơ nhìn lên Sở Vân Hách, lắc đầu cười khẽ, nụ cười kia không chút nào vui vẻ.
"Không được! Ta không đáp ứng, ta không cho phép!" Sở Vân Hách lập tức phản đối, giọng nói càng thêm hốt hoảng gấp gáp, "Cẩm Sơ, nàng không thể đối với ta như vậy, ta thực xin lỗi nàng, nhưng nói cho cùng, là do nàng dối gạt ta, nàng tận mắt thấy ta rối rắm thế nào, thống hận nàng là thái giám thế nào, nhưng là nàng một câu cũng không nói, nàng biết nàng có bao nhiêu tàn nhẫn không? Huống chi nam nhân Tam Thê Tứ Thiếp vốn là bình thường, cùng phòng tự nhiên sẽ có con cháu, những thứ này đều là chuyện bình thường, trước khi nàng nói với ta chuyện một chồng một vợ, ta chưa bao giờ nghĩ tới điều này, nhưng khi nàng nói ra, ta lập tức đáp ứng nàng, ta cũng làm được như vậy, có nàng, ta cũng không có ý định nhìn đến nữ nhân khác, chẳng qua là, sự kiện kia là ngoài ý muốn, là bị bức phá trước khi phát hiện thân phận nàng. Thời gian không cách nào đảo lưu, ta cũng vậy không có biện pháp khiến sự kiện kia không tồn tại, Lưu Ly cùng Ngọc Ngân đã mang thai, đó chính là trách nhiệm của ta, ta phải chăm sóc các nàng cung dưỡng trong phủ để các nàng sinh hạ hài tử, còn lại toàn bộ cơ thiếp ta sẽ phân phát hết ra ngoài, nhưng nàng phải cho ta thời gian, ta muốn an bài thỏa đáng mới được. Cẩm Sơ, ta có thể thề với nàng, ngày sau ngoại trừ nàng ta tuyệt không gặp mặt bất kỳ một nữ nhân nào, cầu xin nàng phải tin tưởng ta!"
Bầu trời đêm tĩnh mịt, tinh huy điểm sáng, gió nhẹ phất động, trong viện huân y thảo điền tản ra hương thơm thanh mát, từ ngoài cửa phảng phất hít vào mũi, mát mẻ dịu lòng.
Đoàn Cẩm Sơ hưởng thụ, cằm khẽ nâng, chậm rãi nhắm lại mắt, dừng lại hồi lâu, môi đỏ mọng khẽ mở, lại mở mắt ra, nhẹ nhàng cười một tiếng, "Vân Hách, nghe nói đình bên kia có Đại Minh Hồ phải không? Theo ta đến bờ hồ xem cá được chứ? Lần đó chàng bảo ta đi xem cá, ta không nghe lời không có nhìn, hiện tại ta muốn đi."
"Xem cá?" Sở Vân Hách, không hiểu nhìn Đoàn Cẩm Sơ, mặt mày đầy bất an, "Cẩm Sơ, nàng đừng như vậy, nàng mắng ta cũng được, đánh ta hả giận cũng được......"
"Vân Hách, chàng đừng nghĩ nhiều, ta chỉ muốn đi xem cá, nếu chàng không muốn đi, tự ta đi cũng được." Đoàn Cẩm Sơ lại ngắt lời hắn, vẻ mặt buông lỏng nói.
"Cẩm Sơ...... Việc này, việc này, chờ ta về phòng mặc áo khoác trước đã" Sở Vân Hách mờ mịt vội hạ mắt, như trẻ con làm việc gì sai, luống cuống xoay người, đi hai bước, đột nhiên trở về dắt tay Đoàn Cẩm Sơ, nhìn nàng nói: "Nàng theo ta cùng nhau về phòng đi!"
...
"Ta không cần thay quần áo, ta ở trong viện chờ chàng được rồi." Đoàn Cẩm mỉm cười, muốn kéo xoay tay lại, ai ngờ, Sở Vân Hách lại theo bản năng nắm chặt lấy nàng hơn, cũng trực bạch nói: "Ta sợ nàng tránh né ta, cho nên nàng đừng rời đi tầm mắt của ta!"
Nghe vậy, tay kia của Đoàn Cẩm Sơ chợt nắm chặt, nàng không phủ nhận, những lời hắn vừa nói đều đúng, nàng không thể nào oán hắn, cũng không có lý do trách hắn, tư tưởng Tam Thê Tứ Thiếp đã sớm mọc rễ nảy mầm trong xương hắn, bây giờ hắn có thể thay đổi vì nàng đã khó, nàng còn muốn thế nào?
Nếu muốn trách, chỉ có thể trách cái thân phận đáng chết của nàng, trách thiên ý trêu người, ở giữa nàng và hắn, quá nhiều trở ngại, khiến cách trở sâu hơn một tầng, tương lai, không thấy được một chút ánh sáng......
"Cẩm Sơ!" Sở Vân Hách khẽ gọi một tiếng, một tay xoa mặt Đoàn Cẩm Sơ, thấp giọng nói: "Đừng nóng giận, đều là lỗi của ta, ta không oán nàng, chỉ do ta say rượu mất lý trí, nàng giấu giếm thân phận nhất định là có nỗi khổ tâm riêng của nàng, ta không ép hỏi nàng, ta sẽ làm cho nàng xem, dùng hành động thực tế chứng minh lòng ta đối với nàng là thật, không phải chỉ nhất thời xúc động ưa thích, mà là một đời một thế yêu nàng say đắm! Cẩm Sơ, tính cách của ta chính là như thế, sẽ không nói những lời tình ý liên tục để dỗ nữ nhân vui vẻ, những lời này ta cũng xem thường nói ra khỏi miệng, càng cảm thấy thẹn với nàng, nhưng nàng ở đây tức giận, ta không biết phải nói thế nào, để cho nàng vui vẻ, chỗ nào ta không tốt nàng nói đi, ta sẽ sửa."
"Không, chàng rất tốt, hoàng thượng nói tính tình chàng lạnh nhạt xa cách vô cùng, cũng rất ít nói, càng không thể nào nói...
"Cẩm Sơ......" Sở Vân Hách nghẹn ngào một tiếng, cúi đầu, dắt tay Đoàn Cẩm Sơ trở về phòng, trong hành lang, thủ vệ người làm trợn mắt hốc mồm, thế nhưng hắn mặc kệ, quang minh chính đại đi cùng với nàng, nàng nhiều lần muốn tránh thoát tay hắn, thế nhưng hắn lại cầm chặt hơn, nhìn nàng, cười thư thái.
Y Lan cùng Y Nhân mang trà bánh đưa vào, sau đó yên lặng lui ra đóng cửa lại.
Tới trước bàn ngồi xuống, hắn ôm nàng ngồi ở trên đùi hắn, cầm lên một khối Phù Dung cao đưa đến bên miệng nàng, "Cẩm Sơ, đây là điểm tâm ngọt phương Nam, ngày hôm đó đưa nàng hồi cung, sau đó, ta ra lệnh thủ hạ tìm đầu bếp vào phủ, nghĩ tới có một ngày, nàng còn có thể tới Bát vương phủ, cho nên luôn chờ đợi nàng."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.