Tương Tư

Chương 12:




Đường Trọng Kiêu đầu tiên là sửng sốt, sắc mặt liền sau đó trầm xuống.
Hứa Niệm không cảm thấy có chút gì không thỏa đáng, tiếp tục nói: “Tôi nghĩ ý định ban đầu của Đường tiên sinh cũng là như thế, hẳn là rất nhanh anh sẽ chán ngấy, cho nên có thời hạn cho thỏa thuận đều tốt cho cả tôi lẫn anh.”
Chú Hoa đứng cách đó không xa, âm thầm lau mồ hôi, có thể đàm phán điều kiện như vậy với Đường Trọng Kiêu, Hứa Niệm thật đúng là người đầu tiên.
Đường Trọng Kiêu chậm rãi đứng lên từ trong sô-pha, hôm nay anh mặc tùy ý, cả người thoạt nhìn đều ôn hòa, nhưng ánh sáng nơi đáy mắt vẫn tối tăm khó phân biệt như trước. Anh đi tới, ánh mắt nhàn nhạt đảo qua cô, bỗng nhiên nở nụ cười: “Hứa tiểu thư nói một chút xem, bao lâu thì thích hợp.”
Hứa Niệm cau mày, đương nhiên với cô một giờ cũng là quá nhiều, nhưng trước mắt tuyệt đối không thể nói như những lời như thế, vì thế ra vẻ suy nghĩ một chút: “Nửa năm.”
Đường Trọng Kiêu cũng không phát biểu ý kiến ngay lập tức, anh nghiêng người không biết đang nghĩ gì, cuối cùng gật gật đầu: “Hôm nay em đã đến đàm phán điều kiện, tôi đây cũng nói một chút bảng giá của tôi. Nửa năm, dựa vào cái gì tôi phải ném vào Trung Ảnh nhiều tiền như vậy?”
Cơ thể Hứa Niệm cứng đờ.
Trái lại ý cười của người này càng sâu: “Hứa tổng sẽ không cảm thấy, giá thị trường của một người phụ nữ đã từng kết hôn sẽ tốt như vậy chứ?”
Lời này nói ra không khác gì bị dao con đâm vào, Hứa Niệm lại không thể nào phản bác, cô biết Đường Trọng Kiêu là đang nói cho cô, quy tắc của trò chơi này chỉ có thể do anh ta định đoạt. Cô chỉ là thịt trên thớt gỗ, người khác cắt xuống từng nhát cũng chỉ có thể cố gắng chịu đựng.
Hứa Niệm cắn răng nhìn người đàn ông trước mặt, Đường Trọng Kiêu đã bình tĩnh ngồi trở lại. Thậm chí anh còn bưng một ly trà tinh tế bên cạnh lên, lúc này mới nói cho cô: “Hình như Hứa tổng còn chưa suy nghĩ cẩn thận, không vội, tôi có rất nhiều thời gian chờ em. Chú Hoa, tiễn khách.”
Anh nói xong liền đứng lên.
Hứa Niệm luống cuống, anh nói anh có thời gian, nhưng cô không có. Mắt thấy thời gian bắt đầu ghi hình của đoàn phim càng ngày càng gần, nhiều nhân vật tai to mặt lớn đang chờ ở đó.
Chung quy cô không phải đối thủ của anh, rất nhanh liền dao động, chẳng sợ cảm thấy khuất nhục cũng chỉ có thể gắt gao nắm chặt ống tay áo của anh: “Được, nói ra điều kiện của anh đi.”
Bước chân của Đường Trọng Kiêu dừng lại, như có chút đăm chiêu nhìn mấy ngón tay đang bám vào áo. Hứa Niệm thậm chí chờ anh nói ra những lời sỉ nhục, ai ngờ anh ta nói: “Hứa Niệm, tính tình tôi cũng không tốt, hiện tại là em cầu tôi, nhờ vả người khác phải có bộ dạng của người đi nhờ vả.”
Anh nói xong liền lên lầu, chỉ còn Hứa Niệm trơ trọi đứng trong đại sảnh.
Đường Trọng Kiêu nói cũng không sai, cô vọng tưởng chống lại anh, trình độ còn chưa đủ.
***
Chú Hoa lúc này mới đi tới, đưa cái gì đó ở trong tay cho cô, Hứa Niệm cúi đầu nhìn thấy là hợp đồng, thì ra người đàn ông này đã chuẩn bị sãn sàng từ lâu.
Cô nhìn sơ qua, ngoại trừ vấn đề công ty trước mắt, cô nhận được ưu đãi từ Đường Trọng Kiêu không ít, chỗ điền kì hạn thì trống không.
“Thời gian kết thúc sẽ do tiên sinh quyết định, nhưng mà Hứa tiểu thư yên tâm.” Chú Hoa đúng lúc nói xong, lại ngoài ý muốn dừng một chút, như đang cân nhắc nên nói ra miệng thế nào mới ổn, “Hẳn là sẽ không quá lâu, tiên sinh đã đến tuổi kết hôn, gia tộc của ngài ấy không sẽ đồng ý người như Hứa tiểu thư thế này. . .”
Lời này nói đủ khách khí, Hứa Niệm đứng ở đó không có lời gì để nói.
Chú Hoa đưa bút máy trong tay đến trước mắt cô: “Nếu Hứa tiểu thư cảm thấy không có vấn đề gì thì hãy kí tên, căn cứ theo quy định của hợp đồng, cô phải chuyển tới đây ở cùng tiên sinh trong vòng 48 giờ.”
Hứa Niệm niết nhăn mấy trang giấy kia, quản gia thở dài: “Hứa tiểu thư đã đến, chẳng lẽ không cân nhắc qua lợi hại từ trước?”
Hứa Niệm như hạ quyết tâm rất lớn, lúc này mới tiếp nhận cây bút trong tay ông, hạ bút viết, nét chữ cứng cáp.
Chú Hoa gật đầu với cô: “Có cần phái xe đưa tiểu thư đi không?”
Hứa Niệm còn đang ngẩn người nhìn chằm chằm bản hợp đồng kia, lúc này mới lấy lại tinh thần: “Không cần.” Nghĩ đến Nguyễn Tố Trân, lúc này đối mặt với bọn họ đều cảm thấy khó chịu, còn có Lục Sơn. . .
Hứa Niệm cũng không biết bản thân làm thế nào ra khỏi tòa nhà đó, trăng sáng sao thưa, cô lại cảm thấy cả người đều choáng váng mắt hoa, rốt cục đứng dưới bóng cây ven đường, ra sức hít thở mấy hơi.
Cô phải nhẫn nại, Đường Trọng Kiêu cho cô cơ hội tiếp cận anh, nguyên nhân cái chết của Lục Sơn năm đó đã quấy nhiễu cô rất nhiều năm, hiện tại cuối cùng đã có cơ hội có thể điều tra rõ ràng.
Ngòi nổ báo thù này đã bén rễ nảy mầm trong lòng cô, hiện tại giống như đang đổ dầu vào lửa cháy, càng đốt càng rừng rực.
***
Dọc đường Hứa Niệm đều cân nhắc nên mở miệng thế nào với Nguyễn Tố Trân, vào đại sảnh đã thấy má Lưu kéo vali hành lý xuống lầu. Cô vội vàng đến đón lấy, má Lưu cười giải thích: “Vừa rồi John gọi điện tới nhắc nhở kiểm tra định kì của phu nhân, gần đây chúng ta đều bận chóng mặt, nên quên mất việc quan trọng như thế.”
Hứa Niệm lúc này mới nhớ ra, cứ cách vài tháng mẹ chồng phải đến Anh quốc kiểm tra định kỳ bệnh tình xem có chuyển biến xấu gì không.
“Bác đi thu dọn đồ đạc xong xuôi trước đã, bằng không ngày mai không kịp.” Má Lưu nói xong lại lên lầu, đúng lúc Nguyễn Tố Trân quấn áo choàng đi xuống, Hứa Niệm đi lên phía trước đỡ lấy bà.
Nguyễn Tố Trân nhìn cô một cái: “Tăng ca đến trễ như vậy?”
Hứa Niệm trong lòng có vấn đề, hồn bay đến nơi nào, bà hỏi một đằng cô trả lời một nẻo nói: “Ăn rồi ạ.”
Nguyễn Tố Trân không khỏi cười nói: “Con đang nghĩ cái gì thế?”
Trái tim Hứa Niệm thắt chặt, lắc đầu phủ nhận. Nguyễn Tố Trân cũng không hỏi tới cùng, ngồi yên ổn trên sofa, lúc này mới nắm tay cô, nói: “Chuyện công ty có phải còn chưa giải quyết được không? Tiểu Niệm, nếu thật sự không chống đỡ được thì hãy kết thúc đi, nỗ lực của con chúng ta tất cả đều nhìn thấy, sẽ không có ai trách con.”
Hứa Niệm chỉ mỉm cười: “Con giải quyết được mà, mẹ đừng lo lắng.”
Lục Từ cũng vừa về nhà, nghe nói như thế liền ngạc nhiên ra tiếng: “Nhiều tiền như vậy, chị đã giải quyết được sao?”
Hứa Niệm cũng không giải thích, chỉ nhìn Nguyễn Tố Trân: “Lần này ra ngoài, không bằng thuận tiện dạo chơi cho khuây khỏa, ba mẹ con ở đó, mẹ cũng đã lâu không đến, mẹ ở lại đó với họ một thời gian được không ạ?”
Nguyễn Tố Trân dường như cũng đang có ý này, chỉ chỉ má Lưu lại mang vali hành lý xuống: “Đã chuẩn bị tốt.”
Trong lòng Hứa Niệm cũng không thể nói rõ có tư vị gì, dù là đồng ý với Đường Trọng Kiêu thực ra là có mục đích khác, mà lúc này đối mặt với Nguyễn Tố Trân và Lục Từ, luôn có cảm giác khó hiểu nói không rõ.
Lục Từ mệt mỏi ngồi xuống bên người Nguyễn Tố Trân, gối đầu lên vai bà: “Con cũng mệt muốn chết, đúng rồi chị dâu, hôm nay Trâu Dĩnh giúp em nhận công việc mới, địa điểm hơi xa, kịch bản và đội ngũ cũng không tệ, chụp hình trong mấy tháng. Mẹ đi nữa thì trong nhà còn mỗi chị, không có việc gì chứ?”
Hứa Niệm không nghĩ tới lúc này còn có người tìm Lục Từ quay phim, nhưng nghĩ lại thì hiểu được. Nào có trùng hợp như vậy, bác sĩ chính của Nguyễn Tố Trân tự gọi điện thoại tới hẹn gặp, còn có người chủ động tìm tới Lục Từ chuyện xấu quấn thân, rõ ràng chính là người kia giúp cô chuẩn bị hết thảy ở sau lưng.
Sau khi trở về phòng cô thế nào cũng không ngủ được, nhìn khuôn mặt tươi cười của Lục Sơn ở đầu giường, lại không dám đưa tay chạm vào nữa. Di động rung lên, cô cầm lấy nhìn lên dãy số, kỳ thực đến bây giờ anh cũng chỉ gọi tới một lần, nhưng chính là cô nhớ rõ đây là Đường Trọng Kiêu.
Hứa Niệm chần chờ, cuối cùng vẫn nhận: “Có việc gì không?”
Ở bên kia Đường Trọng Kiêu rất yên tĩnh, chỉ có tiếng anh cúi đầu chậm rãi xuyên thấu qua sóng điện thoại truyền tới: “Giúp em vậy mà giọng điệu vẫn kém như vậy.”
Hứa Niệm trợn trừng mắt: “Muốn tôi nói cám ơn anh sao?” Khiến cô lâm vào hoàn cảnh khó xử như thế, đầu sỏ gây nên không phải chính là anh ta sao?
Đường Trọng Kiêu một chút tự giác cũng không có, ngược lại bộ dạng có vẻ như tâm tình rất tốt: “Ngày mai chú Hoa tới đón em, tôi nghĩ em cũng không muốn người khác biết em và tôi cùng một chỗ.”
Hứa Niệm nghĩ thầm người này cũng quá đáng sợ, luôn có thể suy đoán được suy nghĩ trong lòng cô.
Cô nhất thời không nói lời nào, Đường Trọng Kiêu bên kia cũng an tĩnh lại.
Trong Sóng điện chỉ còn tiếng hít thở nhợt nhạt của hai người, không khí dần dần trở nên ngột ngạt, ngón tay của Hứa Niệm buông trên đệm chậm rãi thu lại, nói: “Còn chuyện khác sao, không có tôi cúp máy.”
Đầu bên kia chỉ truyền đến một tiếng cười cực nhẹ của anh, tiếp theo là tiếng nói dịu dàng hiếm thấy truyền đến: “Ngủ ngon.”
Hứa Niệm nhanh chóng cúp điện thoại, trái tim không hiểu có chút không thoải mái. Khi cô buông máy vừa đúng lúc nhìn thấy ảnh chụp Lục Sơn, một khắc đó, cảm giác chán ghét bản thân tràn ngập sâu trong nội tâm cô.
***
Ngày hôm sau Hứa Niệm tự mình lái xe đưa Nguyễn Tố Trân, sau đó thì cùng Trâu Dĩnh thảo luận về tình hình bộ phim kia của Lục Từ, xác định không có gì bất thường mới đưa người lên xe.
Lục Từ nhô đầu ra từ cửa sổ, ánh mặt trời chói lọi chiếu trên mặt cô, ngũ quan tuổi thanh niên đều phảng phất trong một tầng ánh sáng: “Chị dâu yên tâm, em nhất định sẽ không gây chuyện. Em sẽ chứng minh cho chị thấy, Lục Từ đã thật sự trưởng thành.”
Hứa Niệm không khỏi giương khóe môi: “Được, chị chờ.”
Xe chở Lục Từ rời đi, gió mùa hè khô ráo oi bức, cổng biệt thự to như vậy cũng chỉ còn lại Hứa Niệm. Nghĩ tới dáng vẻ vui vẻ nhẹ nhàng của Lục Từ trước khi rời đi, nghĩ tới Nguyễn Tố Trân, còn nghĩ tới bộ dạng mừng rỡ như điên của các đồng nghiệp sau khi công ty vượt qua khủng hoảng, Hứa Niệm nói cho chính mình tất cả đều đáng giá.
Cô thu thập đồ đạc rất đơn giản, vài món quần áo tùy thân để thay đổi mà thôi, với cô mà nói đó chỉ là một chỗ đến ở nhờ mà thôi.
Nhà cô, vĩnh viễn ở đây.
Trước khi đi, Hứa Niệm chậm rãi ngồi xổm trên thảm trước đầu giường, nhìn ảnh Lục Sơn, kiên định mà thành kính nói: “Em rất nhanh sẽ trở về, sẽ không để anh chết không rõ ràng. Lục Sơn, chờ em.”
Xuống lầu chú Hoa đã chờ ở cửa, bộ dạng cung kính, còn chủ động cầm hành lý giúp cô.
Cho dù dường như ôm quyết tâm, nhưng khi Hứa Niệm bước vào tòa biệt thự thuộc về Đường Trọng Kiêu, trong lòng cô vẫn hốt hoảng. Hai người trưởng thành ở cùng nhau, hơn nữa hành vi trước đây của Đường Trọng Kiêu, cô sẽ không hồn nhiên cho rằng cái gì cũng không phát sinh.
Quả nhiên chú Hoa trực tiếp chuyển hành lý của cô vào phòng ngủ của Đường Trọng Kiêu.
Hứa Niệm cứng ngắc đứng trên hành lang, hai chân cô giống như bị đóng đinh không thể di chuyển một bước, đi vào, có vài thứ dường như không thể giống như trước.
Chú Hoa đặt hành lý xong thì đi ra, thấy cô còn đang ở đó vẫn không nhúc nhích, vì thế nói: “Hứa tiểu thư có chuyện gì cần cứ nói với tôi.”
Xung quanh im ắng lại chỉ còn một mình Hứa Niệm, cô gian nan nhấc chân đi vào phòng của Đường Trọng Kiêu, bên trong tràn ngập một mùi huân hương nhàn nhạt, cô không am hiểu về mùi hương, cũng không ngửi thấy cái gì đặc biệt.
Vali hành lý của cô để ở trước tủ quần áo, Hứa Niệm mở ra vừa thấy, tây trang đủ loại của Đường Trọng Kiêu ngay ngắn chỉnh tề treo bên kia. Mà không gian lớn bên kia hẳn là dành cho cô.
Hứa Niệm lại không nâng nổi tay lên.
Cô và Lục Sơn cũng từng cùng nhau ảo tưởng qua, sau khi kết hôn quần áo của hai người sẽ xếp cùng nhau, âu phục của anh, váy của cô…
Trước mắt tất cả đều thay đổi, mà thủ phạm của mọi điều này lại còn lần lượt đến giày vò nhắc nhở cô những quá khứ này.
Lòng cô giống như bị hơ qua lửa nóng, dày vò, nhưng cái gì cô cũng làm không xong.
Cô đấu không lại Đường Trọng Kiêu.
Trong lòng Hứa Niệm bắt đầu có chút căm hận, ngón tay nắm cánh tủ gắt gao bấu chặt vào lớp gỗ bên cạnh.
Nhưng giây tiếp theo, cơ thể cô liền bị người dùng lực cuốn tới, sau đó ngã ngồi giữa đống chăn đệm trong tủ quần áo. Phía sau mềm mại, nhưng lòng cô lại đề cao cảnh giác.
Đường Trọng Kiêu di chuyển một chút tới gần cô, nguy hiểm mà ái muội, hơi thở nóng rực phả bên tai cô: “Đang nghĩ đến ai mà xuất thần như vậy?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.