Chia xa!
Nghe được câu nói của Thanh Tuyết, trong lòng Dương Phàm rất không nỡ, trên mặt cũng lộ ra vẻ mặt cô đơn.
Đây chính là khoảng thời gian thoải mái nhất trong những đoạn đời của Dương Phàm, có ngọt ngào, có hạnh phúc, cũng có chút không nỡ buông tay.
Nhưng giờ phút này đã là lúc không thể không nói lời tạm biệt!
Thời gian chiêu sinh của học viện Thương Lan sắp bắt đầu, hẳn cũng phải gấp rút trở về.
Dương Phàm mỉm cười.
“Thanh Tuyết, sau này chúng ta còn có thể gặp lại nhau không?”
Trải qua khoảng thời gian bên nhau, hai người gần như không giấu giếm nhau thứ gì.
Những sự mờ ám từng có lúc trước, tuy rằng hai người không nhắc lại nữa, nhưng trong lòng đã có sự tồn tại của đối phương.
Nhìn thiếu niên non nớt trước mặt, Thanh Tuyết khẽ mỉm cười.
“Có duyên thì sẽ gặp lại, không có duyên...”
Lúc này, Thanh Tuyết cũng không biết nên trả lời thiếu niên như thế nào.
Nàng ta đã là Võ Hoàng cấp sáu, mà thiếu niên trước mặt chỉ mới là một Võ Giả, giữa bọn họ thật sự có tương lai sao?
Nghĩ tới đây, trong lòng Thanh Tuyết cảm thấy chua xót. Một lúc lâu saul Thanh Tuyết đột nhiên nói.
“Dương Thanh, ngươi có muốn đến Thanh Vân tông tu luyện không?”
“Ta có thể giới thiệu cho ngươi đến đó...”
Tuy nhiên, lời nói của Thanh Tuyết còn chưa kịp nói xong, đã bị Dương Phàm dứt khoát cắt ngang.
“Không cần!”
“Nơi uy chấn Nam Vực, cao cao tại thượng như Thanh Vân
tông, không phải là chỗ một kẻ như ta có thể đến.
Dương Phàm vốn đã có mâu thuẫn không thể hóa giải với Thanh Vân tông, vì vậy hẳn kiên quyết sẽ không vào Thanh Vân tông tu luyện, cho dù đó là môn phái lớn nhất của Nam Vực.
Nghe được lời nói của Dương Phàm, trên khuôn mặt xinh đẹp của Thanh Tuyết lộ ra vẻ nghi hoặc và khó hiểu, tại sao. nàng ta lại cảm nhận được thái độ thù địch của Dương Phàm đối với Thanh Vân tông từ lời nói của hắn vậy chứ?
Vào lúc Thanh Tuyết muốn tiếp tục truy hỏi, vẻ mặt Dương Phàm trở nên lạnh lùng kiêu ngạo.
“Ta còn có việc quan trọng phải làm, vậy chúng ta tạm biệt
ở đây. “Sau này có duyên gặp lại, nếu không có duyên...”
Nói đến đây, Dương Phàm cũng không tiếp tục nói thêm nữa.
Nhìn thấy vẻ mặt kiêu ngạo bướng bỉnh của thiếu niên, Thanh Tuyết càng nhíu mày chặt hơn, trong lòng thầm nghĩ.
“Chẳng lẽ Dương Thanh có thù oán gì đó với Thanh Vân tông?”
“Wì sao nhắc đến Thanh Vân tông hắn lại có phản ứng lớn như vậy?”
'Thấy Dương Phàm không muốn nhắc đến chuyện Thanh Vân tông, Thanh Tuyết cũng không nói tiếp nữa.
Nàng ta vừa lật lòng bàn tay một cái, trong tay lập tức xuất hiện một thanh trường kiếm và một bộ áo giáp.
“Hai thứ này đều là linh khí cấp Huyền, hơn nữa Thanh Long giáp này sẽ giúp ích được cho người rất nhiều vào lúc.
này.
“Có nó phòng thân, sau này việc rèn luyện của ngươi ở núi Thanh Vân sẽ an toàn hơn nhiều.”
Nhìn hai món linh khí cấp Huyền được Thanh Tuyết đưa đến, trong lòng Dương Phàm vô cùng vui mừng.
Hắn không từ chối, cũng không có lý do gì để từ chối.
Dương Phàm cũng không nói lời cảm tạ, bởi vì giữa hẳn và Thanh Tuyết không cần phải như thế này nữa.
Nhìn thấy Dương Phàm dứt khoát cất hai món vật phẩm đó, trên mặt Thanh Tuyết cũng lộ ra nụ cười khó có thể che giấu được.
Lúc này, Dương Phàm chậm rãi lấy một viên ngọc bội ở trong người ra.
Viên ngọc bội này có màu xanh biếc, phía trước còn khäc một chữ Dương thật lớn.
Dương Phàm nói.
“Đây là thứ ta đã đeo trên người từ khi mới sinh ra, là vật duy nhất mẫu thân để lại cho ta”
“Hôm nay ta tặng nó cho ngươi!”
Nhìn miếng ngọc bội Dương Phàm đưa tới, Thanh Tuyết cũng chậm rãi vươn tay nhận lấy.
Thời gian dường như dừng lại vào lúc này, hai người dùng ánh mắt chan chứa tình cảm nhìn đối phương, không muốn rời mắt.
Một lúc lâu saul
Giây phút này.
Ngọc truyền âm trên người Dương Phàm đột nhiên vang lên.
“Thiếu tộc trưởng, nhanh chóng trở về.”
“Gia tộc đã xảy ra chuyện!”
Một giọng nói khẩn cấp đột nhiên cắt ngang khoảnh khäc ấm áp giữa hai người, bọn họ không hề xấu hổ, càng không có ngượng ngùng.