Tương Tư

Chương 51:




Tâm trạng không tốt, nhưng công việc vẫn phải cẩn thận tỉ mỉ.
Hôm sau Hứa Niệm cùng Tưởng Nghị vào núi tiêm vacxin phòng bệnh cho người trong thôn, đường núi không dễ đi, bầu trời còn lất phất mưa phùn, mỗi một bước đều dễ tuột xuống, cô thật cẩn thận chống cành cây hướng lên trên.
Tưởng Nghị bình thường thoạt nhìn lãnh đạm, lúc này còn có chút tinh thần hợp tác tập thể, đưa tay về phía cô: “Hòm thuốc đưa cho tôi.”
“Không cần.” Hứa Niệm trực tiếp từ chối, cô có thể đảm nhiệm, không muốn gây thêm phiền toái cho người khác, khăng khăng chống gậy đi, “Anh có thể làm được, thì tôi cũng có thể.”
Tưởng Nghị có chút ngoài ý muốn, lộ ra một tia cười nhẹ hiếm thấy, anh cũng không kiên trì nữa, chỉ là sau đó bước chân chậm lại, cố ý dừng ở phía sau cô.
Lộ trình có chút xa, hai người lúc bắt đầu luôn trầm mặc không nói, sau này cảm giác buồn bực đến đỉnh điểm, Hứa Niệm mở lời trước: “Nghe giọng anh rất giống người phương Nam.”
Cô cũng chuẩn bị tâm lý thật tốt rằng người này nhất định không sẵn lòng phản ứng với mình, tuy rằng quan hệ của hai người so với trước đây thì tốt hơn nhiều, nhưng Tưởng Nghị rất ít khi nói chuyện của bản thân. Bất ngờ là, anh ta chẳng những nói, mà cái nơi nói ra kia Hứa Niệm còn rất quen thuộc.
“Anh…” Cô lập tức dừng lại nhìn anh ta, đôi mắt trừng thật lớn, nơi đó chính là quê nhà của Đường Trọng Kiêu!
Chẳng lẽ…
Trong lòng cô bỗng nhiên toát ra đủ loại suy nghĩ hoang đường, giống như nước lũ làm vỡ đê trong nháy mắt lại khó khống chế được. Ánh mắt của Tưởng Nghị rất bình tĩnh, cái gì cũng chưa trả lời, chỉ chỉ phía sau cô nhắc nhở: “Đến rồi.”
Sau khi biết chuyện này đáy lòng Hứa Niệm cũng không yên tĩnh được, đây rốt cuộc là trùng hợp hay là người nọ cố ý an bài, mà nếu tất cả đều là Đường Trọng Kiêu làm, thì vì sao anh vẫn không liên hệ với cô? Điểm này cũng không giống tác phong của người đàn ông kia.
Hết lần này đến lần khác người đàn ông Tưởng Nghị này, nếu muốn nói thì không hỏi anh ta cũng sẽ nói cho cô biết, còn nếu không muốn nói, ép thế nào cũng không hỏi ra được. Hứa Niệm sau vài lần tìm cơ hội muốn thử anh ta, đều bị khéo léo cản lại: “Làm việc trước, phải trở về trước khi trời tối.”
Bọn họ không thể ở đây thêm phiền toái cho đồng hương, đây là địa điểm người trong viện đã thông báo, vì thế Hứa Niệm đành phải thành thật bận rộn việc chính, dù sao sau còn có cơ hội hỏi lại.
Tình hình vùng núi này so với dự đoán lúc trước còn gian nan hơn, rất nhiều người trong thôn bệnh lâu ngày thành nan y, trong nhà thật sự không có tiền chạy lên trấn trên một chuyến. Lúc Hứa Niệm tiêm vacxin phòng bệnh cho họ liền thuận tiện xem một chút bệnh đau nhức nhỏ, bận rộn căn bản không có thời gian nghỉ ngơi.
Kết quả khi xuống núi trời đã hoàn toàn tối đen, tất cả cây cối trong rừng đều xanh um tươi tốt che khuất ánh mặt trời. Hứa Niệm bình thường gan lớn, nhưng từ nhỏ đã sợ tối, lúc này đi ở phía sau thì từng đợt sợ hãi dâng lên.
Tưởng Nghị dường như cũng nhìn ra, đưa đèn pin trong tay cho cô: “Tôi sẽ đi theo cô.”
Cô gật gật đầu, buộc bản thân trấn định lại, nhưng vận may của hai người không được tốt, vốn trời quang mây tạnh bỗng nhiên lại bắt đầu đổ mưa, hơn nữa mưa rơi càng lúc càng lớn. Tưởng Nghị đến sớm hơn cô một chút, đối với tình huống đột nhiên xảy ra ở đây rất có kinh nghiệm, đưa tay kéo lấy dây đeo hòm thuốc của cô: “Đi bên này.”
Hứa Niệm lúc này cũng không dám nhiều lời, bên này khí hậu khác thường, đặc biệt mùa hạ nhiều mưa thời tiết vùng núi vô cùng nguy hiểm. Cô vội vàng đuổi kịp cước bộ của Tưởng Nghị, trước mắt căn bản không có đường có thể đi, lùm cây và nhánh cây xung quanh từng chút ướt sũng cọ sát qua hai má và cổ chân.
Cuối cùng đã tới nơi Tưởng Nghị đưa cô đến, thì ra là một hang núi.
“Lần trước tôi cũng đã gặp qua.” Tưởng Nghị giải thích với cô, sau đó liền dẫn cô đi vào.
Xung quanh chỉ còn tiếng mưa rơi tí ta tí tách, Hứa Niệm theo anh ngồi trên tảng đá, may mắn bên trong còn có ít nhánh cây khô, vì thế Tưởng Nghị đắp chúng thành đống rồi châm lên, cuối cùng không còn lạnh như vậy.
Hứa Niệm nhìn bóng đêm đen kịt bên ngoài thất thần, đầu óc một khi yên tĩnh liền không khống chế được lại suy nghĩ tới người nào đó, cô dùng sức lắc đầu muốn đuổi anh ra từ trong đầu, nhưng không bao lâu lại không khống chế được, bắt đầu nhớ đến anh.
Tưởng Nghị an vị ở chỗ cách cô không xa, nương theo ánh lửa chập chờn nhìn cô. Hứa Niệm lúc này cũng nhớ lại chuyện lên núi, bỗng dưng quay đầu lại, do dự hỏi ra miệng: “Anh có biết, biết…”
Cô nói không rõ chính mình rốt cuộc muốn nghe được đáp án thế nào, bỗng nhiên liền nói không nổi nữa. Cũng là lúc này cô mới biết được, cô lại có thể sợ phải cắt đứt quan hệ với anh như vậy.
Cô nói hàm hồ như vậy, nhưng Tưởng Nghị lại nghe hiểu, anh thêm củi vào trong đống lửa, trầm mặc một lát mới gật đầu: “Biết, tôi và cậu ta là bạn bè.”
“…”
Tưởng Nghị dường như cũng không định giấu cô, cách ngọn lửa nồng đậm, bỗng nhiên nhẹ nhàng nở nụ cười một tiếng: “Nhìn cô đáng thương như vậy, tôi nói tất cả cho cô biết vậy, không thì mỗi ngày thất hồn lạc phách, tôi thật sự lo lắng cho bệnh nhân của cô.”
“…”
***
Ngày hôm sau Hứa Niệm thẳng đến sân bay, quanh co lòng vòng đổi vài lần xe, trên đường gọi điện thoại cho Tống An Bình, bên kia dường như còn chưa tỉnh ngủ, nói chuyện ồm ồm: “Làm sao? Nhanh như vậy đã không ở được?”
Hứa Niệm không để ý tới anh, vỗ đầu liền hỏi: “Em tới đây là sắp xếp của Đường Trọng Kiêu? Ngay cả anh đưa em tới đây cũng là ý của anh ấy?”
Tống An Bình bị làm cho tỉnh lại, đột nhiên từ trên giường ngồi dậy, mở miệng lắp bắp: “Em, biết hết rồi?”
Trên xe buýt hướng đến sân bay tổng cộng cũng không có mấy người, Hứa Niệm trong lòng đè nặng thuốc pháo, nhưng vẫn thấp giọng nói: “Tống An Bình, anh giúp anh ấy gạt em?”
Bắt đầu từ khi Tống An Bình xuất hiện, quá nhiều trùng hợp, lại đều được sắp xếp không chê vào đâu được, cũng do cô sơ suất không suy nghĩ cẩn thận.
“Oan uổng quá!” Tống An Bình quả thực khóc không ra nước mắt, “Lúc trước anh cũng là bị anh ta uy hiếp, em còn không biết những thủ đoạn đó của anh ta sao. Huống chi Đường Trọng Kiêu nói, đây là tâm nguyện từ trước đến nay của em, không thể ngăn cản…”
Đáy lòng Hứa Niệm thật sự là vừa hận vừa tức, tức giận căm hận lại vẫn là chính mình.
Trong mối quan hệ không thể gọi là tình yêu này, từ đầu tới cuối đều là người đàn ông kia trả giá, anh chưa bao giờ nói, làm cái gì cũng không muốn cô biết được, hết lần này đến lần khác những thâm tình đó đặt ở trước mắt cô, nhưng vẫn không cách nào khiến cô nhìn bằng sắc mặt khác.
Có người đàn ông yêu cô sủng cô, tất cả đều nguyện ý dung túng cô, tất cả phụ nữ trên đời không phải đều muốn như thế sao?
Tống An Bình hồi lâu không nghe được tiếng cô, không tiếng động thở dài: “Lúc trước anh đưa những tư liệu kia cho em đã thấy kỳ quái, Đường Trọng Kiêu biết rất rõ anh điều tra được cái gì, lại không ngăn cản anh, điều này thật sự quá lạ lùng không phải sao?”
Không lạ, trong lòng Hứa Niệm đã có đáp án, người đàn ông kia bất quá là thấy rõ ràng trong lòng cô rốt cục là để ý cái gì, biết nút thắt kia không thể tháo được, cô một đời đều không thể tiêu tan, điều anh muốn là cô cam tâm tình nguyện. Vì thế chỉ có thể mặc cho tất cả phát triển, mà anh lại yên lặng đứng ở nơi đó, thay cô khắc phục hậu quả, thay cô xóa sạch tất cả mọi nguy hiểm có thể phát sinh.
Nếu cô không đoán sai, Đường Trọng Kiêu không liên lạc với cô là sợ Đường Mạc Ninh bên kia phát hiện hành tung của cô. Anh lo Đường Mạc Ninh lại có ác ý với cô, cho nên sắp xếp Hứa Niệm tới đây, một là giao thông cùng tin tức ở đây đều bị phong tỏa, còn thêm nơi này có bạn của anh – Tưởng Nghị, có thể bảo vệ cô chu toàn.
Lúc Tưởng Nghị nói tất cả những điều đó cho cô biết, cô quả thực kinh ngạc nói không nên lời, người đàn ông kia còn có thể vì cô làm được đến như vậy, cô… có tài đức gì chứ?
Từ khi họ bắt đầu quen biết, cô vẫn bị bắt thừa nhận, cho rằng đây là “kẻ thù” của cô, từ ban đầu đối chọi gay gắt, càng về sau trong công việc từng chút từng chút, kỳ thật người đàn ông này, chưa từng hại cô chút nào.
Tất cả mọi thứ anh dành cho cô đều là chân tình thật ý, đáng tiếc luôn không nói ra miệng.
Hứa Niệm quả thực không thể nghĩ tiếp, nhớ lại quá nhiều chuyện, như chuỗi ngọc bị đứt tất cả đều mãnh liệt xuất hiện trong đầu cô. Nhất là đêm đó khi từ biệt cô xoay người rời đi, thậm chí ngay cả hai chữ “tạm biệt” cũng chưa nói ra khỏi miệng, không quay đầu nhìn anh một cái, khi đó tâm tình của anh…
Hứa Niệm dùng lực che ngực, đau sắp không thở nổi, hiện tại cô phải lập tức nhìn thấy anh! Anh đã từng không chùn bước, quãng đường còn lại, cô muốn chủ động chạy về phía anh!
Cô muốn cho anh biết, cuộc tình này, không còn chỉ một mình anh đóng kịch.
***
Có lẽ Tưởng Nghị đã nói tình hình của cô cho Đường Trọng Kiêu, nên cô mới ra sân bay, xe của chú Hoa đã đứng ở cửa. Ông vẫn là bộ dạng nghiêm túc đó, nhưng ngữ khí so với trước đây thì hòa hoãn hơn: “Hứa tiểu thư.”
Hứa Niệm theo bản năng nhìn thoáng qua trong xe, chú Hoa không khỏi nở nụ cười: “Tiên sinh có chuyện không tới đây, hiện tại tôi đưa cô đi gặp cậu ấy.”
Trong lòng cô có chuyện, một phút đồng hồ cũng không muốn trì hoãn, lập tức khom lưng lên xe.
Chú Hoa không nói nhiều, trước sau đều im lặng nhìn chằm chằm tình hình giao thông phía trước, Hứa Niệm vài lần muốn hỏi ông một chút Đường Trọng Kiêu có tốt không, nhưng thấy ông một bộ lãnh đạm, lời nói vẫn là nuốt trở vào.
Thì ra tư vị vướng bận một người kỳ diệu như vậy, rõ ràng một giây sau liền nhìn thấy anh, nhưng vẫn vội vã như thế.
Xe trực tiếp đi tới biệt thự vùng ngoại thành cô ở trước đây, xa xa cô đã thấy một người đứng ở cửa. Trên người anh mặc quần đen áo trắng đơn giản, vừa vặn thân hình hơi gầy, cô không biết vì sao, hốc mắt bỗng nhiên trướng đau.
Chú Hoa vừa mới dừng xe lại, cửa xe phía sau bỗng nhiên bị dùng lực đẩy ra, tiếp theo liền thấy Hứa Niệm chạy thật nhanh ra ngoài, trực tiếp nhào về phía Đường Trọng Kiêu.
Anh bị cô nhào đến với lực lớn bị đâm cho lui về phía sau một bước, nhưng vẫn vững vàng tiếp được cô, đưa tay đè lại gáy cô, khẽ cười lắc lắc đầu: “Nhiều người nhìn như vậy, khóc nhè không thấy ngượng à?”
Hứa Niệm mặt chôn ở trước ngực anh, trên người anh vẫn là hương vị trầm mộc cô quen thuộc, mùi vị này nháy mắt làm cho cô an tâm không ít, đoạn đường này thiên ngôn vạn ngữ cuối cùng lại chỉ biến thành tràn ngập ủy khuất và nước mắt.
Cuối cùng cô căm giận cắn anh một phát, nhưng anh ngay cả hô hấp cũng không thay đổi, hai tay ôm cô chặt hơn chút nữa.
“Ngu ngốc.”
Khóe môi anh gợi lên nụ cười, thấp giọng nỉ non bên tai cô: “Ngu ngốc yêu em.”
Lòng cô càng thêm mềm mại, cô đưa tay giữ lấy cổ anh, chủ động đưa đôi môi hôn anh.
Trên mặt chú Hoa mang theo nụ cười hiếm thấy, nâng tay ra hiệu với mấy người giúp việc, vì thế tất cả mọi người thức thời lui ra. Chỉ còn hai người đứng ở cửa, cô đang khóc, anh lại không mở miệng dỗ dành, nụ hôn này tràn đầy nước mắt mặn chát, lại tràn đầy ngọt ngào.
Đường Trọng Kiêu biết, lần này, rốt cuộc anh đã đợi được nhím con của anh.
Hứa Niệm chùn tay mềm mại vịn vào anh, lui lại một chút, thật sâu nhìn mắt anh, nói: “Từ trước đến nay em khiến anh chỉ có một mình, về sau sẽ không như vậy nữa, cho dù tiếp theo phải đối mặt với gì, xin anh hãy tin em.”
Kiên định và trầm tĩnh trên mặt cô khiến anh nao nao, rất nhanh đã hiểu mọi chuyện, đưa tay nhéo nhéo cái mũi xinh xắn của cô, mỉm cười gật đầu: “Anh đây mỏi mắt mong chờ.”
Ngoài cửa ánh mặt trời ấm áp, mặc dù ngày sau lại nhiều mưa gió, nhưng đã không còn sợ điều gì, anh làm nhiều chuyện như vậy đều đáng giá, vì cô, anh vui vẻ chịu đựng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.